Chương 12: Nhảy Vách Đá, Đảo Ngược Tổn Thương

Từ xưa đến nay, mọi người thường trọng võ khinh văn, đan dược rất quý. Nếu thiếu nó người bình thường rất khó để luyện võ.

Hai người nói chuyện một lúc, Bạch Đông Lâm chào tạm biệt sau đó rời đi, Nguyên Đào khách sáo tiễn tận cổng.

Trông theo chiếc xe ngựa đang dần rời xa, Nguyên Đào lắc đầu cười:

“Ôi, cuối cùng mình cũng đã tiễn được tiểu tổ tông này đi rồi, mong sao vị phu nhân nào đó có thể hài lòng.”

Bạch Đông Lâm ngồi trên xe ngựa tùy ý lật những cuốn sách, trong lòng hắn hiểu rất rõ về những điều liên quan đến Luyện Thể Cảnh. Tuy nhiên, hắn vẫn mong có thể học được thứ gì đó từ trong những cuốn sách này.

Về phần tại sao hắn lại dùng biệt danh, chẳng qua thấy hứng thú xen lẫn đôi chút đùa dai.

Hắn không cố ý che giấu thân phận, bị lộ cũng không sao cả, sau khi thức tỉnh năng lực, trong mắt hắn những thứ này đều trở nên tầm thường.

Nhanh chóng bắt đầu luyện tập võ thuật mới là chuyện nghiêm túc mà Bạch Đông Lâm đã không thể chờ được nữa.

Bạch Đông Lâm trở lại Thanh U Tiểu Trúc, sắp xếp đồ đạc xong, thay một bộ quần áo gọn gàng, sau đó đi về phía Tiểu Hồi sơn.

Ban đầu Thanh U Tiểu Trúc nằm ở vị trí ngoài cùng Bạch phủ, ngay sát Tiểu Hồi sơn nên có thể nói rằng nó không còn thuộc phạm vi Bạch phủ nữa.

Tiểu Hồi sơn không cao, độ cao khoảng chừng bốn đến năm trăm mét. Tuy nhiên, đi qua nơi đây sẽ đến Đại Hồi sơn, đây là ngọn núi cao nhất nhì đất Vân Châu.

Trong một tháng này, ngoại trừ tới Cự Thạch võ quán, hắn chỉ nghĩ đến việc làm sao có thể vận dụng được năng lực của bản thân.

Cuối cùng thì hắn cũng tìm thấy được một nơi tuyệt vời trên Tiểu Hồi sơn, rất thích hợp cho việc luyện công.

Vầng trăng trên trời rất sáng và tròn, nhưng đêm tối trong rừng sâu thường rất âm u đáng sợ.

Tuy nhiên, Bạch Đông Lâm hoàn toàn không có cảm giác gì, kể từ khi bản thân thức tỉnh năng lực, hắn thấy mình ngày càng can đảm hơn. Ngay cả chết còn không sợ thì còn gì phải sợ nữa?



Không lâu sau hắn đi đến đỉnh núi, dạo một vòng, hóa ra mặt sau của núi là một vách đá dựng đứng.

Hắn đã quan sát nó nửa tháng trước, mỏm đá này sâu cả trăm mét, đáy toàn là đá xanh cứng rắn, trơn nhẵn và sắc nhọn.

Bạch Đông Lâm hài lòng gật đầu, đây vốn là ngọn núi phía sau Bạch gia, hiểm trở khó tiếp cận, cách nhà họ cũng không xa đủ kín đáo.

Bạch Đông Lâm cởϊ qυầи áo ra, thực hiện động tác mở rộng l*иg ngực, làm nóng người rồi nhảy vọt về phía vách đá!

Dưới tác dụng của trọng lực gia tốc, tốc độ rơi xuống càng ngày càng nhanh. Đúng như suy đoán, Bạch Đông Lâm đυ.ng đầu xuống đất, trên khối đá xanh cứng rắn xuất hiện vết nứt, não của hắn bay xa bảy tám mét.

Bạch Đông Lâm chết rồi!

Hai giây sau, hắn lại bò dậy. Trên mặt đất chỉ có vật thể màu trắng không xác định là minh chứng cho việc vừa rồi không phải là ảo giác.

Hắn nhảy dựng lên, cử động chân tay một chút, cái chết tức thì không kích hoạt ‘đảo ngược tổn thương’.

Mà do Bạch Đông Lâm mất mạng quá nhanh, ngay cả bản thân hắn cũng không cảm thấy đau đớn, như vậy không có tác dụng tăng mạnh ý chí.

Hắn đã đặt cho năng lực này một cái tên chẳng ra làm sao.

Đảo ngược tổn thương!

Bất tử bất diệt!

Đây chính là chỗ dựa của Bạch Đông Lâm.

Hắn đi đến bên vách núi rồi bắt đầu leo lên, khi leo lên tới bảy tám mét lại bị trượt tay ngã xuống.



‘Bịch!’ Một tiếng rêи ɾỉ vang lên.

Bạch Đông Lâm bị gãy chân trái, gãy hơn nửa xương sườn, nội tạng vỡ nát, chảy nhiều máu. Hắn hít một ngụm khí lạnh vì đau đớn dữ dội.

Sau khi Bạch Đông Lâm vừa bò dậy, tất cả các vết thương chắc chắn sẽ lấy mạng người thường lại đã tự lành hẳn.

Hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng năng lượng đang cường hóa cơ thể. Bạch Đông Lâm nhanh chóng điều chỉnh hô hấp của mình bắt đầu luyện ‘Đồng Nhân Công’, vừa mới thi triển công pháp, năng lượng dần được truyền đến da.

Luyện xong một bộ công pháp, hắn bắt đầu nhận thấy da dẻ trở nên cứng cáp và săn chắc.

Tác dụng này còn tốt hơn nhiều so với nước thuốc, nguồn năng lượng không rõ vô cùng tinh khiết, có ích lợi rất lớn đối với thân xác.

Bạch Đông Lâm mỉm cười, mọi chuyện đúng như suy đoán của hắn, nhảy khỏi vách đá là trọng lực đang góp ‘sức’ để lực hấp dẫn làm tổn thương chính mình. Dĩ nhiên sẽ kích hoạt ‘đảo ngược tổn thương’.

Hắn đã tìm hiểu kỹ càng năng lực này, chỉ cần hắn không tự làm tổn thương chính mình trong lúc ‘luyện công’ thì nó sẽ được kích hoạt.

Chẳng hạn như tự tát mình, dùng dao đâm vào mình, tự hủy hoại bản thân,...

‘Công phu’ được sử dụng để tự gây thương tích đều thuộc về năng lượng của của bản thân.

Vì vậy không thể đảo ngược được sự hấp thu.

Cũng như con người không thể tự nâng mình lên, hay không tồn tại máy móc có có thể chuyển động vĩnh viễn.

Các quy tắc của năng lực này rất rõ ràng, khiêm tốn khiến người ta yên tâm.

Bạch Đông Lâm vặn eo tiếp tục leo lên vách đá.

Cả đêm, khắp Tiểu Hồi sơn không ngừng vang lên những âm thanh ‘bịch, bịch, bịch’ kỳ quái.