- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Bất Tri Tâm
- Chương 45
Bất Tri Tâm
Chương 45
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Ngọc Dung khiến thân thể vốn đã nóng lại càng nóng hơn như muốn thiêu đốt tất cả mạch máu trên người nàng, từng nhịp thở bắt đầu khó nhọc hơn khi nàng cảm nhận được nó đang hôn lên từng tấc da tấc thịt trên người nàng. Da thịt mịn màng thơm ngát, là hương thơm của thiếu nữ, nó tham lam vừa mυ"ŧ vừa cắn nhằm để lại dấu hôn ở mỗi nơi mà nó đã đi qua, dù một giây cũng không nỡ dừng lại. Nhẹ cắn lên xương quai xanh tinh xảo sau đó lại nhắm đến vùng ngực đẩy đà của Ngọc Dung.
Quần áo trên người đều đã bị trút xuống chỉ còn lại cái yếm đỏ thiêu hình một đoá hoa cẩm tú cầu vô cùng bắt mắt, hơn nữa ở dưới lớp yếm đỏ đó là hai hòn ngọc quý vẫn như ẩn như hiện, hai hòn ngọc đầy đặn trắng mịn làm nó cảm thấy cổ họng nóng ran lên, nó vươn tay luồn qua cái yếm, ở trên hòn ngọc quý đó bóp một cái khiến người dưới thân nhịn không được nhẹ "ưm" một tiếng. Tiếng rên của nàng dù chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại như ngòi lửa châm đốt vào lòng nó, không chút do dự nó cởi luôn cái yếm trên người nàng vứt sang một bên. Hai khoả tròn đầy đặn như ngọc như ngà bại lộ trong không khí, nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp của nàng lại càng thêm động lòng người.
Bàn tay vuốt ve trên người nàng dù lạnh buốt nhưng khi lướt qua da thịt lại như khơi gợi lên ngọn lửa thêm bùng cháy, sức nóng kinh người khiến cả nó và nàng đều mất đi khống chế.
" Khánh An....." Ngọc Dung nhịn không được, khẽ kêu lên.
Khánh An hiện giờ nào có tâm tư để ý những chuyện khác, nó đã sớm đắm chìm vào những nụ hôn kia, đôi môi luyến tiếc rời khỏi thân thể nhẵn mịn của nàng, chỉ dùng âm mũi nỉ non một tiếng "ưm~~".
Trong đêm tối tịch mịch thứ âm thanh đó tràng đầy ái muội và hấp dẫn khiến người đi ngang qua nếu nghe thấy cũng sẽ mặt đỏ tai hồng mà vội vàng chạy mất.
Tâm Ngọc Dung đã sớm mềm nhũn, tay nàng câu lấy cổ Khánh An đυ.ng phải lớp áo trên người nó, nàng vươn tay lung tung muốn thay nó cởi bỏ quần áo nhưng cởi mãi cũng không cách nào cởi ra được.
Thấy hành động của nàng rơi vào trục trặc nó sủng nịnh mỉm cười một cái rồi vươn tay nắm lấy bàn tay nàng, trong bóng tối hướng dẫn nàng cởϊ qυầи áo trên người nó, rồi lại ôm, hôn môi, dây dưa quấn lấy nhau.
Tay nàng ôm lưng nó chạm đến lớp vải luôn được quấn quanh ngực nó, miếng vải mỏng quấn quanh ngực rất nhiều lớp, tỉ mỉ bó chặt lấy vòng 1 của nó. Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn là khó để thích ứng kịp, ánh mắt nàng dịu dàng lại đau lòng nhìn nó, rõ ràng cũng giống như nàng nhưng nó lại phải cực khổ bản thân như vậy, trái tim khẽ nhói, nàng nâng tay tháo nút thắt trên miếng vải rồi nhẹ nhàng cởi đi từng lớp vải, khi khuôn ngực của nó hoàn toàn bại lộ trước mắt nàng thì lập tức khiến nàng nghẹn ngào, không còn vẻ đầy đặn vốn có của người phụ nữ mà thay vào đó chính là một phía trước bằng phẳng. ( Vệ Tử Lăng "tới đây chắc có nhiều bà nhột lắm... hiểu ý tôi mà, đúng không?" )
" Ngọc Dung....."
