Phong Ngâm nghe Sở Tương Tích ý trong lời nói không phải loạn đi lại, chỉ cần đứng ở trước cửa phòng chờ
Sở Tương Tích đem Nhạn Thiên Nhai gọi tới, hai tay đan vào nhau nhìn lên trời vừa ánh chiều tà tựa như máu.
Trời chiều xinh đẹp như thế…Phong Ngâm đáy lòng cảm thán, chậm rãi cầm lấy sáo ngọc trong đặt đặt ngang miệng.
Sắc chiều tà đã trở nên như lửa đỏ, tiếng sáo xa xăm truyền ra, ở tiền viện tiểu điệp (
bướm nhỏ ^^ ta thấy để nguyên hay hơn)màu phấn bạch đều bay tới lưu luyến “mỹ nhân”,
quyến luyến vây quanh bên người
Phong Ngâm không rời.
Nhạn Thiên Nhai lẳng lặng đứng trên đầu cầu thang cách Phong Ngâm khoảng mười bước chân, thân thể chìm trong tiếng sáo đến nỗi một cái chớp mắt cũng không động, tầm mắt không thể rời khỏi bức tranh tuyệt mỹ kia dù chỉ một giây.
Nhạn Thiên Nhai vĩnh viễn nhớ rõ, Phong Ngâm khi nói những lời này đáy mắt là ánh cười ôn nhu.
Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, Phong Ngẫm ngã người đến phía trước, một tay nhanh chóng che miệng, một tay nắm chặt vào tay vịn.
Nhạn Thiên Nhai trong kí ức tỉnh lại, nhìn thấy nét mặt thống khổ của Phong Ngâm vội vàng vọt đến trước mặt hắn.
-Phong Ngâm! _Nhạn Thiên Nhai vững vàng đỡ lấy bả vai của Phong Ngâm, nghe thấy Phong Ngâm từng đợt nôn khan, vội la lên _: “Ta đi gọi Sở thầy thuốc đến”
Phong Ngâm buông tay che miệng, một phen giữ chặt lấy cánh tay của Nhạn Thiên Nhai, mồ hôi đọng lại trên lông mày, lông mi thoáng run rẩy mấy cái, chậm rãi thở hổn hển rồi hướng Nhạn Thiên Nhai lắc đầu, an ủi _: “Ta không sao”.
Không đợi Nhạn Thiên Nhai nói chuyện, Phong Ngâm buông tay ra, có chút ểu oải nói _: “ Còn không có cho ngươi nghe xong một khú…”_Nói rồi hướng Nhạn Thiên Nhai nắm sáo ngọc lên.
Nhạn Thiên Nhai đặt tay lên sáo ngọc, dừng động tác của Phong Ngâm lại, cười yếu ớt nói _: “Cứ giữ lại nửa khúc này, là ngươi thiếu ta”
Phong Ngâm hiểu ý buông tay, cười gật gật đầu.
-Thiên Nhai, ngươi phải về Huyền Minh giáo! _ Phong Ngâm nghiêm nghị nói
Nhạn Thiên Nhai bộ dạng phục tùng, hồi lâu mới nói _:
“Ta không được phép quay về”
Phong Ngâm chớp mắt, nhìn trời chiều đã muốn xuống quá nửa, _: “Tam hộ pháp rời khỏi giáo một ngày một đêm,đã phạm vào tội lớn, tuy nhiên tội cũng không đáng chết.” Quay đầu, Phong Ngâm tiếp tục_: “ Đây là chuyện của chính ta, không hy vọng liên lụy đến bất cứ kẻ nào khác.”
-“Không, ta không quay về!”_Nhạn Thiên Nhai nhìn thẳng vào mắt Phong Ngâm, ánh mắt kiên định trước sau như một_: “Sau này đều để ta bồi ở bên cạnh ngươi, có được không?”
Phong Ngâm cười khổ, đang muốn mở miệng. Nhạn Thiên Nhai liền vươn ngón trỏ và ngón giữa đè lại không cho hắn mở miệng.
