Chương 18
TỪ TRƯỜNG VỀ ĐẾN NHÀ, tôi đã thấy Damen đợi mình trước cổng. Anh nở một nụ cười thật tươi, một nụ cười có lẽ đủ sức làm bầu trời u ám nhất trở nên trong xanh và đủ sức xóa tan hết những mối nghi ngờ.
“Sao người bảo vệ cổng cho anh vào thế?”
“Sự quyến rũ và chiếc xe đắt tiền lúc nào cũng mang đến hiệu quả nhất định!” Damen cười, nhưng trong câu nói của anh không hề ẩn chứa tí ti vẻ kiêu ngạo hay kênh kiệu nào. “Hôm nay em học ra sao?”
Tôi nhún vai.
“Cô Machado khuyên em nên đổi sang môn tự chọn khác... Còn giáo viên dạy thế môn tiếng Anh hôm nay thì thề không bao giờ dạy lớp mình nữa...”
Tôi liếc nhìn Damen, cố lôi cuốn anh vào câu chuyện nhưng rõ ràng anh không hề lắng nghe. Bất chấp động tác gật gù tỏ vẻ như chăm chú lắm, cái nhìn của anh phản ánh tất cả: Nó rất lơ đãng và xa xăm.
Tôi đi thẳng xuống bếp, mở tủ lạnh định lấy chai nước lọc để mời. Nhưng Damen lắc đầu.
“Ngày hôm nay của anh ra sao?”
“Anh lái xe đi vòng vòng, lướt ván, rồi chờ chuông reo để có thể gặp lại em!” Damen cười.
Thật khó tin nụ cười và những câu nói, cử chỉ ấy là của một chàng trai chỉ hơn tôi chưa đầy một tuổi.
“Nếu anh chịu đi cùng em đến trường, không cúp học, thì đâu cần phải chờ đợi mới được gặp lại em...”
“Ngày mai anh sẽ cố nhắc mình điều đó!” Damen lại cười.
Tôi tựa người vào quầy bếp, vặn nắp chai nước lọc, bối rối vì chưa bao giờ ở nhà một mình với anh, và bối rối vì có hàng loạt câu hỏi trong đầu mà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
“Anh có muốn đi ra bờ hồ ngoài kia không?” Cuối cùng tôi lên tiếng, nghĩ rằng không khí trong lành và không gian rộng mở có thể giúp mình giữ bình tĩnh tốt hơn.
Nhưng Damen lắc đầu, nắm tay tôi. “Tụi mình nên lên lầu và xem căn phòng của em thì hơn!”
“Sao anh biết phòng của em ở trên lầu?” Tôi trợn mắt.
Nhưng Damen chỉ cười lớn. “Thì anh đoán! Thường là phòng các cô gái ở trên lầu, không phải vậy sao?”
Tôi lưỡng lự, không biết mình có nên chiều theo ý anh không.
Nhưng khi anh siết chặt tay tôi, ánh mắt thật dịu dàng: “Đi mà! Mình lên phòng em đi. Anh hứa là không làm gì khiến em khó chịu đâu… Tuyệt đối không!”, tôi biết mình không thể từ chối được.
Ánh mắt của anh thật ấm áp.
Nụ cười thật ấm áp.
Bàn tay thật ấm áp.
Điều duy nhất tôi ước ao lúc này là Riley không có trên phòng.
Nhưng điều ước của tôi đã không thành!
Ngay khi hai chúng tôi bước chân lên đến bậc thang cuối cùng, con bé hối hả chạy từ phòng tôi ra và hét toáng lên: “Em xin lỗi chuyện hồi sáng! Em không muốn chiến tranh với…”.
Nó ngừng bặt. Há hốc mồm. Mắt mở to nhìn chúng tôi.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục đi về phía phòng mình như thể tôi không thấy nó, lòng thầm mong con bé hiểu và chịu khó biến mất khỏi đây để lại cho chúng tôi chút riêng tư.
“Hình như em để tivi mở?” Damen nhìn quanh.
Riley thì nhảy theo anh ta, từ ánh mắt lẫn cử chỉ đều lộ rõ vẻ đầy ngưỡng mộ.