Nghe nó khẽ gọi tên mình thì nàng liền ngước lên, ánh mắt đỏ hoe ngập nước nhìn nó không chớp.
Nó biết nàng đau lòng vì nó nhưng cảm giác của nó lúc này lại không hề chân thực, có chuyện gì tốt như thế chứ, chẳng những nàng không bài xích giới tính của nó còn nguyện ý trao thân cho nó, chuyện kinh hỉ lớn như thế này ngay cả trong mơ nó cũng chưa dám nghĩ chứ đừng nói là hiện thực.
" An à?!" thấy nó mãi cũng không nói gì thì nàng liền sốt ruột, nhìn sắc mặt của nó cũng không biết là nó đang nghĩ gì.
" em đã sớm biết giới tính thật của tui rồi sao?" giọng nói có chút run, hiển nhiên chính là nó đã lấy hết can đảm để hỏi ra.
Nàng hiện giờ đã biết nó nghĩ gì cũng biết nó lo lắng về chuyện gì, nàng không vội trả lời mà chỉ vươn tay sờ lên gương mặt đã đỗ mồ hôi của nó, ánh mắt nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng và bên trong ánh mắt đó còn chứa đầy tình yêu của nàng dành cho nó.
" phải a, nhưng em yêu An nên không quan trọng giới tính của An" nàng bổ sung thêm một câu:" vì là An nên em mới yêu"
Nếu nàng yêu vì giới tính thì ngay từ ngày biết nó là nữ mà lại dùng thân phận nam nhân lừa dối nàng thì nàng đã đuổi nó đi rồi, cũng sẽ không dung túng cho nó nhiều lần như vậy. Hơn nữa khi ở cạnh Khánh An khiến nàng cảm thấy rất an lòng, mà nó lại hết lần này đến lần khác cho nàng thấy nó là người có thể tin tưởng chính vì vậy mà có những chuyện nàng luôn dựa dẫm vào nó hoặc là giao hết cho nó, chắc cũng vì sự dựa dẫm quá lớn đó mà không biết từ khi nào nàng đã trao luôn trái tim mình cho nó, đến lúc như vậy nàng đã không thể dứt ra được nên khi biết nó là nữ nàng chẳng hề kinh tởm mà thậm chí còn cảm thấy may mắn.
Nó nhìn nàng thật lâu cũng không thể nói gì, cảm giác trong lòng hiện giờ rất phức tạp, nó tốn nhiều tâm tư như vậy che giấu nàng nhưng còn nàng thì sao, nàng đã sớm biết, tức thì nó cảm thấy như trước giờ mình luôn múa rìu qua mắt thợ vậy. Tuy vậy nhưng nó vẫn muốn ôm hy vọng, hy vọng nàng chỉ mới biết gần đây.
" em...... em biết từ khi nào?"
Nàng khẽ cười, vòng tay ôm lấy cổ nó.
" đã biết vào ngày em xuýt bị Kiến Trung cưỡng bức, chính là lúc An ôm em vào lòng" ( Vệ Tử Lăng:" có ai còn nhớ nhân vật Kiến Trung không?" )
Nghe nàng nói như vậy thì nó xuýt nữa đã hôn mê, nàng biết lâu như vậy ấy vậy mà vẫn im lặng không nói, bao dung cho nó, ánh mắt nó nhoè đi vì cảm động, lúc này thì mọi lời nói đã không còn giá trị, nó lập tức dùng hành động để thể hiện tất cả.
Cúi xuống hôn lấy cánh môi mềm mại của nàng, cùng nhau dây dưa đến khi hít thở không thông mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào đó mà di chuyển xuống dưới.
Cơ thể của nàng thơm ngát mịn màng khiến nó càng mê muội, không phải mùi hương của nước hoa mà là mùi hương của sữa tắm cùng mùi hương tự nhiên trên cơ thể. Đúng là hương thơm trên người mình yêu có khác, nó chưa bao giờ yêu thích hương thơm nào đến vậy.
Đôi môi nó nhanh chóng tìm đến khoả tròn đầy đặn, ngậm lấy đỉnh hồng nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ khiến hạt đậu đỏ cương cứng lên, cảm giác tuyệt đến không thể tả, tức thì bị kí©h thí©ɧ khiến người dưới thân run lên, hơn nữa còn phát ra một tiếng rêи ɾỉ mất hồn.
