“Sư huynh học được những pháp thuật như Cửu Thiên Thần Lôi, Cửu U Minh Hỏa từ khi nào thế? Sư muội cũng chưa từng nghe qua, chỉ nghe tên thôi đã cảm thấy rất ghê gớm rồi! Sư muội cũng muốn mở mang tầm mắt một chút!”
Nam tử nhìn nữ tử áo tím, ý cười trong mắt như ẩn như hiện, bất đắc dĩ nói:
“Sư muội, muội còn không rõ năng lực của ta ư? Đừng trêu chọc sư huynh nữa!”
“Đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi, mau ăn thôi, thật không hiểu nổi, tửu lầu nhiều như vậy nhưng sao muội lại cố tình chọn nơi này, mỗi lần đều phải tới đây ăn.”
Nữ tử áo tím không trả lời, chỉ lo càn quét đồ ăn trên bàn. Nam tử ngượng ngùng cười với Bạch Đông Lâm, thật hết cách với vị sư muội tham ăn này.
Lần sau nhất định không thể đồng ý với sự lì lợm la liếʍ của muội ấy, không bao giờ dẫn muội ấy ra khỏi cửa tông môn.
Bạch Đông Lâm tò mò liếc nhìn nam tử có biệt danh Thiên Phù công tử. Tục ngữ có câu, chỉ có lấy sai tên chứ không hề gọi sai biệt danh.
Thiên Phù, còn có Tử Phù tông kia, hẳn là tông môn am hiểu về bùa chú.
Bạch Đông Lâm lại nghĩ tới Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Cửu thúc ở thế giới trước, họ đều là những bậc thầy trừ ma bắt cương thi đùa nghịch bùa chú.
Hai người của Tử Phù tông cũng không trò chuyện nhiều lắm với Bạch Đông Lâm, chỉ lo dùng bữa của mình.
Bởi vì Bạch Đông Lâm cũng không phải người dễ gần, tuy rằng hắn đối xử khách sáo lịch sự với người khác, nhưng kêu hắn chủ động đi bắt chuyện kết giao bạn bè lại là điều không thể.
Trái lại, vốn dĩ Thiên Phù công tử muốn tới làm quen, nhưng lúc hắn ta ngồi cùng với Bạch Đông Lâm, thần giác của hắn ta lại điên cuồng cảnh báo.
Nam tử nho nhã hiền lành trước mặt này có thực lực cường đại, khiến hắn ta cảm giác được nguy cơ tử vong. Điều này chứng tỏ đối phương có thể hạ gục mình trong nháy mắt.
Cũng chính vì điều này, khiến hắn ta không dám nghĩ tới việc làm quen nữa. Gần vua như gần cọp, ở cùng với loại người có thể nháy mắt gϊếŧ chết mình bất cứ lúc nào, áp lực quá lớn.
Đừng thấy bây giờ hắn ta đang thong dong tự tại thưởng thức rượu, nhưng bàn tay đặt dưới gầm bàn đã cầm sẵn một xấp bùa.
Tất cả đều là bảo bối áp hòm, có thể làm nổ tung cả tửu lầu này ngay lập tức, nhưng điều này cũng không thể mang lại cảm giác an toàn cho hắn ta. Thần giác vẫn điên cuồng đưa ra cảnh báo như cũ.
Còn về phần nữ tử áo tím, đang ăn uống ngon lành, có lẽ đây chính là đồ tham ăn nhỉ.
Trời đánh cũng phải tránh miếng ăn!
“Ưm ưm, ăn ngon, ăn ngon, công tử nếm thử bánh hoa quế này đi, ăn rất ngon!”
Nữ tử áo tím ăn đến khuôn mặt nhỏ căng phồng, đưa một hộp bánh hoa quế cho Bạch Đông Lâm.
Trong lòng Thiên Phù công tử căng thẳng, đầu ngón chân đều bấm chặt, cô nãi nãi của ta ơi, muội đi chọc ghẹo đại lão này làm gì chứ?
Hắn ta liên tục nháy mắt ra hiệu cho sư muội mình, nhưng nữ tử áo tím lại ngốc nghếch liếc hắn ta một cái, lẩm bẩm nói:
“Sư huynh làm gì thế? Cơ mặt huynh bị chuột rút à? Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, một hộp bánh hoa quế mà thôi. Công tử người ta vừa mới tốt bụng nhường vị trí cho chúng ta.”
Đây là chuyện bánh hoa quế ư?
Hừ! Nữ nhân! Chẳng qua chính là thấy người ta trông ưa nhìn mà thôi!
Bạch Đông Lâm mỉm cười, cũng không để bụng, hắn nhận lấy bánh hoa quế rồi ăn một miếng sau đó nói:
“Cám ơn, mùi vị không tồi.”
Thiên Phù công tử thấy sư muội đã bắt chuyện được với người ta, cũng không tiếp tục làm đà điểu nữa, chỉ cần mình cẩn thận từ lời nói đến việc làm, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.
Hắn ta lại lấy ra miếng ngọc hộ thân từ trong nhẫn Tu Di ra nhét vào trong túi, thân thiện mỉm cười hỏi Bạch Đông Lâm.
“Đạo hữu, tại hạ nghe giọng của huynh không giống như người Đông Minh, là người bên ngoài đến đây ngồi thuyền lớn đúng không?”
“Đúng vậy, tại hạ tới từ Nam Dương Quốc, quả thật là vì ngồi thuyền lớn Nộ Giang.” Bạch Đông Lâm gật đầu nói.
“Ha ha ha, vậy đúng là trùng hợp, chúng ta cũng thế.”
Sau đó ba người bắt đầu tán gẫu, bầu không khí cũng dần trở nên hài hòa. Thiên Phù công tử phát hiện tuy rằng đối phương có thực lực mạnh mẽ, nhưng không hề khó ở chung, ngược lại khiêm tốn lịch sự.
Thiên Phù công tử âm thầm thu lại bùa chú cùng ngọc bội, dè dặt thận trọng là quy tắc làm người của hắn ta. Thế giới này quá nguy hiểm, cẩn thận một chút cũng tốt.
Một người khiêm tốn lịch sự, một người làm việc thận trọng, còn có một nhóc tham ăn không đáng nhắc tới, chẳng mấy chốc họ đã xưng huynh gọi đệ, đôi bên cũng hiểu biết sơ qua về đối phương.
Hai người này thật sự là đệ tử của Tử Phù tông, nam tử tên là Lưu Đại Phúc, không hề tương xứng với khí chất cùng biệt danh của hắn ta. Nữ tử áo tím tên là Tử Tiểu Linh, trái lại dễ thương y như người.