Chương 20: Dự định

Sau đó Vạn Nương sống yên ổn mấy ngày, phải nói là nếu không có mấy vị thiếu gia chặn đường, làm bảo mẫu quả thực là một công việc khá tốt.

Không cần làm công việc nặng nhọc như hầu gái thô, ngày nào cũng có bữa ăn riêng, tuy không ngon nhưng cũng là món ngon mà người bình thường hiếm khi được ăn vài lần trong năm.

Cô vốn đã rất nhiều sữa, sau khi không có ai tranh Lục thiếu gia về khẩu phần, cô đã dồi dào đến mức ướt đẫm quần áo nhỏ trên ngực, nhất định phải thay hai ba lần.

Về phần vì sao thiếu gia lại dừng lại, là bởi vì trong nhà có biến cố lớn.

Sắp đến sinh nhật của lão gia

Làm con trai con gái đều chú ý đến chữ hiếu, sinh nhật lần thứ 40 thì không thể làm cho có được.

Xuân Đào tuy rằng không nhiều tuổi nhưng đã ở Nhà họ Lâm năm năm, Lục thiếu gia tuổi còn rất trẻ, ngày thường cũng rất ngoan, cho nên các ng hầu trong sân cũng rất nhàn nhã.

"Thật là quá phô trương"

Cô đưa một miếng mận khô vào miệng:

"Năm ngoái, chỉ mời các diễn viên đến hát một chương trình lớn trong ba ngày. Có rất nhiều người ở sảnh trước, ta nghe nói có 1 căn phòng khác đã được dọn dẹp trước khi nó chưa được hoàn thành. "

"Thành chủ thành phố đều ở đây, và ông ấy đã đích thân viết một thông điệp chúc mừng. Chủ nhân của chúng ta thực sự rất đáng kính " cô ấy nói nói liền cầm một miếng mận lên:

"Ngươi mua cái này ở đâu vậy? Nó còn ngon hơn thứ mà cậu chủ đưa cho ta. Ta sẽ mua một ít khi tiền hàng tháng được trả."

Vạn Nương ngượng ngùng cười: "Nếu tỷ thích thì ăn thêm đi, ta tự làm chúng, và ta sẽ mang cho tỷ một cái lọ khi ta về nhà lần sau. ”

“ Ngươi tự làm chúng? Xuân Đào tròn mắt.

Cô ấy luôn tham lam và tiêu tới 80% số tiền hàng tháng cho đồ ăn.

Cô còn đang nghĩ Vạn Nương trông khá đơn giản, nhưng không ngờ cô lại rất biết thưởng thức khẩu vị, mọi người sẵn sàng chia sẻ đồ với cô, món mận khô này chắc chắn không hề rẻ.

Cô không bao giờ ngờ rằng những món ăn ngon như vậy thực sự là do chính tay Vạn Nương làm.

Xuân Đào vội vàng uống một ngụm nước và cảm thán: “Ngươi có kỹ năng tuyệt thật.”

Vạn Nương vốn có ý định làm bảo mẫu trong hai năm, dành dụm đủ tiền để mở một nhà hàng một mình. Vì nhà cô nghèo từ khi cô sinh ra nên cô ấy không thể mua đồ ăn vặt, cô ấy chỉ có thể tự làm.

Lần đầu nấu ăn chắc chắn không ngon, nhưng sau khi đổi đi đổi lại, cuối cùng Vạn Nương cũng hài lòng.

Vạn Nương chỉ biết sở thích của mình, nhưng cô không chắc liệu người khác có thích hay không, và liệu cô có thể bán nó để lấy tiền hay không.

Nghe Xuân Đào nói như vậy, Vạn Nương cũng có chút kích động: “Ý tỷ là món này ngon sao?”

“Đương nhiên!” Xuân Đào kiên định nói,

“Ngay cả cửa hàng điểm tâm ngon nhất ở ngoại thành thành phố của cũng có mận khô nhưng thật sự không thể so sánh được với cho đồ của ngươi làm, họ bán 1 lạng mận khô với giá một lạng bạc! ”

“ Một lạng? ”

Vạn Nương nói

“ Đắt quá. ”

Xuân Đào không giấu giếm bí mật của mình, và khi cô biết được kế hoạch của Vạn Nương thì cô ta nói với cô tất cả những gì Xuân Đào biết:

"Ngươi không chọn nhầm chỗ. Khi làm bảo mẫu, một tháng ngươi có thể có mười lăm lượng tiền, tiết kiệm tiền là nhanh nhất. Sau khi ra khỏi nhà, dựa với nghề thủ công này, cuộc sống của ngươi sẽ khá hơn và có thể sống thoải mái. "

Nhìn thấy đôi mắt của Vạn Nương sáng lên, Xuân Đào chớp mắt với một nụ cười, khuôn mặt tròn trịa và ngây thơ của cô ấy trở nên hơi ranh mãnh:

”Ta rất quen với vài người bán hàng và có mối quan hệ, nếu ngươi muốn tiết kiệm sớm một số tiền, ta có thể giúp ngươi. "