"Nghe thấy rồi, điểm tâm phế vật."... Yến Minh Quang cũng đi tới.
Trong hành lang ban ngày không có bất kỳ đèn hành lang nào được mở, lối đi hẹp dài lại càng không có bất kỳ cửa sổ nào, chỉ có từng dãy phòng mở cửa có ánh sáng xuyên qua, kéo ra bóng dáng hai chân thon dài của Yến Minh Quang.
Yến Nguy đứng dậy và nói: "Thời gian của chúng ta rất gấp gáp. Cho dù có người có thể tránh thoát kích hoạt tử vong đêm nay nhưng nếu tính một ngày trung bình chết hai người thì nhân số của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì bốn ngày nữa. Huống chi thời gian càng lùi về sau nguy hiểm càng lớn."
Cậu nói suy luận vừa rồi cho Yến Minh Quang nghe một lần: "Vốn dĩ tôi định một ngày đi bệnh viện, một ngày đi triển lãm, nhưng hiện tại xem ra như vậy là quá chậm. Còn có tầng hầm, cùng phòng 1 tầng cao nhất..."
Thời gian thì ngắn, nhưng manh mối thì lại nhiều như vậy.
Con ngươi Yến Minh Quang thâm trầm, vẻ mặt nhàn nhạt, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có. Hắn nói: "Đi thôi, đến giờ ăn sáng rồi."
Sau đó người nọ quay lại và đi thẳng về phía thang máy. Yến Nguy không động đến hai con búp bê kia, trực tiếp đuổi theo bước chân của Yến Minh Quang.
Trong hành lang âm trầm hẹp dài, tiếng bước chân của hai người liên tiếp vang lên, trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy lại có thể đi ra bước đi có chút tùy ý. Yến Nguy đi phía sau Yến Minh Quang, suy nghĩ một hồi, vẫn trực tiếp nói: "Này, khối băng tiên sinh..."
Hai người họ bước vào thang máy. Trong thang máy không có gương và chân dung trang trí xen kẽ như bên ngoài, từ manh mối trước mắt mà xem, loại địa điểm thường xuyên xuất hiện trong phim kinh dị này, kỳ thật so với hành lang bên ngoài còn an toàn hơn.
Yến Minh Quang hơi tựa vào bên cạnh thang máy, một tay đút túi, một tay lấy ra một điếu thuốc, tựa như không có phản ứng với lời nói của Yến Nguy.
"Anh có nghe thấy không khối --"
"Nghe thấy rồi" Người này chợt mở miệng, giọng nói vẫn hờ hững như trước nhưng lời nói ra cũng không lạnh như băng: "Điểm tâm phế vật."
Yến Nguy: "...? "
Cậu ngây người, nhìn thấy bên trong đôi mắt màu đen đậm của Yến Minh Quang phản chiếu thân ảnh của cậu. Đôi mắt thâm thúy nhưng luôn luôn phảng phất hàn ý giờ phút này lại hiện lên ý cười, thoáng cái liền biến mất nhưng Yến Nguy lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Thế mà lấy xưng hô tự giễu ngày hôm qua của cậu để đáp lại cậu.
"..." Cậu quả nhiên là nhìn nhầm rồi, người này căn bản không phải trong ngoài lạnh như một. Yến Minh Quang tựa như vạn sự vạn vật đều vĩnh viễn không để ý nhưng kỳ thật cái gì hắn cũng ghi nhớ trong lòng, rõ ràng.
Thang máy chậm rãi đi tới tầng một, Yến Nguy cúi đầu cười cười nói: "Được, điểm tâm phế vật muốn thương lượng với anh một chuyện."
Vẻ mặt của cậu chợt trở nên nghiêm túc, ý cười trong khoảnh khắc đều tản ra trong đôi mắt màu trà nhạt kia. Cậu có thể ôn hòa vô tội cười cười nhưng cũng có thể trong nháy mắt lớn tiếng nghiêm sắc.
"Tôi không biết vì sao anh đối với hết thảy sự việc đều không quá để ý, cũng đối với việc ở đầu sóng ngọn gió không quan tâm, tôi cũng sẽ không hỏi. Nhưng miễn là con người, làm tất cả mọi thứ đều có mục đích, anh có một mục đích. Chúng ta cũng coi như là đồng đội có thể tin tưởng, sau này có thể, có lẽ chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác. Vì vậy, tôi nói thẳng, tôi không muốn ra mặt - tôi cũng có mục đích."
Kỹ năng bất tử của cậu mang đến một ẩn số rất lớn, cũng dễ dàng mang đến nguy hiểm cho cậu.
Cậu cần "lá chắn" như Yến Minh Quang.
"Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta mở rộng lời nói, tiếp tục phương thức hợp tác như vậy. Tôi tin vào khả năng của tôi, tôi có thể cung cấp cho anh những ý tưởng tốt nhất tôi có thể nghĩ đến, anh cung cấp cho tôi sự bảo vệ không bị chú ý."
Thang máy lên tới một tầng, cánh cửa nặng nề chậm rãi kéo ra hai bên.
Người đàn ông đi trước, bước chân dừng lại, từ bên ngoài thang máy quay đầu nhìn cậu. Yến Nguy đã gặp qua muôn hình muôn vẻ người, thật đúng là chưa từng sợ qua người nào, nhưng hết lần này tới lần khác đối với ánh mắt của Yến Minh Quang cậu không có sức chống cự gì. Không phải là sợ hãi nhưng là một loại cảm xúc mềm hoá.
Vẻ mặt Yến Nguy không thay đổi, khí chất tùy ý tản mạn đều bị thu liễm, chỉ còn lại nghiêm túc. Kỳ thật cậu bị ánh mắt nặng trịch của Yến Minh Quang nhìn có chút chột dạ, cũng may tố chất tâm lý có thể vượt qua, biểu tình được khống chế cũng coi như thích hợp.
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn! Một lát sau, cửa thang máy bắt đầu chậm rãi kéo lên, Yến Minh Quang lạnh nhạt nói: "Có thể."
Yến Nguy chớp chớp mắt, lúc này mới nhếch khóe miệng đi theo.
Vừa rồi bọn họ bị dấu tay máu trên giường cùng búp bê móc rỗng mắt kéo chân một lúc, khi đến phòng ăn, những người chơi còn sống còn lại đã đến hiện trường.
Người đàn ông trung niên cũng cúi đầu ngồi ở bàn ăn, mấy người chơi còn lại ở tầng 13 thần sắc đều khẩn trương đàm luận cái gì đó, xem ra là đã biết tối hôm qua người phụ nữ mặc váy dài đã chết.
Yến Nguy cùng Yến Minh Quang vừa xuất hiện, vẻ mặt những người chơi khác hơi thay đổi một chút. Một thanh niên giả dạng côn đồ ánh mắt sắc bén nhìn thấy cậu, vẻ mặt tràn ngập địch ý.
Yến Nguy hồi tưởng lại tên người này, hình như là Tôn Thạch.
Cậu vừa ngồi xuống, Cao Minh bên cạnh đang cau mày thấp giọng nói với cậu: "Vừa rồi hai người đi đâu vậy? Sao lại xuống chậm như thế?"
"Vừa rồi xảy ra chút chuyện, phòng chúng tôi --"
"Xuất hiện dấu tay máu, con búp bê ném ở cửa thùng rác còn bị móc sạch mắt." Tôn Thạch cắt ngang lời nói của Yến Nguy: "Vừa rồi cậu nói với tôi như vậy, còn lừa tôi đến phòng cậu xem, kết quả sau khi tôi đi vào, phòng cậu liền biến thành phòng vẽ tranh! Ngoài ra còn có một người phụ nữ bước ra khỏi bức tranh để đào mắt tôi!! Nếu không phải lúc đó tôi... Nếu như không phải tôi có đồ bảo mệnh, thì đã thiếu chút nữa đã bị loại phế vật như cậu hại chết!"
Vẻ mặt Yến Nguy dừng lại một chút, nhưng trong chốc lát cậu liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Tôn Thạch đã gặp tình huống giống như họ ngày hôm qua. Có người cải trang thành người chơi, bịa ra ảo cảnh lừa gạt Tôn Thạch, muốn Tôn Thạch tiến vào bức tranh ở trong phòng tranh. Chẳng qua lúc này đây, người chơi giả mà Tôn Thạch gặp phải chính là bộ dáng của cậu.
Nhưng ngày hôm qua rõ ràng cậu đã dùng danh nghĩa của Yến Minh Quang để nhắc nhở những người khác, không nghĩ tới còn có người bị lừa. Nhưng... Tôn Thạch không phát hiện ra mình bị lừa đảo mà vẫn còn sống sót, là bởi vì có thứ gì đó bảo mệnh? Nhưng người chơi bọn họ đều là người mới, không ai có đạo cụ, vậy vì sao Tôn Thạch lại có đồ bảo vệ tính mạng?
Lúc tiến vào, tòa nhà đã giới thiệu đây là một tầng phó bản nhưng không nói người chơi bên trong đều là người mới.
Người chơi mới sẽ bắt đầu từ tầng một nhưng không có nghĩa là cứ ở tầng một thì sẽ là người mới.
