Chương 29: Nghi hoặc lúc nửa đêm

Vạn Nương thân thể tê liệt, thượng nằm ở trên giường, hai chân yếu ớt quỳ trên mặt đất.

Âʍ ɦộ đỏ bừng và sưng lên, chất lỏng màu trắng chảy ra từ miệng thịt không khép kín của cô, cả người cô run lên bần bật và đang đắm chìm trong hậu quả của cao trào.

Có lẽ được thịt một lúc là sướиɠ rồi, mọi khó chịu trên người cô đều tan biến hoàn toàn, Nhị thiếu gia tốt bụng tìm một chiếc khăn tay, tận tình lau phần thân dưới cho cô rồi ném chiếc khăn vào bồn tắm.

Đặt quần áo trên chiếc ghế đẩu thấp, Lâm Đan ngồi ở mép giường, nâng cằm Vạn Nương lên.

Khuôn mặt của nàng chỉ cỡ lòng bàn tay, hai mắt nhắm chặt, rõ ràng là người hầu, nhưng làn da lại thanh tú hơn nhiều tiểu thư, khuôn miệng tuấn tú, nhỏ nhắn đầy đặn, môi nhỏ.

Tinh tế và xinh đẹp, đặc trưng cho diện mạo vùng sông nước Giang Nam. Đẹp là đẹp, so sánh sự xinh đẹp này thì Lâm Đan chưa từng thấy qua.

Chưa kể, lá bài át chủ trong số những lá bài hàng đầu ở Thiên Hương lầu còn không tốt hơn cô ấy?

Nhưng ở cùng phòng với những người phụ nữ đó, trái tim Lâm Đan lại không chút dao động, dường như vừa nhìn thấy cô, dươиɠ ѵậŧ dưới anh như nổi máu gà, lập tức có phản ứng.

Nhị thiếu gia không hiểu nổi, rốt cuộc chỉ có thể trách người phụ nữ này thiên phú, thân hình quyến rũ, trên giường cũng có thể làm nổi sóng.

Anh xoa xoa đôi môi mỏng manh của Vạn Nương, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tâm trạng bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn một chút.

Chẳng lẽ đây là sự ép buộc?

Không, không thể bị coi là bị ép buộc, ngoài miệng thì nói ko cần, nhưng thân thể lại thành thật, chỉ là một người hầu, ko thể đem chính mình lại chuyện đó với Ngũ đệ.

Huống chi, Lâm Đan hơi nhướng mày -

Nếu hôm đó cô ta đưa thuốc cho nàng, tại sao ko ngoan ngoãn bôi?

Nữ nhân đó đã làm gì rồi khiến nàng trở nên như vậy?

Không thể giải thích được là tâm trạng của Lâm Đan nhưng nó trở nên rất tốt, vì vậy anh ta bế người lên, đặt cô vào bên trong giường, đắp chăn cho cô rồi tự mình nằm ra bên ngoài.

Trên thực tế, Vạn Nương đã thức dậy từ lúc anh chạm vào mặt cô.

Cô sợ Lâm Đan, trong lòng cô ta, Lâm Ngạo cũng không kém gì ma xui quỷ khiến của Diêm Vương, một kẻ dâʍ đãиɠ, hành động không chút lưu tình, không thể không quan tâm.

Nhưng Ma Vương không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn thực sự đã ngủ ở một bên và không thể rời đi.

Hạ thể của cô nhớp nháp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa được lau sạch, trên người cô dính đầy mồ hôi, mái tóc dài chưa khô hẳn còn ẩm ướt ... Mà Lâm Đan bế cô, từ đầu đến chân đều ko sạch sẽ rồi đắp chăn bông vào cho nàng

Thời tiết đang đến gần tháng sáu, ban đêm vẫn còn nóng nực, chăn bông dính trên người ướt đẫm mồ hôi không chỉ khiến Vạn Nương khó chịu, không ngủ được mà còn khiến cô muốn nhấc chăn lên.

Cô nhắm mắt bắt đầu đếm xem mình có thể kiếm được bao nhiêu trái mận để mua một căn nhà, nhưng tai cô lại vểnh lên, mong rằng nhị thiếu gia mau chóng rời đi.

Thay vì rời đi, Lâm Đan quay lại và đặt một tay lên đầu cô, tay còn lại chạy đến véo dái tai của cô.

Tai thật nhỏ, nhưng dái tai có chút thịt, nàng có xỏ lỗ tai, nhưng chưa từng thấy nàng đeo còng tai.

Cô ấy có vẻ thích hợp với những màu sắc tươi sáng hơn, chẳng hạn như chiếc tạp dề màu hồng mà cô ấy đã mặc khi lần đầu tiên quan hệ với cô ấy.

Còn chiếc áo trắng tay hôm nay cô đang mặc…

Lâm Đan hừ lạnh một tiếng, sức lực trên tay không khỏi nặng cào hai điểm, dái tai bị cọ đến đỏ bừng.

”Hôm nay xấu quá,thật khó nhìn.”