Bằng ánh mắt kín đáo nhất, tôi gần như van nó đi đi. Nhưng con bé đã nhảy tót lại, ngồi trên ghế dài ngay sát cạnh Damen và vuốt tay lên vai áo anh.
Tôi luống cuống bước nhanh vào phòng vệ sinh, cởi chiếc áo choàng có mũ trùm đầu ra, thay chiếc áo thun mới, thả tóc buông xõa, tô thêm chút son bóng rồi hít từng hơi sâu để chắc rằng mình đã ổn.
Khi tôi bước ra, Riley vẫn còn ở nguyên đó. Con bé nghịch ngợm đung đưa chân ngay sát cạnh Damen.
“Để em chỉ cho anh xem ngoài hành lang... Khung cảnh đẹp lắm!” Tôi nói, nóng lòng tìm cách để Damen và tôi thoát khỏi Riley.
Nhưng anh chỉ lắc đầu: “Để sau đi Ever!”, rồi ra vẻ vô tình vỗ nhè nhẹ cái nệm ngay bên cạnh băng ghế của anh, như một cử chỉ mời ngồi.
Riley nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ.
Tôi tìm cách khác: “Ừm... Hình như em để quên chai nước lọc trong nhà vệ sinh rồi thì phải”.
Tôi nói thế và nhìn chằm chằm vào Riley, để nhấn mạnh với nó: Ý tôi là nó nên theo tôi đi vào nhà vệ sinh nếu không muốn tôi giận điên lên.
Nhưng Damen đã nhanh nhẹn đứng lên: “Để anh lấy cho!”
Anh khéo léo đứng dậy, cử chỉ lịch thiệp, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là đang tránh hai cái chân đung đưa của Riley!
Con bé nhìn tôi chằm chằm rồi biến mất.
Chỉ chưa đầy nửa phút sau, Damen bước ra, khéo léo tung cho tôi chai nước và bước thoải mái giữa khoảng trống của phòng – cái khoảng trống mà mới nửa phút trước đây anh còn phải làm động tác như đang tránh đôi chân của Riley.
Tôi nhìn chằm chằm từng cử chỉ ấy. Cố thuyết phục mình rằng có lẽ đó chỉ là một sự trùng-hợp-ngẫu-nhiên.
Rồi chúng tôi bước ra chỗ băng ghế dài, cùng nhau ngấu nghiến nguyên cái bánh pizza. Nói chính xác hơn là tôi ngấu nghiến cái bánh một mình tôi. Damen chỉ nhấm nháp như kiểu của một... siêu mẫu: Cầm miếng bánh lên, chơi chơi với nó, cắn nhẹ một tí xíu, rồi để xuống. Rồi lát sau mới chịu cầm miếng bánh lên, lặp lại đúng từng ấy động tác!
Anh hầu như chỉ uống nước.
“Sao anh làm được hết những chuyện đó?”
“Làm cái gì?” Một tay Damen ôm nhẹ eo tôi.
“Làm mọi thứ! Em hỏi nghiêm túc đấy. Em chưa bao giờ thấy anh làm bài tập về nhà, nhưng anh biết tất cả câu trả lời. Anh nhặt cây cọ, nhúng nó vào các lọ màu, và thế là ra ngay một bức tranh kiểu Picasso! Anh phải có điểm yếu gì đó chứ? Chẳng lẽ cái gì anh cũng giỏi như thế? Sao anh làm được như thế?”
Damen thở dài.
“Anh chưa bao giờ chơi bóng chày giỏi! Và còn vài thứ nữa mà anh không giỏi. Chỉ là vì em chưa nhận ra thôi!” Anh mơn man đôi môi trên vành tai tôi. “Còn môn anh khá giỏi là bóng đá và lướt ván, nếu em muốn biết!”
“Còn gì nữa? Anh dở cái gì nữa? Kể em nghe những thứ mà anh dở tệ xem nào!”
“Tại sao em lại muốn biết điều đó?”, Damen kéo tôi lại gần, “Sao em muốn làm hỏng ảo giác hoàn hảo mà em đã dành cho anh?”
