"—— Hắn sẽ gϊếŧ hết mấy người."... Cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của tòa nhà vang lên trong đầu Yến Nguy.
[Chúc mừng người chơi một lần nữa phá vỡ kích hoạt tử vong, mở khóa mật mã phòng vẽ. Nhận phần thưởng: 1 điểm lực cảm giác.] Yến Nguy cảm nhận được năng lực cảm giác của mình đối với hoàn cảnh xung quanh dường như tăng cường một chút.
Cậu chớp mắt và nói: "Từ logic suy luận, mọi người sẽ luôn luôn chồng chất các manh mối mà họ tìm thấy với nhau để tạo ra một logic có thể thuyết phục chính mình. Mà vừa nhắc tới manh mối, con người có tư duy tâm lý bình thường sẽ suy nghĩ lại tất cả những việc trước đó. Một khi manh mối trước đó có thể suy đoán một câu trả lời hợp lý, hầu hết mọi người sẽ đắm mình trong cảm giác thành tựu, tâm lý vô thức nói với chính mình rằng điều này phải đúng, do đó thuyết phục bản thân rằng sự lựa chọn của họ là chính xác. Ông nghĩ tôi cũng vậy, nhưng thật ra... tôi quả thật có liên hệ các manh mối, nhưng tôi không liên hệ manh mối trước đó, mà là vừa rồi."
Khóa mật mã treo trên tay nắm cửa đã được mở ra, ba con lăn từ đầu đến cuối không hề được động đến, yên lặng dừng trên dãy số "000".
Yến Nguy nhẹ nhàng tháo khóa mật mã xuống, tùy ý ném xuống đất, không hề hấn gì mà mở cửa phòng tranh.
"Manh mối lúc trước là vì tư duy tâm lý bình thường của tôi tạo thành ảnh hưởng, đánh lừa tôi nghĩ về phương hướng căn bản không có khả năng. Mật khẩu không phải là 703, cũng không phải là 150, mà là 000 xuất hiện ngay từ đầu."
Ngay từ đầu manh mối đã thông qua miệng của họa sĩ nói cho cậu biết.
"Chỉ cần cậu cuộn mật mã, mật khẩu được nhập là sai, tôi sẽ không có giới hạn..."
Chơi chữ mà thôi. Miễn là cậu cuộn mật khẩu, mật khẩu được nhập là sai... nói cách khác, chỉ có cách không cuộn mật khẩu, cậu mới có thể chính xác. Mật khẩu ngay từ ban đầu 000 là câu trả lời chính xác!
Ngoài hành lang, ánh đèn màu vàng ấm áp được thắp cả ngày chiếu lên khuôn mặt cậu, một nửa khuôn mặt cậu đặt dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng vẽ tranh, một nửa mặt còn lại phản chiếu ánh sáng màu vàng ấm áp, sáng tối đan xen cùng một chỗ làm nổi bật sự ôn hòa lại gọn gàng của cậu.
Nhưng đôi mắt phản chiếu hình ảnh quỷ dị khủng bố trước mặt lại xán lạn như sao, phảng phất như cất giấu ngàn vạn tinh hà. Một ngày trước cậu ở trước mặt người chơi khác còn hoảng hốt mà nhát gan, giờ khắc này một mình đối mặt với họa sĩ, trông cậu thật bình tĩnh.
Yến Nguy giơ tay lên, ngoắc ngoắc ngón tay về phía họa sĩ đang đứng ở giữa phòng tranh: "Ông bạn, không phải nói muốn tới gϊếŧ tôi sao?"
Đôi mắt của gã họa sĩ rõ ràng đã bị móc rỗng, nhưng gã lại giống như nhìn thấy cử chỉ của Yến Nguy, phát ra tiếng nghiến răng "ken két", giọng nói khàn khàn quấn đầy máu: "Mày —— mày!!!"
Yến Nguy nhún vai, đút tay vào túi, bước ra khỏi phòng tranh nói: "Tạm biệt."
Trong phòng tranh, giọng nói tức giận và u ám của gã họa sĩ từng chút từng chút truyền vào tai Yến Nguy: "Hôm nay mày không đưa mắt cho tao, ngày mai mày cũng sẽ chết... ngày mai mày cũng sẽ chết..."
Nương theo giọng nói này, Yến Nguy dường như còn mơ hồ nghe được tiếng bước chân gì đó. Tiếng bước chân này rất nhẹ, không phải là thứ mà con người có thể bước ra, nguồn gốc của âm thanh cũng không giống như đến từ phòng tranh mà ngược lại càng giống như đến từ hành lang hẹp dài này.