Yến Nguy hơi cúi đầu, suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó. Hai tròng mắt màu trà nhạt của cậu hiện lên một tia hiểu rõ, ngữ khí có chút tùy ý nói: "Anh gặp phải người trong tranh rồi. Tôi vẫn ở cùng một chỗ với Yến Minh Quang, chỉ là buổi sáng tôi tắm rửa mất chút thời gian. Ngày hôm qua chúng tôi cũng gặp phải Cao Minh giả, nếu như không phải Yến Minh Quang lợi hại thì thiếu chút nữa tôi cũng chết ở phòng tranh."
Tôn Thạch cười lạnh một tiếng: "Tôi vốn cũng cảm thấy nói không chừng có vấn đề, nhưng cậu vừa rồi mở miệng thì lý do đều giống nhau. Tại sao cậu lại nói điều tương tự là dấu tay máu và búp bê? Giả cậu mà còn có thể nói giống như cậu sao, thông đồng? Tôi biết ma quỷ đôi khi sẽ lừa dối nhưng lừa dối người khác cũng phải có thông tin hơn nữa lại luôn luôn muốn gϊếŧ tôi? Nếu cậu mà tôi gặp là giả, vậy tại sao hắn không gϊếŧ tôi mà vẫn phải chạy? Tôi không ngốc, cậu đẩy sự tình lên người quỷ thì có thể thoát khỏi sự thật rằng cậu lừa tôi sao?"
Yến Nguy liếc hắn một cái: "Anh có thể bị lừa mới là ngốc."
"Cậu --"
Cao Minh đẩy kính, nhíu mày nói: "Nếu không cậu vẫn nên bình tĩnh một chút. Chúng ta ở nơi này, phát sinh cái gì cũng không nhất định, quỷ quái biết Yến Nguy gặp phải cái gì đó cũng có khả năng."
Yến Nguy không nói lời nào nữa.
Thằng ngốc này.
Trò bịp rõ ràng như vậy cũng không phát hiện ra được, Yến Nguy lười để ý tới hắn, dứt khoát cầm lấy dao nĩa bắt đầu chậm rãi ăn bữa sáng trên bàn ăn.
Tôn Thạch mắt thấy cậu vẫn như không mà ăn sáng, trừng mắt nhìn cậu một cái rồi lại thấy Yến Nguy không thể làm gì được. Hắn đành phải quái gở nói: "Dù sao cậu cũng chỉ là phế vật có mặt dễ nhìn, sớm muộn gì cũng tự mình hãm chết."
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt Yến Minh Quang lạnh lùng, lấy ra từ trong túi cái gì đó, ném thẳng đến hướng bàn trước mặt.
"Keng...", một thanh đoản đao giống như chủy thủ cắm thẳng vào trên bàn, thân đao còn đang run rẩy, cả bàn đều rung động một chút, đủ để nhìn ra lực đạo khi ném.
Sắc mặt Tôn Thạch lập tức trắng bệch, môi run rẩy, cuối cùng cũng không dám nói chuyện nữa.
Mấy người ăn sáng trong không khí xấu hổ, chỉ có Yến Nguy cùng Yến Minh Quang tựa như không sao cả, vẻ mặt có chút lạnh nhạt. Cao Minh trong lúc coi như bình tĩnh hỏi một số vấn đề về người đàn trung niên, còn cùng Yến Minh Quang thảo luận một chút ý kiến -- nói là thảo luận nhưng kỳ thật toàn bộ quá trình chỉ có Cao Minh đang nói.
Nửa tiếng sau, người phục vụ đến. Hắn chỉ để lại bốn vé triển lãm và bốn tấm bản đồ thành phố sau đó rời đi.
Cùng một lúc, trong đầu tất cả người chơi đều vang lên âm thanh nhắc nhở của tòa nhà.
[Chúc mừng người chơi tiến vào giai đoạn tiếp theo của phó bản, phạm vi địa điểm phó bản mở rộng, từ khách sạn hành lang dài mở rộng đến toàn bộ khu đô thị nơi khách sạn nằm. Từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều hàng ngày, người chơi có thể tự do di chuyển trong phạm vi bản đồ và thời gian còn lại phải ở khách sạn. Hình phạt vi phạm: Tử vong.] Tôn Thạch trước tiên thò tay ra, cầm một tấm vé triển lãm tranh cùng bản đồ trên tay.
Mấy người chơi còn lại thấy thế, cũng ý thức được tình huống sư nhiều cháo ít, vội vàng đưa tay lấy vé. Yến Minh Quang chỉ đưa tay cầm bản đồ, Yến Nguy không nhúc nhích, ngược lại im lặng cười cười.