“Bởi vì em ghét cái cảm giác mình tự ti và lu mờ trước anh. Em là một người tầm thường, một người có nhiều điểm yếu, nhiều cái không giỏi. Trong khi anh thì lại như thế...! Nếu biết những điểm yếu của anh, có lẽ em sẽ cảm thấy tự tin ở mình hơn!”
“Em không phải là người tầm thường đâu!” Damen áp sát mũi vào mái tóc buông xõa gợn sóng của tôi. Giọng anh rất nghiêm túc.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi cần tìm ra những điểm yếu, cần tìm ra một cái gì đó không-hoàn-hảo để chứng tỏ anh là con người thật, chứ không phải chỉ là một hoàng-tử-trong-mơ.
Tôi cố gắng để hỏi nhiều hơn. Nhưng anh đã vòng tay ôm chặt lấy tôi. Đôi môi mơn man đắm đuối trên gương mặt, trên tóc, trên vành tai, trên cổ.
“Em thật sự muốn biết?”
Tôi gật đầu trong lúc tim đập thình thịch, máu chảy rần rật trong huyết quản.
“Anh rất kém cỏi mỗi khi bày tỏ tình yêu...!”
Tôi nhìn vào những thanh củi trong lò sưởi, tự hỏi ý Damen là gì. Đúng là tôi muốn anh nghiêm túc trả lời, nhưng câu trả lời của anh lại... thật thà và nghiêm túc quá-mức-cần-thiết.
“Nhưng em thấy anh... tinh tế mà!” Tôi nhận xét, trên môi nở một nụ cười lo lắng vì sợ anh sẽ cảm thấy câu nói đó có gì đấy liên quan đến Drina, một chủ thế mà tôi muốn tránh.
Anh ôm chặt lấy tôi lần nữa. Một nụ hôn dịu dàng và say đắm đặt lên môi. Tôi nghe tiếng anh thì thầm: “Lần nào cũng vậy, anh kết thúc tình yêu của mình đầy... thất vọng!”
“Nhưng anh chỉ mới có mười bảy tuổi!” Tôi rướn người khỏi vòng tay ấm áp mê hoặc của Damen, nhìn thẳng vào anh.
“Nói em nghe xem, anh đã bao nhiêu lần thất vọng rồi?”
Nhưng thay vì trả lời, Damen xoay người tôi ra sau, hôn lên gáy tôi và thì thầm: “Đi bơi đi!”
Một điều nữa cho thấy sự hoàn hảo của Damen: Anh để sẵn hai bộ đồ bơi trong xe!
Tôi nhảy xuống nước trước, phá lên cười vui vẻ khi thấy Damen rón rén từng bước nhích tới sát thành hồ, nhúng nhúng ngón chân xuống mặt nước như thể e ngại độ sâu.
“Không phải kiểm tra đâu. Anh nhảy xuống đi!” Tôi kêu lên.
“Anh nhảy xuống hả?”
“Nhảy xuống. Nhảy kiểu gì cũng được. Mau lên nào!”
Trái với sự tưởng bở của tôi rằng Damen nhát nước, rằng chí ít cũng có cái gì đó tôi trội hơn anh, Damen tung người thực hiện cú nhảy vòng cung như một vận động viên nhảy cầu, rồi nổi lên ngay cạnh bên tôi.
Hoàn hảo!
Đó là từ duy nhất tôi có thể dùng miêu tả.
Mái tóc bóng mượt đẫm nước được vuốt ngược ra phía sau. Da anh ướt và sáng lóng lanh. Mấy hạt nước li ti bám trên lông mi, trên hàng chân mày. Tôi mê mẩn ước gì anh sẽ hôn tôi, nhưng anh bật cười, lặn xuống nước và bơi đi.
Tôi hít một hơi dài, nuốt niềm kiêu hãnh của mình vào trong, cũng bật cười bơi theo.
“Ở chỗ này thích hơn!” Anh kéo tôi lại gần.
“Anh sợ ra chỗ sâu à?” Tôi phá lên cười. Chân gần như chạm đáy hồ.
“Anh thích em mặc thế này... Em nên mặc thế này thường hơn mới phải!”
Tôi nhìn xuống mình.
Một bộ bikini trắng muốt. Làn da trắng muốt. Bên cạnh thân hình hoàn hảo màu đồng khỏe mạnh của Damen.