Lúc này cả hai giống như sam dính lấy nhau, cùng nhau quấn quýt không buôn, cả không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở hổn hển cùng thanh âm của đầu lưỡi đảo qua da thịt và hôn môi.
Khi cả hai thân ảnh loã thể đã nóng đến cực điểm thì lúc này bàn tay của nó cũng đã lần mò từ vùng bụng phẳng lì đến nơi tư mất nhất của nàng, nơi đó đã vô cùng ẩm ướt và khiêu gợi giống như đợi chờ chủ nhân của nó tiến đến chiếm lấy.
Nó nhớ có lần mẹ từng nói với nó, lần đầu của phụ nữ sẽ rất đau, nó sợ làm nàng đau cũng sợ nàng chưa chuẩn bị tâm lý, bèn ở bên tai nàng nhẹ nói.
" vợ à, sẽ rất đau đó.....có thể không?"
Đột nhiên bên tai truyền đến hơi thở nóng ấm khiến nàng ngứa ngáy cả lên, đỏ mặt hơi tránh sang một bên lại nhớ đến lời nó vừa nói, trái tim nàng như được sưởi ấm, nàng căn bản chưa từng nghĩ tới loại chuyện này mà nó cũng hỏi ý kiến của nàng, trong lòng nàng lập tức cảm động đến muốn rơi nước mắt luôn rồi.
Hai mắt nàng đỏ hoe, nàng không đáp chỉ vùi mặt vào ngực nó dùng sức gật đầu hai cái.
Được Ngọc Dung đồng ý nó càng hưng phấn không thôi, tuy vậy nhưng cũng không gấp, nhẹ nhàng để hai ngón tay trượt vào, cảm giác như đã xuyên qua tấm màng mỏng bên trong mà cùng lúc người dưới thân cũng nhẹ run lên, nó nhanh chóng ngước lên nhìn nàng, đúng thật là rất đau, khoé mắt nàng đã tuôn ra hai giọt nước, nó đau lòng chồm người tới hôn lên hai giọt nước mắt đó, nhẹ giọng trấn an nàng.
" ngoan nào, sẽ không sao nữa" dứt lời liền tiếp tục công việc gian dở của mình.
Ngón tay trượt sâu vào bên trong chậm rãi trêu đùa một hồi khiến Ngọc Dung bị kí©h thí©ɧ mà không ngừng rêи ɾỉ, tiếng rên đứt quãng trong không khí càng khiến tình cảnh hiện giờ thêm chân thực, thậm chí một ý niệm đã hiện trong đầu nó "nữ nhân này đã thuộc về mình".
Ông bà ta ngày xưa thường có câu "được Voi đòi hai bà Trưng" nhầm nhầm " được Voi đòi tiên" cũng không biết nàng đã lêи đỉиɦ vu sơn bao nhiêu lần, chỉ biết đến khi nàng đã hoàn toàn chịu không nổi và xụi lơ trong lòng nó, cầu xin nó tha cho nàng "dừng... dừng lại đi, em mệt lắm rồi....." thì lúc này nó mới chịu dừng lại, nói đúng hơn là buông tha nàng. Rõ ràng trải qua hai hiệp đầu nàng đã nhắc nó đừng quá đà nhưng nó lại một lần rồi một lần đòi hỏi nàng khiến nàng chịu không nổi phải phất cờ trắng đầu hàng. Cuối cùng kết quả chỉ có thể là nàng hoàn toàn bị rút hết sức lực và ngủ thϊếp đi ngay khi ngón tay của nó rút ra khỏi cơ thể nàng.
Nó vươn tay ôm nàng vào lòng, một hồi vận động kịch liệt như vậy cũng khiến nó rất mệt, nhẹ lau giọt mồ hôi trên trán nàng rồi đặt lên đó một nụ hôn, mỉm cười hạnh phúc, cả hai ôm nhau cùng ngủ say.
Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu qua khe cửa sổ vừa hay lại soi đến một bãi chiến trường bừa bộn, vừa nhìn đã biết đêm qua trên giường này có bao nhiêu kịch liệt, có khi còn hơn cả chiến sĩ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Bị ánh nắng chiếu vào đánh thức khiến nó khó chịu nhăn mặt, quay mặt vào trong tránh đi ánh nắng đồng thời vươn tay muốn ôm người kia nhưng nó mò mò mãi cũng không mò được gì, một ý nghĩ trong đầu đột nhiên hiện lên khiến nó hoảng hốt bật dậy mở mắt nhìn xung quanh.
Không phải mơ, nhất định không phải là nó nằm mơ
Mớ quần áo hổn độn bị nó quăng đêm qua tuy đã được dọn dẹp nhưng vết tích ở trên giường lại không thể là giả được, nó vươn tay xốc lên góc mền đúng thật nhìn thấy một mảnh đỏ hồng của máu, nhớ đến hình ảnh tối hôm qua không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
Đêm qua không phải là mơ.
Khi xác định được sự thật này thì lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm, ghim chặt ánh mắt lên vết máu đỏ hồng đó không nỡ rời.
Nữ nhân mà nó tưởng chừng như không thể nhưng đêm qua lại có thể thuộc về nó.
Khi Ngọc Dung từ ngoài cửa bước vào lập tức thấy nó đang si ngốc nhìn chằm chằm tấm nệm, không cần nghĩ cũng biết nó đang nghĩ gì, nàng mỉm cười bước tới chậm rãi lên tiếng.
" cún con tỉnh rồi sao?"
Nghe nàng gọi nó liền quay sang nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười đi về phía nó thì nó cũng vô thức cười theo, sớm đã quên mất bản thân hiện tại vẫn chưa mặc quần áo.
Nhìn cách nàng bước đi rất chậm rãi thậm chí còn có chút không vững, nó liền lao nhanh xuống giường đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.
" có phải đau lắm không? sao em lại thức sớm như vậy, còn mệt không? hay là ngủ thêm chút nữa đi" vừa nói vừa đỡ nàng ngồi lên giường.
Ngọc Dung chọt chọt vào bả vai nó, bộ dạng oán giận nói:" không phải tại An sao? làm người ta nhiều như vậy" tuy vẻ mặt oán trách nhưng giọng nói lại hết sức nũng nịu dễ nghe.
Nó ngọt ngào cười vươn tay ôm trọn nàng vào lòng, khi nãy lúc tỉnh dậy không thấy nàng đâu nó còn sợ nàng hối hận mà bỏ rơi nó nhưng hiện giờ xem ra tất cả đều là do nó nghĩ nhiều.
" cún con hư quá nha, chưa mặc đồ mà đã chạy lung tung như vậy"
Giọng nói trêu chọc của nàng lập tức đưa nó trở về thực tại, nó ngại ngùng buông nàng ra sau đó đứng dậy định đi tắm nhưng vẫn luyến tiếc cái ôm ấm áp vừa rồi, bèn quay lại dùng tốc độ nhanh nhất ôm chặt lấy nàng rồi nói.
" Ngọc Dung à, tui yêu em"
Sáng sớm khi thức dậy hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng chính là cả hai đều không mặc quần áo và nàng thì nằm gọn trong lòng nó, nàng hoàn toàn tỉnh táo để biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhớ đến một đêm kịch liệt kia lập tức khiến trái tim nàng ngập tràn vị ngọt, nàng nghĩ sáng sớm thức dậy được nằm trong vòng tay của người yêu, hơn nữa đêm qua nàng còn thuộc về người đó như vậy đã quá hạnh phúc nhưng không ngờ lời nói đơn giản của buổi sáng hôm nay còn khiến nàng hạnh phúc hơn nữa, phút chốc nàng cảm thấy mọi hy sinh của mình đều xứng đáng, chủ động dâng lên cho nó một nụ hôn, nàng đáp.
" em cũng yêu chị"
Phải, nó nghe không nhầm, Ngọc Dung gọi nó là "chị" chứ không phải "An" hay gì khác, điều này chính là thứ mà nó luôn mong mỏi nhất từ khi gặp nàng đến giờ, được người mình yêu chấp nhận.
Cũng không biết cả hai đã cùng nhau làm gì ở trong phòng nhưng chỉ biết khi cô ba và dượng ba cùng xuất hiện trước mặt mọi người thì đã là chuyện của 3h chiều.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Bất Tri Tâm
- Chương 45