Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 46: Chợ Đêm Lâm Giang

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bạch huynh, không biết tiếp theo huynh có sắp xếp gì không?”

Mắt thấy bọn họ sắp ăn xong phải chia tay, bây giờ Lưu Đại Phúc lại muốn tiếp xúc nhiều hơn một chút với vị Bạch huynh này. Thực lực cường đại, người lại dễ nói chuyện, thêm một người bạn sẽ nhiều hơn một lựa chọn.

“Lần đầu ta tới đây, không hiểu rõ lắm về nơi này, Lưu huynh có nơi nào hay để đi không?”

Bạch Đông Lâm uống một ngụm rượu, tiếp xúc nhiều với những tu sĩ này cũng tốt, sẽ giúp hắn hiểu biết về giới tu luyện.

“Ha ha, có rất nhiều nơi tốt để đi!”

Lưu Đại Phúc cười đầy ý tứ sâu xa, nhưng trông thấy Tử Tiểu Linh đang tò mò nhìn mình, hắn ta vội vàng bày ra vẻ mặt đứng đắn nói:

“Bạch huynh, chúng ta đi dạo chợ đêm Lâm Giang nhé! Đây là trung tâm trao đổi lớn nhất khắp mấy quốc gia xung quanh của người tu luyện! Nếu may mắn nói không chừng còn có thể nhặt được của hời!”

Vẻ mặt Bạch Đông Lâm khẽ thay đổi, đây chẳng phải là cơ hội tốt tiếp xúc với giới tu luyện ư? Vì thế hắn đồng ý nói:

“Như vậy cũng tốt, vừa hay rảnh rỗi không có việc gì, cứ nghe theo sự sắp xếp của Lưu huynh.”

Tử Tiểu Linh nghe xong lại bẹp miệng nói: “Cái gì chứ, còn tưởng rằng là chỗ nào chơi vui chứ, còn không phải đi dạo chợ đêm sao!”

Lưu Đại Phúc mỉm cười xấu hổ, tiểu cô nãi nãi, nếu cha muội biết ta đưa muội đến những chỗ kia, thì nhất định sẽ lột da ta.

Mắt thấy sắc trời đã dần tối, chợ đêm cũng sắp bắt đầu buôn bán. Ba người đã dùng bữa xong, bèn cùng nhau ra khỏi tửu lầu, đi đến chợ đêm.



Trước khi đi, Tử Tiểu Linh còn gọi mấy hộp bánh hoa quế đem theo, đặt vào bên trong nhẫn Tu Di, vẻ mặt hài lòng thỏa mãn.

Không gian và thời gian bên trong nhẫn Tu Di là tĩnh, nên đặt đồ ăn vào trong đó cũng không lo bị hư hỏng, trái lại còn tốt hơn cả tủ lạnh.

Khuyết điểm duy nhất chính là không thể chứa vật sống.

Ba người đi lên phố lớn, Lâm Giang thành vào đêm cũng vô cùng ồn ào náo nhiệt, nơi này không hề cấm đi lại vào ban đêm.

Những quốc gia khác nhau có cảnh sắc và phong tục tập quán khác biệt, tất cả những điều này khiến Bạch Đông Lâm mở rộng tầm mắt.

Cũng không biết có phải là do dựa sát Nộ Giang hay không, những muội tử ở đây đều có vẻ ngoài xinh xắn, da trắng nõn nà, khí chất dịu dàng, trái lại hơi giống với các em gái Giang Nam ở kiếp trước.

Ba người họ hết đi rồi lại dừng, rẽ vào một ngõ cụt. Bạch Đông Lâm thấy hai người kia đã đi đến cuối ngõ nhưng vẫn không dừng chân. Ngược lại linh khí trên người khẽ lập lòe dao động, bước một chân qua bức tường.

Trận pháp ư? Hay là kết giới?

Trái lại nơi đây cực kỳ giống với Platform 9¾ của Hẻm Xéo trong Harry Potter. Hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, khẽ vận chuyển Thất Thương quyền phổ trong người, hút một luồng linh khí vào trong cơ thể, rồi giải phóng linh khí, tiến vào bên trong một cách suôn sẻ giống như vượt qua một tầng bọt khí.

Bạch Đông Lâm chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hắn nhìn quanh bốn phía, đây là một không gian cực lớn, không phải là chợ nhỏ như trong tưởng tượng của hắn.

Rất nhiều ngọn đèn đường độc đáo tỏa ra ánh sáng trắng êm dịu, rất giống với đèn dây tóc kiếp trước. Nhưng văn tự được khắc trên cột đèn khẽ lấp lánh, rõ ràng nói cho hắn biết đây không phải sử dụng điện năng.

Mặt đất sạch sẽ gọn gàng, phố lớn ngõ nhỏ mở đầy các kiểu cửa hàng, nhiều hơn hết là những sạp hàng rong, tụ tập thành một mảnh kéo dài liên miên nơi quảng trường rộng lớn.



Đám tu sĩ đi lại như mắc cửi, cũng cò kè mặc cả y như người phàm, vô cùng náo nhiệt.

Chỉ khi cảm nhận được đủ loại linh khí dao động phức tạp, hắn mới có thể chắc chắn nơi này không phải là chợ của người phàm.

“Bạch huynh, thấy thế nào? Chợ đêm của Lâm Giang thành này cũng không tồi nhỉ?”

“Quả thật không tồi!” Bạch Đông Lâm gật đầu nói.

Chợ đêm này cùng thế giới phàm tục của Lâm Giang thành như thể hai thế giới bên trong và ngoài, một thể hai mặt. Tu sĩ và người phàm không quấy rầy lẫn nhau.

Lưu Đại Phúc nhìn Bạch Đông Lâm còn khá hài lòng, lại nhiệt tình nói:

“Bạch huynh, huynh muốn mua thứ gì không? Có thể nói với ta, ta khá quen thuộc với nơi này, có thể giới thiệu cho huynh cửa hàng tốt nhất.”

“Cứ đi dạo loanh quanh đã, thấy cần cái gì thì lại nói.”

Quả thật Bạch Đông Lâm không hề nói dối, thật ra hắn cũng muốn mua công pháp tu luyện, rất có thể có khí tu, nhưng lại chính mình lại không dùng được.

Thể tu thì càng không cần phải nhắc tới, nhất định không có, với bản lĩnh của nhị ca hắn, cũng vì tình cờ gặp được cơ duyên nên mới hiểu biết đôi chút.

Dù sao khu này cũng chỉ là một góc nhỏ hẻo lánh.

Hắn cũng không sử dụng được các loại pháp khí. Pháp khí yêu cầu phải thúc giục linh khí. Linh khí cuồng bạo mà hắn lợi dụng Thất Thương quyền phổ hấp thụ, có thể dùng để đóng giả làm tu sĩ, lừa kết giới, nhưng lại không thể sử dụng để điều khiển pháp khí.
« Chương TrướcChương Tiếp »