Chương 47: Xuất thân của các thiếu gia

Vạn Nương cầm khăn tay lau môi, sợ ngày mai vết tích trên miệng lộ ra quá rõ ràng, cô cầm thuốc mỡ mà Lâm Đan ném lên nệm, cẩn thận bôi lên.

Nhị thiếu gia đã đi rồi, ngồi ở bên giường chiến đấu một hồi lâu mới bắt đầu ôm đầu ngủ.

Mới tờ mờ sáng, Xuân Đào đã đến gõ cửa phòng cô, Vạn Nương ngáp một cái buồn ngủ, vẻ mặt uể oải:

"Có chuyện gì vậy tỷ?"

Xuân Đào tầm mắt rơi vào dái tai của cô, không nhịn được đưa tay sờ:

“Đôi hoa tai này thật đẹp.”

Vạn Nương giật mình, trong tiềm thức lùi lại một bước, mím môi cười:

“Khi muội kết hôn, mẹ của muội đã mua nó và mang nó đến đây lần trước. "

Xuân Đào không nghi ngờ cô, bắt đầu nói về việc kinh doanh:

" Mau thu dọn sạch sẽ, và ra sân trước để nghe nội quy, mọi người phải đi, đừng quá muộn! "

Vạn Nương khó hiểu:

" Tại sao phải tuân theo quy củ? "

"Lão gia đến kinh thành rời đi cùng nhị thiếu gia, trong nhà mọi quyền đều nằm dưới tay Đại thiếu gia, còn quản gia trưởng đương nhiên sẽ phải nói cho người dưới biết. "

Vạn Nương đã không còn buồn ngủ nữa, trên mặt lộ ra một nụ cười:

" Thật sao? "

”Tất nhiên là thật rồi, còn có cái gì lừa gạt ngươi, "

Xuân Đào dùng tay đẩy nàng:

" Mau dọn dẹp đi, ta muộn rồi. Ta sẽ không đợi ngươi! "

Vạn Nương bước nhanh, khóe miệng kéo lên, cô chải tóc gọn gàng trước gương.

Nhị thiếu gia đã ra đi!

Đây là một điều tuyệt vời đối với cô ấy!

“Tốt hơn là đừng quay lại.”

Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, với lấy bông tai ra khỏi.

Như lời Nhị thiếu gia đã nói, nàng là người có địa vị thấp, sao có thể dùng vật quý giá như vậy.

Lâm Đan người này cô ko thể động vào; cô ấy càng không thể nhận những gì mà Lâm Đan mua cho.

--------

Quản gia là một người đàn ông trung niên, thân hình phồn thực, bụng hơi tròn, dáng vẻ phúc hậu, nói chuyện đã lâu, tất cả những gì ông ta nói đều là để cổ vũ mọi người làm việc, tôn trọng thiếu gia,không có tính kiêu ngạo và thô lỗ.

Vừa rồi cô còn bị vui sướиɠ làm cho lóa mắt, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại, Vạn Nương không thể hình dung ra được.

Không nói đến những đại gia đình này, cho dù là gia đình bình dân, phu nhân cũng nên quản lý việc nhà khi nam nhân không có ở đó, tại sao đ gia nắm quyền?

Tan cuộc, Xuân Đào giải quyết sự bối rối của cô:

"Muội không biết chuyện đó, Đại thiếu gia sinh ra là con của vợ chính, đại hỷ lớn, đàng hoàng. Khi phu nhân và Lão gia ra ngoài kinh doanh thì gặp một tên cướp và bị mất tích. Suốt đời vì Lão gia vì cảm ơn ân tình, lòng tốt của nàng, nên không bao giờ lấy thêm ai nữa.

"Nhị thiếu gia sinh ra trong một gia đình nhỏ, mẫu thân là Lý Thị, lúc trước của hồi môn đều là sơ sài vì xuất thân từ gia đình dân thường nên đương nhiên không thể đảm nhận nổi đương sự lớn.”

" Thiếu gia thứ ba. Mẹ ruột là phu nhân Chu, là sùng bái Phật tổ.” “Vị thiếu gia thứ năm là do sư phụ mang về. Chúng ta có chưa từng gặp qua cô nương này.”

“ Phu nhân của Lục thiếu gia thứ sáu,là của phu nhân Vương, còn đang bị giam lỏng, nên tóm chung mọi chuyện đều sẽ được nằm dưới tay của Đại thiếu gia”

Vạn Nương tặc lưỡi, cô thật sự không biết hoàn cảnh ở Lâm gia lại phức tạp như vậy.

Đại thiếu gia là người hiền lành nhất, ko thô bạo với các người hầu, lại rất rộng lượng.”

Đôi mắt Xuân Đạo tràn đầy vui mừng:

“Có lẽ chúng ta nên đi kiếm kem ăn!”

Vào mùa hè nóng nực này, không gì có thể so sánh được với một cây kem mát lạnh.

“Làm sao có thể có phần của chúng ta?”

Vạn Nương có chút không tin, đây chỉ là đối với chủ nhân và gia nhân sủng ái nhất.

“Không tin thì nhìn đi,”

Xuân Đào bĩu môi,

“Biệt thự họ Lâm giàu có, chúng ta có thể dùng một ít, nhưng lại bị người bên trên ngăn cản.”

Mặc dù Đại thiếu gia là người hiền lành nhưng anh cũng là công bằng nhất, sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như thế này.

Vạn Nương lắc đầu, nàng có thể nhìn ra được, Xuân Đào cô nương cực kỳ ủng hộ đại thiếu gia, nàng không được phép nói xấu, vì vậy nàng cũng chuyển chủ đề:

"Tương lai bên kia thì thế nào?"

“Đừng lo”

Xuân Đào vỗ vỗ ngực “Yên tâm đi, hắn nói hôm nay sẽ đưa tim cho ta.”