Lỗ tai cậu khẽ nhúc nhích, chăm chú lắng nghe...
"Cộc cộc...".
"Cộc cộc...".
Âm thanh vụn vặt phảng phất mang theo nhiệt độ khiến người ta lạnh sống lưng.
Yến Nguy bước nhanh hơn. Tuy rằng hiện tại cậu còn trạng thái bất tử ước chừng một canh giờ, hơn nữa có vẻ đêm nay họa sĩ sẽ không ra tay với cậu nữa, nhưng cậu vẫn cẩn thận, qua nửa đêm mười hai giờ, cậu cũng không thể tùy ý nổi điên.
Cậu nửa đi nửa chạy trở lại tầng 14, còn chưa tới gần cửa phòng đã nhìn thấy Yến Minh Quang từ bên kia hành lang đi tới.
Quanh người đàn ông toát ra khí chất lạnh lùng, áo khoác đen tuyền trên người có chút tổn hại, mái tóc bạch kim vốn vô cùng quy củ cũng hơi xõa ra, hiển nhiên là vừa mới trải qua chuyện gì đó. Yến Nguy nhìn kỹ một chút, xác nhận trên ngón tay đối phương đeo nhẫn đen, hơn nữa những đặc điểm khác trên người cũng không có vấn đề gì, lúc này mới hỏi: "Sao anh cũng ở bên ngoài?"
Họ đi về phía phòng số 5, Yến Minh Quang nói nhẹ: "Lúc tôi thức dậy thì thấy mình đang ở trong nhà ăn, người phục vụ muốn gϊếŧ tôi nên tôi đã đánh hắn ta."
Lần này cuối cùng đến lượt Yến Nguy nhếch miệng.
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ và nói: "Tôi có thẻ từ."
Yến Nguy nghẹn ngào trong vô vọng.
Cậu biết Yến Minh Quang hẳn là rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy.
Hai người dừng lại trước cửa phòng, Yến Nguy nói: "Tôi cũng đã thức dậy và đến phòng vẽ tranh, gặp họa sĩ và sau đó tôi..."
Mắt cậu rơi vào cánh cửa, giọng cậu đột nhiên dừng lại. Yến Minh Quang hiển nhiên cũng nhận ra, mắt cậu vẫn nhìn vào cánh cửa.
Vào lúc này, có một bức chân dung người phụ nữ không có mắt ở cửa phòng số 5!
"Tôi cũng đã nói rằng tôi có debuff bị chọn đầu tiên. Tối nay bị quỷ quái tấn công là chuyện bình thường. Nhưng anh là người buff được quỷ quái bỏ qua. Anh không nên làm mục tiêu cùng với tôi. Có vẻ anh bị như vậy là vì có bức ảnh này dán trên cửa của chúng ta. Và tôi khá chắc chắn rằng khi chúng ta trở về nhà sau bữa tối, không hề có thứ này ở cửa."
Yến Nguy cau mày rồi nói: "Quỷ quái không thể dán tranh lên cửa phòng chúng ta. Khi tôi vừa mới chuyển đến phòng vẽ tranh, gã họa sĩ đã muốn lừa tôi vào bức tranh dán trên cửa phòng vẽ. Nếu gã ta có thể dán bức tranh lên trên cửa vậy thì gã không cần phải chuyển tôi đến phòng vẽ."
Yến Minh Quang đưa ra kết luận cuối cùng: "Người chơi làm."
"Trong số những người chơi, 5 người khác ngoài chúng ta, ai cần phải làm điều này? Loại tranh không mắt này chỉ có trong phòng vẽ. Người chơi làm điều này chỉ có thể lấy bức tranh ra khỏi phòng tranh và sau đó lén dán nó lên sau khi chúng ta về đến phòng. Chúng ta trở về phòng đã muộn rồi... "
Sau khi ăn cơm tối xong, Tôn Thạch mang theo ba người chơi mới khác đến phòng tranh thăm dò, ba người Yến Nguy, Yến Minh Quang cùng Cao Minh đến phòng Cao Minh bàn bạc về manh mối một chút, vài phút cuối cùng khi sắc trời sắp hoàn toàn tối đen, Yến Nguy và Yến Minh Quang mới trở lại phòng số 5. Lúc đó tất cả người chơi ở tầng 13 đều đã trở về, chỉ có cửa phòng số 4 tầng 14 vẫn mở nửa, không có ai trở về.