Lúc trước cậu đã nghĩ, nếu như muốn thăm dò nhiều chỗ như vậy nhưng thời gian chín ngày lại là thủ thuật che mắt, bọn họ làm sao có thể tìm kiếm hết thảy manh mối trong thời gian ngắn như vậy? Muốn làm được những việc này, phải ý thức được vấn đề thời gian ngay từ đầu phó bản, phát hiện số lượng địa điểm nhiều hơn, từ đó phân tán nhân lực đi tìm manh mối, điều này cũng phải yêu cầu người tìm kiếm manh mối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Yêu cầu quá cao.
Hơn nữa quy tắc mê hoặc người chơi đã xuất hiện một lần trong phó bản, vậy cũng có thể xuất hiện lần thứ hai.
Bốn tấm vé triển lãm tranh mà nhân viên phục vụ đưa tới càng khẳng định suy đoán này của Yến Nguy -- địa điểm triển lãm tranh vẫn luôn được đề cập, nhìn qua hình như là một mắt xích không thể thiếu trong manh mối, nhưng chỉ có bốn vé vào cửa, điều này là không hợp lý.
Hơn nữa, các quy tắc sẽ không vô dụng.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đến tham quan triển lãm tranh chỉ xuất phát từ miệng của nhân viên phục vụ, tòa nhà căn bản không có bất kỳ yêu cầu bắt buộc nào. Phó bản mở rộng bản đồ cho bọn họ không phải trực tiếp nói bọn họ đi triển lãm. Chỉ có bốn vé, cũng ngụ ý không nhất thiết phải đi triển lãm.
Cho nên Yến Minh Quang không lấy vé vào cửa mà chỉ cầm một tấm bản đồ.
Cuối cùng, Tôn Thạch, người đàn ông trung niên còn có hai người chơi còn lại cầm vé vào cửa cùng hai tấm bản đồ, Yến Nguy và Yến Minh Quang chỉ cầm một tấm bản đồ, Cao Minh đương nhiên cũng không lấy vé vào cửa, lấy đi tấm bản đồ cuối cùng.
Tôn Thạch cầm vé vào cửa, dẫn theo ba người còn lại, lúc sắp rời đi đi ngang qua bên cạnh Yến Nguy, vô cùng khinh miệt cười lạnh nói: "Cậu còn rất tự mình biết mình, phế vật ở lại trong khách sạn không làm chậm chân là tốt rồi. Sau khi tôi tìm được manh mối, nếu cậu không tiếp tục lừa gạt mọi người, cậu nhận sai, tôi vẫn có thể dẫn cậu đi ra ngoài."
Hắn nóng lòng tìm kiếm manh mối, nói xong liền sải bước đi ra ngoài.
Yến Nguy hướng về phía bóng lưng Tôn Thạch vội vã rời đi, nhẹ giọng mở miệng: "... Xin chúc mừng người chơi này - oh không, thằng ngốc này, anh sẽ lãng phí một ngày."
Cao Minh: "Yến Nguy, cậu nói gì vậy?"
"Không có gì."
Cao Minh lại hỏi: "Yến Minh Quang, cậu muốn đi đâu?"
Yến Nguy chớp chớp mắt, ánh mắt cậu khẽ động, lông mi khẽ run, một đôi mắt đẹp vô tội lộ ra vô cùng trong suốt.
Cậu không nói gì, Yến Minh Quang thản nhiên nói: "Bệnh viện."
"Quả nhiên!" Cao Minh vỗ bàn, mặt lộ vẻ vui mừng: "Cậu và tôi đoán giống nhau. Tất cả chúng ta đều đã đến phòng tranh, bức chân dung trong phòng tranh xuất hiện quá nhiều bối cảnh bệnh viện, vé triển lãm có hạn, chi bằng đến bệnh viện trước. Yến Nguy, cậu cùng chúng tôi đến bệnh viện đi, khách sạn tạm thời tìm không thấy manh mối còn có rất nhiều nguy hiểm, không bằng đi theo bên cạnh tôi cùng Yến Minh Quang, chúng tôi cũng dễ chiếu cố cậu."
"Được" Đi bệnh viện vốn là chủ ý Yến Nguy và Yến Minh Quang, cậu đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Cao Minh: "Cám ơn."
Bên cạnh Yến Nguy, Yến Minh Quang đã rút đoản đao cắm trên bàn, đang lưu loát thu lại. Yến Nguy vừa mới đạt thành hợp tác với hắn, giờ phút này hợp tình hợp lý cầm lông gà làm lệnh tiễn, nói với Cao Minh: "Nhưng trước khi đi, Yến Minh Quang bảo tôi hỏi anh một chuyện trước. Cả anh và Tôn Thạch đều không phải là người chơi mới phải không?"
Vẻ mặt Cao Minh đột nhiên biến đổi!