-Ngươi có biết, Nam Cung Kiệt sẽ không bỏ qua cho ngươi…._Nhạn Thiên Nhai chậm rãi buông tay, thần sắc lo lắng_: “Hắn đã muốn gϊếŧ người, dù có chạy đến chân trời góc biển cũng không thể tránh khỏi”
Phong Ngâm lắc lắc đầu_: “ Ngươi đã biết chạy không khỏi, theo ta cũng chỉ là một cái tử lộ”
Nhạn Thiên Nhai đi từng bước về phía trước, cằm đặt trên vai của Phong Ngâm_: “ Ít nhất cũng có thể bảo hộ ngươi, đem mạng của ngươi kéo dài thêm một giây cũng tốt”
Phong Ngâm hai tay nâng mặt Nhạn Thiên Nhai lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen tối _: ”Ta không muốn lại nợ ngươi nhiều thứ “
Nhạn Thiên Nhai mị mắt cười, cầm tay Phong Ngâm đặt lên trên mặt mình_:”Người chỉ thiếu ta bán chi khúc, chớ quên”
******
-Các ngươi đã tra xét 3 ngày rồi, vẫn chưa có manh mối sao?_Nam Cung Kiệt lạnh lùng dùng ánh mắt liếc ảnh vệ đang quỳ ở phía trước.
Ảnh vệ một thân hắc y, trên mặt đeo mặt nạ Đồ Đằng, ngữ điệu không nửa điểm phập phồng_: “ Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ nghe nói có người ở Bạch Ngọc trấn phát hiện ra một người rất giống với Tam hộ pháp Nhạn Thiên Nhai, thuộc hạ cho rằng Đại hộ pháp và Tam hộ pháp có thể ở ngay tại Bạch Ngọc trấn”
Nam Cung Kiệt đột nhiên rút lợi kiếm bên hông của người hộ vệ bên cạnh nhắm thẳng vào mi tâm của ảnh vệ_: “Ta không thích nghe đến chữ ‘rất có thể là ‘ này, lại cho các ngươi thêm thời gian ba ngày nữa, nếu vẫn không tìm ra hai người kia, kết cục như thế nào không cần phải để ta nói lại.”
Ảnh vệ cầm quyền, đáp:_ “ Vâng, thưa thiếu chủ”_Nói xong liền đứng dậy lui ra sau rồi bước ra ngoài
-Nhạn Thiên Nhai…Phong Ngâm…_Nam Cung Kiệt theo hàm răng phun ra hai cái tên y căm thù đến tận xương tủy, hung hăng vứt thanh kiếm trong tay. Thân kiếm cùng mặt đất va chạm vào nhau tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai. Trên mu bàn tay, vết thương vừa khép miệng lại tái vỡ ra, nỗi đau tựa như truyền đến tâm.
******************************
Một chương này có chút dự báo về kết cục của một người nào đó……ách….. Đến nỗi người nào đó là ai…. Ta liền nói cho 8 chữ ~ Các ngươi khẳng định là dự đoán được,…… = =!!! (
chỗ đó còn mấy chữ mà ta thấy dịch không ổn nên thôi, chẳng ảnh hưởng đến truyện, là lời lảm nhảm của tác giả đó)P/S trọng yếu: Hiện tại ta bởi vì cuộc thi đang tới gần, nên cơ bản một ngày ta chỉ có lên mạng được một canh giờ ( nếu ngày nào đặc biệt có thể hạ bút như thần liền hai canh). Thời gian lên mạng định là vào buổi tối. Nếu là hai canh giờ thì một giờ buổi trưa và một giờ buổi tối lúc mười một giờ. Như vậy có vẫn đề gì không? Có vấn đề thì hoan nghênh đi gặp khách phòng nói nha. Toàn thể vỗ tay một cái ~
(Thật ra ta thấy mấy lời lảm nhảm trong chương này của tác giả không liên quan đến truyện lắm ^^ vì mấy điều tác giả nói toàn là trong lúc tác giả đang viết truyện, giờ ta edit nên tác giả bận hay không, cũng không ảnh hưởng đế tiến độ edit truyện ^^ Nhưng vì tôn trọng tác giả ta vẫn edit mấy dòng này nhé)