Người cuối cùng từ phòng tranh đi ra, hơn nữa cũng là người cuối cùng trở về phòng là người đàn ông trung niên bên cạnh.
Tối hôm qua người phụ nữ mặc váy dài đã chết, đêm nay ông ta chỉ có một mình, phòng của ông ta còn bị tấn công, càng là một căn phòng nguy hiểm hơn. Đây là muốn dùng bọn họ để ngăn chặn thảm họa...
Yến Nguy quay đầu, nhìn thoáng qua phòng số 4 bên cạnh.
Cậu không nói gì, chỉ yên lặng gỡ bức chân dung người phụ nữ không có mắt trên cửa phòng xuống, lặng lẽ đi tới trước cửa phòng số 4, ngồi xổm xuống, lặng yên không một tiếng động mà chậm rãi... nhét bức tranh vào khe hở của cửa phòng.
Yến Minh Quang chỉ đút một tay vào túi, đứng thẳng lưng trước cửa phòng số 5, nhìn cậu làm xong hết thảy với vẻ mặt bình tĩnh. Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống, dường như có chuyện gì muốn nói rồi lại thôi.
Bức chân dung không có mắt được nhét hoàn toàn vào khe cửa của căn phòng số 4.
Yến Nguy đứng dậy, chậm rãi trở về trước mặt Yến Minh Quang: "Tôi ăn miếng trả miếng mà thôi, làm sao?"
Cậu ngước mắt nhìn đối phương, giọng nói trong trẻo giờ phút này lại hiện lên một vẻ lạnh lùng: "Yến Minh Quang, tôi không phải người tốt, cũng chưa bao giờ là đại thiện nhân gì. Tôi biết ở trong lòng anh nói tôi máu lạnh, nhưng tôi thà máu lạnh còn hơn là một vị thánh."
Cậu thậm chí có thể nhanh chóng thích ứng với loại phó bản chìm nổi trong máu tanh và sinh tử này.
Cậu trời sinh đã cất giấu phản cốt như vậy, một khi khai quật,
ly kinh phản đạo (1) chôn trong cốt huyết sẽ đâm rễ nảy mầm.
(1) ly kinh phản đạo: phản nghịch, không tuân thủ, đi ngược với lẽ thường Yến Nguy chỉ hơi nâng cằm lên đối diện với Yến Minh Quang cao hơn mình một chút. Cậu không sao cả, ấn tượng của Yến Minh Quang đối với cậu tốt cũng được, xấu cũng được, bọn họ chỉ là vì sống sót mà tạm thời tạo thành liên minh, Yến Minh Quang cho dù chán ghét cậu thì cũng không cản trở bọn họ tìm kiếm manh mối.
Cảm xúc là một cái gì đó vô ích.
Một khoảnh khắc.
Yến Minh Quang mở cửa phòng, dẫn đầu đi trở về, thấp giọng nói: "Cũng rất tốt."
Giọng nói lạnh lùng cùng với ánh sáng ấm áp trong phòng hướng về phía Yến Nguy, cậu càn rỡ nhướng mày nhìn bóng lưng người đàn ông rồi cũng theo về phòng, đóng cửa lại.
-
Nửa đêm sau đối với Yến Nguy cùng Yến Minh Quang mà nói, quả thực trôi qua vô cùng yên bình. Phòng bọn họ không phát sinh chuyện gì khác, họa sĩ không xuất hiện, nhân viên phục vụ bị Yến Minh Quang đánh cũng không xuất hiện, dấu tay máu sờ soạng trong bóng tối đêm hôm qua dường như cũng mai danh ẩn tích.
Như dự kiến, sau nửa đêm không bao lâu, cách vách liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông trung niên. Chẳng qua lúc này đây, Yến Nguy và Yến Minh Quang đều không nhanh chóng dậy như tối hôm qua, mà chỉ lẳng lặng nằm ở trên giường, sau khi tiếng kêu thảm thiết này trôi qua thì tiếp tục nghỉ ngơi.
Đồng hồ treo trên tường "tích tắc", "tích tắc" từng chút từng chút di chuyển về phía trước.
Trời vừa sáng, khi đến lúc có thể hoạt động ở khách sạn, Yến Nguy và Yến Minh Quang đã dậy. Đây là ngày cuối cùng, họ chỉ còn lại mười giờ, thời gian rất cấp bách.