“Thế này thì chắc chắn là cuốn hút hơn nhiều so với cái áo trùm đầu kín mít và quần jeans”. Damen nháy mắt như vẫn chưa muốn kết thúc câu chuyện về bộ bikini.
Tôi mím chặt môi, không biết nói gì.
“Nhưng anh đoán, đó là việc em phải làm, đúng không?”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh. Một câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt, hiểu sao cũng được, hiểu nghĩa nào cũng được. Nhưng trong cách anh nói, có vẻ như anh có ý gì đó, kiểu như thật ra, anh biết tại sao tôi lại luôn phải mặc một chiếc áo với mũ trùm đầu để giấu mình, giấu năng lực siêu linh của mình như thế.
Damen tránh ánh mắt của tôi.
Rồi anh cười, thêm vào một câu hỏi thật đơn giản – một câu rõ ràng không phải là những gì anh muốn đề cập đến.
“Cách ăn mặc ấy bảo vệ em khỏi sự ganh tức của Stacia và Honor hả?” Anh vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của tôi.
Cái tên Stacia anh nhắc đến khiến tôi trong phút chốc bỗng bừng lên giận dữ. Tôi nhớ đến những lúc anh làm lơ tôi, nhớ tới những đóa hồng dành cho Stacia, cả cái cách anh tán tỉnh cô ta nữa.
Tôi trườn người bơi đi chỗ khác.
“Ever... ”, anh bơi sát theo, bắt kịp tôi ngay khi tôi vừa chạm tới thành hồ.
“Sao với em, lúc thì anh quá nóng bỏng, ấm áp, lúc thì quá lạnh nhạt, cách xa?”
Tôi hỏi, tay run run, giọng run run, nửa mong anh trả lời, nửa mong anh lảng sang chuyện khác để mọi thứ tự nhiên và để chúng tôi tiếp tục một bữa tối vui vẻ, lãng mạn như chúng tôi đang có.
Câu chữ tiếp tục tuôn ra đầu lưỡi, không còn theo sự điều khiển của tôi.
“Sao anh quan tâm đến em. Rồi sau đó quan tâm đến Stacia? Sao anh tặng hoa cho cô ấy? Sao anh cười với cô ấy?”
Tôi mím môi, thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, biết rằng không thể rút lời được nữa và chỉ có thể chờ sự phản ứng của Damen.
“Ever, anh...”
Anh nhắm mắt, thở dài. Khi anh mở mắt ra, anh nhích thêm một bước đến gần tôi và nói: “Anh chưa bao giờ và không bao giờ có ý định làm tổn thương em. Thật tình là vậy! Không bao giờ!”
Anh choàng tay ôm tôi, kéo gương mặt tôi đối diện với anh. “Chưa bao giờ anh có ý định làm tổn thương em. Anh xin lỗi nếu đã làm em cảm thấy anh đùa giỡn với cảm xúc của em. Thật ra... Anh không giỏi trong chuyện này. Không giỏi khi đối diện với cảm xúc của chính mình!”
Anh lùa những ngón tay vào mái tóc ướt của tôi, trước khi làm động tác như ảo thuật để kéo ra một bông tulip đỏ.
Tôi nhìn chằm chằm vào Damen. Cảm giác mình thân thuộc biết bao với bờ vai này, l*иg ngực này, đôi tay săn chắc này.
“Sao anh có thể làm điều đó?” Tôi nín thở.
“Làm cái gì?” Anh bật cười trở lại, dạn dĩ kéo tôi đến gần hơn.
“Hoa tulip, hoa hồng, mọi thứ?”
“Đó là... phép thuật!”
Damen cười.
Tôi leo lên bờ, quấn chặt người trong chiếc khăn choàng. “Sao anh chẳng bao giờ chịu nghiêm túc thế?”
“Anh nói nghiêm túc mà!”
Damen thì thào, mặc chiếc áo thun ngắn tay và quần soọc vào trước khi cầm lấy chiếc chìa khóa bước thẳng ra xe. Tôi nghe tiếng anh nói vọng: “Cô Sabine sắp về!”
Rồi chiếc xe nhanh chóng tan vào màn đêm.