Dĩ nhiên nguyên nhân chính là vì Nộ Giang, nơi đây có bến tàu Nộ Giang lớn nhất trong Biên Cửu Tam Vực.
Tuy rằng tòa thành này nằm trong biên giới của Đông Minh Quốc, nhưng lại không thuộc quyền quản lý của họ, mà là do mấy tông môn lớn cùng nhau cai quản.
Không phải lúc nào cũng có thuyền lớn sẽ đi ngang qua Biên Nhị Thất Vực, Bạch Đông Lâm đã đi nghe ngóng, còn phải chờ thêm nửa tháng mới có con thuyền tiếp theo.
Vì vậy hắn chỉ có thể dàn xếp chỗ ở ven sông trước, lúc này hắn đang ngồi ăn cơm trong tửu lầu. Tửu lầu này bao gồm cả nơi ăn ngủ nghỉ, Bạch Đông Lâm còn thuê một viện nhỏ ở phía sau.
“Bốp!”
Một tiếng chùy gỗ vang lên, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người qua đó.
Một người kể chuyện tóc bạc phơ liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy ánh mắt của khách khứa đến dùng bữa đều bị đổ dồn về phía mình, lão ta khẽ vuốt râu rồi cất giọng dõng dạc vang dội:
“Nghe đồn một năm trước, Lan Lăng Châu xuất hiện yêu ma hoành hành, yêu quái này có đầu to như chiếc đấu, có bốn cánh tay và ba đôi chân, thân cao ba trượng tám thước, ngày ăn thịt trăm người cực kỳ tàn nhẫn! Khiến cho người dân khắp thành Lang Lăng Châu kinh hãi không chịu nổi một ngày...”
“Tục ngữ có câu nói rất hay! Người không thể quá huênh hoang, quá huênh hoang nhất định sẽ gặp báo ứng, ngay cả yêu ma cũng vậy! Con yêu quái này ỷ vào bản lĩnh cao cường của mình, đã phạm nhiều tội ác ngập trời như thế!”
“Bốp!”
Ông lão kể chuyện lại gõ chùy gỗ thật mạnh.
“Các ngươi đoán sẽ ra sao?”
Khách hàng có tính cách nóng vội trong tửu lầu không nhịn được lớn tiếng thúc giục:
“Mau nói đi, về sau thế nào?”
“Lão à, đừng úp úp mở mở nữa!”
“Chẳng phải muốn thưởng tiền ư? Tiểu gia cho ngươi!”
Hắn ta vừa nói xong, tất cả mọi người ném bạc vụn, đồng xu lên trên bàn ‘lộp bộp lộp bộp’.
Ông lão kể chuyện gật đầu mỉm cười hài lòng, rồi lại gõ chùy gỗ một nhịp, sau đó tiếp tục nói:
“Nghe đồn, yêu ma này hung dữ ăn gan hùm mật gấu, lại dám đi tấn công thành phủ, nhưng chưa từng nghĩ đến Đại công tử của châu phủ là đệ tử ưu tú nhất của Tử Phù tông lúc bấy giờ. Thiên Phù công tử vừa khéo trở về thăm nhà, đυ.ng phải con yêu quái này...”
“Đánh cho cứ phải gọi là long trời lở đất...”
Đúng lúc này, một đôi nam nữ bước vào trong tửu lầu. Cả hai đều có khí chất bất phàm, nam thanh nữ tú.
Họ liếc nhìn lầu một đã chật kín người, chỉ có một nam tử mặc áo choàng đen ngồi một mình một bàn ở vị trí gần cửa sổ ở lầu hai.
Ngay sau đó, người nọ dẫn theo sư muội tiến lên trước, ánh mắt sáng ngời, đúng là một mỹ nam tử nho nhã hiền hòa, hắn ta chắp tay khách sáo hỏi:
“Vị công tử này, không biết có thể để tại hạ cùng sư muội ngồi ghép bàn một chút được không?”
Bạch Đông Lâm ngước nhìn hai người họ, khí chất không tầm thường, khí tức kỳ diệu, hẳn là tu sĩ.
Một bàn của tửu lầu này rất lớn, đừng nói là ba người, ngay cả tám người cũng đủ chỗ. Những người khác trong tửu lầu không tới ngồi ghép bàn với hắn, chẳng qua là vì hắn quá tuấn tú vô song. Người bình thường tự cảm thấy xấu hổ, nên tất nhiên ngại đến quấy rầy.
Bạch Đông Lâm thấy đối phương còn khá khách sáo, cũng khẽ mỉm cười nói:
“Không cần phải khách sáo, xin công tử cứ tự nhiên.”
“Cám ơn!”
Lúc này nam tử và sư muội của mình mới ngồi xuống, nữ tử áo tím xinh đẹp đáng yêu kia còn len lén quan sát Bạch Đông Lâm.
Hừm, nữ nhân!
‘Cạch!’ Đúng lúc này người kể chuyện cũng sắp kể tới phần cao trào cuối cùng, tinh thần ngày càng kích động, nước bọt văng tứ tung.
“Chỉ thấy Thiên Phù công tử kia lấy tay làm bút, vẽ bùa lên hư không, trực tiếp gọi ra Cửu Thiên Thần Lôi! Cửu U Minh Hỏa!”
“Yêu quái kia phun ra ngọn lửa ma quái...”
“Cửu Thiên Thần Lôi chém nó thành bốn năm mảnh, sau đó lại bị Cửu U Minh Hỏa thiêu đốt hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn!”
“Cuối cùng vẫn là tà không thắng chính, sau khi Thiên Phù công tử hàng yêu diệt ma, ung dung đạp gió rời đi!”
Sau khi nói xong, ông lão kể chuyện bưng tách trà lên nhấp một ngụm lớn, bạc này không dễ kiếm mà! Cổ họng đều sắp bốc khói rồi!
Lúc này, dường như khách khứa trong tửu lầu yên tĩnh mới thoát ra khỏi trận chiến kịch liệt kia, một mảnh hò reo khen ngợi.
“Hay! Gϊếŧ hay lắm!”
“Gϊếŧ hay lắm! Ai cũng có thể gϊếŧ chết yêu ma quỷ quái!”
“Thiên Phù công tử oai phong khí phách!”
Bạch Đông Lâm thưởng thức rượu, không bày tỏ ý kiến với sự biểu diễn của người kể chuyện. Bình thường họ kể chuyện thường thêm mắm dặm muối, nói thẳng ra là khoác lác!
Chỉ có dỗ dành cho các khách hàng đại gia vui vẻ thì mới kiếm được bạc, nếu kể chuyện khô khan, tuy rằng có thể tới gần sự thật hơn, nhưng khán giả lại không thích.
Lúc này, nữ tử áo tím đẩy cánh tay sư huynh mình, hồn nhiên ngây thơ hỏi:
“Sư huynh, ông lão này đang nói về huynh à? Ta nhớ biệt danh bên ngoài của huynh chính là Thiên Phù công tử mà!”