Hai người bọn họ đều biết rất rõ về chuyện của gã đàn ông trung niên tối hôm qua, lần này bọn họ không hao phí tâm tư đi xem xét phòng bên cạnh mà chỉ liếc mắt khi đi ngang qua phòng số 4.
Trong phòng chỉ còn lưu lại vết máu đã được rửa sạch trên mặt đất, thi thể gã đàn ông trung niên đã không thấy đâu —— hẳn là giống như thi thể của người phụ nữ váy dài, được nhân viên phục vụ đưa xuống dưới tầng hầm. Hai người cũng không ở lại quá lâu, trực tiếp cùng nhau xuống lầu đi tới nhà ăn.
Nhưng đến nhà hàng, Yến Nguy lại sửng sốt một chút.
Cậu chỉ nhìn thấy Cao Minh và Tôn Thạch.
Ánh mắt cậu khẽ động, hỏi: "Còn những người khác thì sao?"
Sắc mặt Cao Minh có chút ảm đạm, phía dưới hai mắt còn có một mảng xanh đen, hiển nhiên là tối hôm qua ngủ không ngon. Nghe được vấn đề của Yến Nguy, hắn xoa xoa trán, chậm rãi đáp: "Đều chết hết rồi."
Vẻ mặt Tôn Thạch cũng rất không tốt, tốc độ ăn uống của hắn rất chậm, trong mắt hiện lên đầy vẻ hoảng hốt. Khi nhìn thấy ba người Yến Nguy vẫn còn sống, Tôn Thạch lại càng không cam lòng nhìn Yến Nguy một cái, tức giận bất bình.
Tối hôm qua còn có bảy người chơi, hiện tại xuất hiện ở nhà hàng lại chỉ có Yến Nguy, Yến Minh Quang, Cao Minh và Tôn Thạch. Như vậy xem ra, đêm qua, ba người chơi mới còn lại đều đã chết.
Cái chết của người đàn ông trung niên Yến Nguy đã biết, nhưng hai người còn lại là gì? Bọn họ ở tầng mười bốn, không nghe được động tĩnh ở tầng mười ba, họ thực sự không ngờ rằng đêm qua lại xảy ra chuyện ở phòng số 2 và phòng số 3 —— dù sao Yến Nguy và Yến Minh Quang tối hôm qua đều là mục tiêu của quỷ quái. Tính như vậy, tối hôm qua quỷ quái chẳng phải là công kích tất cả các phòng của người chơi hay sao?
Yến Nguy cũng không quản Tôn Thạch, nhanh chóng ăn sáng, hỏi: "Trạng thái tử vong như thế nào?"
Cao Minh nói: "Miêu tả chỉ sợ không rõ ràng lắm, nhanh chóng ăn xong, sau đó hai người vẫn nên tự mình đi xem một cái thì tốt hơn."
Đáy mắt Yến Minh lóe lên một tia nghi hoặc, Yến Nguy trực tiếp hỏi ra nghi hoặc: "Tự mình xem?"
"Đúng vậy, người chơi ở cùng tôi, còn có người chơi ở cùng Tôn Thạch, thi thể đều không bị xử lý."
Động tác của Yến Nguy dừng lại.
Cậu híp mắt, trong đầu muôn vàn suy nghĩ.
Chẳng lẽ là do nhân viên phục vụ chưa kịp dọn dẹp? Hay là hắn không có thẻ từ thứ hai? Vậy cũng không đúng, thi thể gã đàn ông trung niên đã bị mang đi.
Cậu suy tư, nhân viên phục vụ đẩy xe ăn đi tới giống như hai ngày trước, mặt không chút thay đổi bỏ đồ ăn xuống. Chỉ là lúc này, hắn mở miệng, dường như đang lẩm bẩm nói cái gì đó.
Tôn Thạch ở đây, Yến Nguy hạ thấp giọng hỏi Yến Minh Quang: "Hắn đang nói cái gì vậy?"
"Lặp lại một câu." Yến Minh Quang thản nhiên nói: "—— Hắn sẽ gϊếŧ hết mấy người."
Điều này là để nói rằng ngày hôm nay tất cả họ sẽ bị gϊếŧ chết bởi ma quỷ?
Yến Nguy càng không chần chờ, dùng ánh mắt ám chỉ Cao Minh và Yến Minh Quang nhanh chóng ăn xong bữa sáng.
