Chương 47: Linh Thạch

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thứ có tác dụng lớn nhất đối với hắn cũng chỉ có đan dược, nhất là độc đan gì đó.

Ba người bắt đầu đi dạo khắp nơi cùng nhau, Tử Tiểu Linh mua một đống đồ ăn như linh gà nướng, linh cá khô, linh quả ngâm đường phèn... Chiếc miệng nhỏ chưa lúc nào được nghỉ ngơi.

Bạch Đông Lâm tò mò hỏi nàng ta tại sao không mua một ít tài nguyên tu luyện.

Tử Tiểu Linh trả lời: “Trong nhà ta tài nguyên tu luyện gì cũng có, hơn nữa còn phong phú hơn nhiều so với những thứ nơi này bán.”

Lưu Đại Phúc cảm thấy chua xót, nghe thử xem đây là tiếng người ư? Con ông cháu cha của gia tộc lu luyện thì ghê gớm lắm à?

Nhưng thật ra, Lưu Đại Phúc mua không ít máu linh thú, một ít da linh thú hay vỏ linh thụ dùng để chế tạo bùa chú, những thứ này đều là nguyên liệu cần thiết để làm bùa.

Hắn ta còn đến cửa hàng bán ra một đống bùa chú, đều là các tác phẩm chính mình làm ra khi luyện tập, với danh tiếng của Tử Phù tông bọn họ, trái lại bán khá chạy.

Ba người đi dạo tới quảng trường trung tâm của chợ đêm, toàn bộ nơi này bày bán hàng rong, họ bán một số đồ vật kỳ quái, nhiều hơn hết vẫn là một ít nguyên liệu.

Đám người này không giống như những kẻ mở cửa hàng, không có thế lực chống lưng hay dây chuyền sản xuất, cũng không thể chế tạo nguyên liệu thành sản phẩm hoàn chỉnh rồi bán ra. Vì vậy họ chỉ có thể kiếm được chút đỉnh, trực tiếp bán nguyên liệu.

Tu sĩ tập trung ở quảng trường này càng nhiều, mỗi người đều cho rằng bản thân là con cưng của ông trời, ai cũng muốn nhặt được của hời.

Họ mong rằng thật ra thanh kiếm nát mà mình mua được chính là tiên khí thượng cổ, mua một miếng ngọc giản rồi hy vọng bên trong có bí kíp thần công gì đó, hay có tàn hồn nào đó sống bên trong ngọc giản, tự mình chỉ điểm bản thân tu luyện.

Ai mà chẳng có ước mơ, nhỡ đâu ông trời mắt mù thì sao?

Bạch Đông Lâm cũng ngo ngoe rục rịch, tất nhiên không phải hắn muốn nhặt của hời.



Mà là hắn coi trọng những nguyên liệu kia!

“Đạo hữu, không biết có thể giới thiệu cho ta về những nguyên liệu này của ngươi không?”

Bạch Đông Lâm đứng ở trước một gian hàng, ngửi được mùi hôi thối tản ra từ những chai lọ kia, đây chính là những thứ mình cần.

Tu sĩ trung niên mặt mũi trông rất thật thà kia nhìn thấy có mối làm ăn thì xốc lên tinh thần, nhiệt tình nói: “Dĩ nhiên không thành vấn đề, mời đạo hữu xem, chai này là nọc độc của rắn Hắc Khuyên, độc tính cực mạnh, tu sĩ dẫn khí rèn luyện thể chất mà trúng loại độc này, chỉ trong một giờ ba khắc sẽ mất mạng!”

“Đây là độc phấn được chế tạo từ tuyến độc của bốn con rết cánh…”

“Vật này rất lợi hại, là thi độc của hắc mao cương thi!”

“Đây là Đoạn Hồn thảo, nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Đoạn Hồn đan!”

Chủ sạp rất nhiệt tình, những món hàng này của hắn ta đều là những món ít được quan tâm, rất khó bán, vất vả lắm mới có một người hỏi mua, đương nhiên phải nhanh chóng chào hàng.

Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, những thứ này đều là độc vật phàm tục, ẩn chứa linh khí, độc tính còn mạnh hơn nhiều.

“Ông chủ, ta muốn mua hết chỗ này, ra giá đi.”

Chủ sạp sáng mắt lên, vụ làm ăn lớn đây. Hắn ta chà xát tay, cười ha ha:

“Đạo hữu, cho mình ngươi giá ưu đãi, mười linh thạch!”

Mười linh thạch ở đây dĩ nhiên là chỉ linh thạch hạ phẩm. Linh thạch là khoáng vật do thiên địa linh khí đông kết lại, có rất nhiều chỗ để dùng, là đồng tiền mạnh của giới tu luyện!

Chúng chia làm bốn cấp hạ, trung, thượng, cực, tỷ giá hối đoái linh thạch gần cấp là đổi một lấy một trăm. Nhưng có rất ít người đổi linh thạch cao cấp lấy linh thạch cấp thấp, phẩm cấp càng cao thì giá trị càng cao.



Linh thạch đều được thống nhất cắt thành các khối lập phương nhỏ kích thước hai xăng – ti – mét khối.

“Năm viên linh thạch.”

Bạch Đông Lâm bắt đầu trả giá như thường, trước tiên chém mất một nửa.

“Chín viên linh thạch! Đạo hữu, chín viên đã rất rẻ rồi!”

“Sáu viên linh thạch.”

“Tám viên! Tám viên! Không thể thấp hơn nữa!”

“Bảy viên!”

Nói xong, Bạch Đông Lâm lấy từ trong nhẫn Tu Di ra bảy viên linh thạch hạ phẩm, lớn nhỏ bằng nhau. Linh thạch long lanh trong suốt được chiếu dưới ánh đèn, hơi sáng lên, trông thật đẹp!

Chủ sạp nhìn thấy linh thạch mà sáng mắt lên, đồng thời cũng khϊếp sợ nhìn người thanh niên trước mặt lại có nhẫn Tu Di!

Mặc dù không biết lớn nhỏ thế nào, nhưng một chiếc nhẫn Tu Di lập phương rẻ nhất cũng trị giá một ngàn viên linh thạch hạ phẩm!

“Đồng ý, bảy viên thì bảy viên!”

Nói xong, chủ sạp nhận lấy linh thạch, đồng thời bỏ chai lọ vào túi, ngoài mặt thì tỏ ra đau lòng, nhưng thật ra vẫn có lời, dù sao đều là nguyên liệu ít được mua.

Đừng thấy hắn ta thổi phồng độc tính lên mà lầm, những loại độc tanh hôi này, có kẻ ngu nào ăn vào sao?