Chương 9: Tâm sự của Ngũ thiếu gia

Mọi thiếu gia ở nhà họ Lâm đều đẹp trai, và vị Ngũ thiếu gia là người đẹp trai nhất trong số đó.

Khác với cảm giác bị khống chế của Nhị thiếu gia Lâm Đan, Ngũ thiếu gia Lâm Y Thần có thần thái tao nhã, tuy còn ở tuổi thiếu niên nhưng đã có thể nhìn thoáng qua vẻ tao nhã của tương lai.

Khi vị thiếu gia mở mắt hoàn toàn, nhìn xuống và thấy bộ dạng đáng thương của Vạn Nương với hàng mi đẫm lệ.

Anh nhanh chóng vươn tay lau nước mắt cho cô, động tác rất nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói như sợ làm cô sợ: "Nàng ... nàng đừng khóc, có phải nàng không khỏe không? Ta sẽ gọi Ma Ma tới giúp xem cho nàng.”Nói xong anh liền muốn đứng dậy đi tìm Ma Ma.

Vạn Nương nắm lấy ống tay áo của anh, trong phút chốc cô ko biết nói gì chỉ đưa ánh mắt nhìn.

Phẫn nộ? Chắc phải phẫn uất. Nhưng nhất thời, cô không biết phải trách ai.

Khiếu nại về vị Ngũ thiếu gia này?

Nhìn anh ta vẫn là một thiếu niên, lại còn trẻ hơn mình, tối hôm qua không cố ý chiếm đoạt thân thể của nàng, tất cả đều là do nhìn lầm người.

Chính cô đã đi sai đường, lại quá mềm lòng nghe theo lời rủ rê của người khác nên đã tự ý nhảy vào lưới tình này.

Hận mà không thể hận, oán hận mà không thể than thở, Vạn Nương thật sự đã bị oan ức.

Nàng hai mắt đỏ hoe, cứ như vậy lôi kéo Ngũ thiếu gialại nhưng không lên tiếng, lại khiến cho vị Ngũ thiếu gia nhìn ra được chút điểm bất thường.

Ngũ thiếu gia xoay người ngồi xổm người xuống, mím môi hỏi: “Nàng là không muốn cùng ta làm như vậy?”

Anh lo lắng, trên mặt thậm chí lộ ra hai điểm: “Ta… Ta không muốn ép buộc nàng, chuyện xảy ra ngày hôm qua là do Ma Ma an bài, nếu ta biết nàng không muốn, ta nhất định sẽ không ép buộc. ”

Thấy Vạn Nương không khá hơn ngược lại càng bộ muốn khóc,Ngũ thiếu gia liền mặc kệ thể diện của bản thân và ko sợ mất mặt để giải thích, thiếu gia chỉ là để cho nàng cảm thấy thoải mái hơn:

"Thật ra ta và nàng đều chưa tới giai đoạn đó," Đệ ngũ thiếu gia vành tai đỏ, và ngón cái và ngón trỏ của anh ấy cong lên. Với một cử chỉ, "Ta ... ta chỉ có tiến vào nhiều thế này."

“Bên trong của nàng quá ướt và khít, cho nên ta động hai lần rồi đã xuất ra,” giọng nói của hắn dần dần trầm xuống, “Ta cũng đã lau sạch sẽ cho nàng rồi .”

Thiếu gia tuấn mỹ cao quý như vậy, hạ thấp tư thế, chậm rãi giải thích với nàng, dù là trái tim sắt đá cũng hòa tan.

Hơn nữa, Vạn Nương là một người mềm lòng.

Lâm Thần vô cùng tài giỏi, được các giáo viên trong trường khen ngợi là thông minh, nên sự thay đổi trên nét mặt của Vạn Nương không thể che giấu được.

Thấy nàng không còn phản kháng như trước, Đệ ngũ thiếu gia nói cho nàng biết quyết định tối hôm qua của anh: "Ta sẽ nói chuyện với cha ta, thỉnh nàng về phòng của ta.

"Các sư huynh của ta đều chưa cưới vợ, ta lập thϊếp thất trước sẽ ko có quy củ nhưng đừng lo lắng, ta sẽ chỉ có nàng làm thϊếp" đợi các huynh của ta lập hỷ sự, ta sẽ đón nàng về. "

Nói xong, anh háo hức nhìn Vạn Nương, trong mắt vẫn còn có hi vọng, nhưng bộ dáng lại giống như một chú cún con:"Liệu như vậy có được ko? “

Đổi lại, nếu là bất kì một gia đình giàu có khác, sẽ ko có một ai nói như vậy. Ngay cả khi anh ấy nói Vạn Nương, cô cũng sẽ không tin, bởi vì những đứa trẻ này biết rằng chúng sinh đã sung sướиɠ hơn người thường là người cao quý, chọn phu thê phải xứng đôi vừa lứa, chứ ko phải là chọn đại.

Chơi với phụ nữ trong nhà thổ là chuyện, đưa phụ nữ về nhà và cho họ địa vị nghiêm túc là chuyện khác.

Nhưng Đệ ngũ thiếu gia thì khác.

Chàng trai có tấm lòng thuần lương, đúng lúc duyên khởi, khi thích một người thì không bao giờ quan tâm đến những mối quan hệ khác trong gia đình, thường đặt chữ tình lên hàng đầu.

Vạn Nương nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt trong veo ấy, anh thật lòng hứa sẽ cho cô danh phận, đối tốt với cô và chăm sóc cô.

Vạn Nương thực sự đã rất cảm động.