Phó bản nói là mười hai giờ nửa đêm nay là hạn chót, nhưng kỳ thật một khi đêm xuống chính là thiên đường của quỷ quái, bọn họ chỉ còn lại khoảng mười tiếng đồng hồ. Hiện tại thời gian thật sự quá cấp bách, tối hôm qua lại đồng thời chết ba người, hôm nay bọn họ tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn.
Ba người đều hiểu được quan điểm trong đó, ăn vài miếng liền trực tiếp đứng dậy.
Tôn Thạch sắc mặt vẫn không tốt lắm chợt hô bọn họ lại: "Cao Minh! Yến Minh Quang!"
Hắn căn bản không gọi tên Yến Nguy —— trong mắt Tôn Thạch, Yến Nguy chẳng qua chỉ là một phế vật có dáng vẻ đẹp trai, dựa vào Yến Minh Quang và Cao Minh mới bảo trụ được tính mạng mà thôi.
Hắn cắn răng, trên khuôn mặt trắng bệch có chút đỏ hồng không kiềm chế được vì hoảng sợ, ngữ khí cực kém nói: "Hiện tại chỉ còn lại bốn người chúng ta, hôm nay không thể thông quan thì chúng ta đều phải chết. Tôi có manh mối rất quan trọng, nhưng tôi cần giúp đỡ để có thể nhanh hơn. Nếu các người đồng ý giúp tôi, tôi có thể không kể hiềm khích trước kia mà nói manh mối nói cho các người biết."
Đuôi lông mày Yến Nguy nhướng lên.
Cao Minh có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua Tôn Thạch, sau đó tiến đến trước mặt Yến Nguy, thấp giọng nói: "Tôi đều nghe lời cậu."
Yến Nguy chỉ cười cười.
Áo khoác gió thẳng tắp làm nổi bật thân hình thon dài, chiếc khăn quàng cổ lại làm cho cậu tăng thêm vài phần khí chất ôn nhuận. Đôi mắt sáng như sao ấy dường như sáng rực vô tận khi so sánh với chân dung những người phụ nữ trang trí cực kỳ hoa lệ bốn phía xung quanh.
Cậu cười hiền lành như vậy nhưng Cao Minh và Yến Minh Quang đều hiểu rõ sự lạnh lùng dưới nụ cười này.
Bọn họ không ai để ý tới Tôn Thạch, trực tiếp đi về phía thang máy.
Tôn Thạch đợi một lúc lâu, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng ba người dần dần đi xa. Hắn tức giận dùng sức ném đũa trong tay lên bàn, vung tay chạm vào bát đũa trên bàn ăn, phát ra tiếng va chạm của đồ sứ.
Tôn Thạch nghiến răng nghiến lợi lại có chút vui vẻ nói: "Vậy đừng trách tôi mặc kệ các người sống chết! Dù sao tôi cũng chỉ có một mình... cũng có thể đi đến phòng tranh để bổ sung mắt!"
-
Bên kia, Yến Nguy và những người khác đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng 13, nơi có thi thể của hai người chơi còn lại.
"Đến phòng tôi xem trước đi. Hôm nay tôi không rửa mặt trong phòng của mình, bởi vì bạn cùng phòng của tôi... chết trong phòng tắm." Cao Minh dẫn Yến Nguy và Yến Minh Quang vào phòng, đưa hai người đến phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh tràn ngập mùi máu tươi, thi thể người chơi mới gục trước bồn rửa mặt, ngã ngồi bên tường, cả người cứng ngắc, máu tươi chảy đầy đất. Đôi mắt của hắn cũng bị móc rỗng, thứ móc mắt hắn dường như còn vô cùng tàn nhẫn, từ hốc mắt trống rỗng nhìn lại, phần não của người này đã bị xáo trộn hoàn toàn, trông rất kinh tởm.
Yến Nguy cẩn thận nhìn lướt qua, không nói hai lời liền xoay người đi đến phòng Tôn Thạch.
Trong phòng, một người chơi khác bị móc rỗng mắt mà chết, cũng chết trong phòng vệ sinh, hốc mắt trống rỗng, vết máu lan tràn khắp đất. Trên tường có rất ít dấu tay máu, bên cạnh giường của hắn cũng không có manh mối gì, chỉ có một cái bàn đầu giường trống rỗng và bàn trang điểm, chiếc gương đi kèm với bàn trang điểm phản chiếu cái chết của hắn, khiến cảnh tượng càng thêm kinh hãi.