Nam Cung Kiệt nóng vội muốn xem mặt tướng công tương lai của mình, sáng sớm liền phân phó chuẩn bị tốt hết thảy, bất chấp sự ngăn cản của Nhan Ca mà chạy vội đến Phù Nguyệt các.
Phong Ngâm vì cái đai lưng kết rườm rà phức tạp bên hông mà phiền não. Hai thị nữ không biết lề mề cái gì mà tìm cách lâu như vậy vẫn chưa kết vào tốt cho hắn.
Vừa đi đến Phù Nguyệt các, Nam Cung Kiệt liền bắt gặp tay của hai thị nữ ở trên người Phong Ngâm không an phận sờ tới sờ lui, vội quát_: “Các ngươi dừng tay cho ta!”
Phong Ngâm nghe tiếng liền quay đầu, thấy vẻ mặt giận hờn của Nam Cung Kiệt, lại thấy hai thị nữ đang vùi đầu bên hông mình đỏ ửng cả mặt liền ngoan ngoãn đứng yên không dám cử động.
-“Các ngươi đi ra ngoài!”_Nam Cung Kiệt liếc tiểu thị nữ, ngữ khí rất không tốt.
-“Dạ vâng, Thiếu chủ!”_Hai
thị nữ chần chừ không vội né ra. Dọc đường đi còn có thể nghe hai nàng ta nói cái gì mà “Đẹp quá!”, “Thật ôn nhu!”, “Mùi hương trên người thật thơm” các từ ngữ linh tinh.
Nam Cung Kiệt híp mắt như muốn giẫm nát hai thị nữ đã bước đi xa kia, oán khí từ trên đỉnh đầu dần dần dâng lên cao, giống như thê tử của chính mình vừa bị người khác quang minh chính đại “sờ hết một vòng”, thật làm cho y muốn gϊếŧ chết hai người kia.
Phong Ngâm cảm giác cả người Nam Cung Kiệt phát ra một cỗ sát khí, liền đi đến phía trước cười cười vỗ mặt y, hỏi _: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Kiệt cầm lấy tay Phong Ngâm, rất bất mãn nói_: “Sau này không được để cho người khác chạm vào ngươi… ngươi chính ta của một mình ta…..của một mình ta…”_Thanh âm của Nam Cung Kiệt đột nhiên thay đổi trở nên nhỏ nhẹ _: “Tướng công”
(T_T thế này là thế nào vậy?
Bạn Kiệt
nhà ta ><)Nghe thấy lời nói trẻ con của Nam Cung Kiệt, Phong Ngâm cười đến nheo mắt lại, rồi mới nâng một chuỗi đai lưng cười khổ_: “Loại quần áo này thật là gây sức ép cho người ta!”_Nói xong liền rút tay trong tay Nam Cung Kiệt ra, sửa sang lại nút thắt tinh tế phía dưới.
-“Đừng làm rộn”_Phong Ngâm tầm mắt không rời đoạn phiền toái bên hông, nhẹ giọng nói_: “Rất nhanh sẽ đến giờ”.
Nam Cung Kiệt vòng tay ôm lấy thắt lưng Phong Ngâm, kéo lấy tay đang bận việc lung tung bên hông của hắn, đem cằm tì lên vai của hắn, ngón tay linh hoạt vì hắn mà đem đai lưng trên tầng lớp y phục cài lại, đem đoạn đỏ thẫm thật dài làm thành một cái kết xinh đẹp.
Phong Ngâm vẫn cúi đầu, nhìn xem ngón tay thon dài của Nam Cung Kiệt như đang làm xiếc, đem đai lưng hỏng kia tạo thành một cái trang sức công phu.
Giương mắt thấy nụ cười hài lòng của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt cười xấu xa thuận thế ôm lấy thắt lưng hắn, đem thân thể hắn nhu tiến vào lòng ngực của mình.
Phong Ngâm cũng thuận theo tự nhiên dựa lưng vào trong ngực dày rộng của y, thái dương dựa vào gò má của y.
Hai người lẳng lặng đứng nhìn hình dáng phản chiếu trong gương đồng, nụ cười trên mặt chính là biểu hiện cho hạnh phúc ngọt ngào.
Phong Ngâm đang mặc chính là lễ phục đỏ khảm vàng mỹ lệ nhưng thanh khiết, trang nhã (TvT), còn Nam Cung Kiệt là đỏ thẫm tay áo bên trong thêu long phượng khí thế phi phàm.
Nam Cung Kiệt nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên thái dương Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Cảm ơn ngươi, đã đi theo ta tám năm. Tám năm tiếp theo, ngươi cũng phải nhất định bên ta”.
Giờ lành đã đến, rất nhiều đệ tử cùng giáo chúng của Huyền Minh giáo chăm chú nhìn vào. Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm nắm tay nhau đi đến đại đường trước mặt Nam Cung Huyền đang ngồi ghế.
Giáo chúng đều phát ra các lời khen tán thưởng giống như trời ban cho người đẹp(!?), Nam Cung Huyền mỉm cười nhìn bọn họ, cảm thấy được an ủi mà gật đầu.
Nhan Ca đứng một bên nghiêm nghị, kéo dài thanh âm hô to:_ “ Nhất bái thiên địa – Nhị bái cao đường —-“
Nam Cung Kiệt và Phong Ngâm cùng nhau quỳ xuống, hướng ra ngoài cửa và Nam Cung Huyền lạy một cái.
-Phu thê…..”khụ..khụ”…_Nhan Ca vội nghiêm mặt sửa lại cho đúng_: “Phu phu giao bái!”
Nam Cung Kiệt và Phong Ngâm không khỏi nhìn nhau cười, mặt đối mặt lạy một cái.
Những lời này là Phong Ngâm tự tiện đề nghị chỉnh sửa lại. Hắn là tướng công của Nam Cung Kiệt,
Nam Cung Kiệt đồng thời cũng là tướng công của hắn. Mà trong lời nói của Sở Tương Tích, đó chính là
“Hỗ thú” *(đều cưới lẫn nhau).Nam Cung Huyền uống trà của nhi tử và “
nhi tức ph ụ” (con dâu)dâng lên, lại đem nề nếp gia quy ra nói một lần nữa, nghi thức liền xem như đã hoàn thành.
Khó có được ngày vui như hôm nay, mọi người đều ồn ào muốn uống rượu, Nam Cung Huyền cũng ý bảo bọn họ hảo hảo đón tiếp mọi người.
Thịnh tình tuy không thể chối từ, nhưng Nam Cung Kiệt không phải là kiểu người hòa nhã dễ gần, thực kiên quyết để cho Phong Ngâm trở về nghỉ ngơi, lấy lý do là thân thể Phong Ngâm không được khỏe.
Phong Ngâm cảm thấy không được đúng cho lắm, vội nói lại_: “Ta ở lại bồi mọi người uống vài chén…”
-“Không được!”_Nam Cung Kiệt lên tiếng ngăn cản, không chờ Phong Ngâm nói tiếp, liền tự tiện
nói với mọi người _: “Ta đưa hắn về phòng, rất nhanh sẽ trở lại”.
Trở lại trong phòng, Nam Cung Kiệt mới ôm lấy thắt lưng Phong Ngâm, ôn nhu nói_: “Ngươi có chịu nghĩ đến thân mình của mình hay không?”
-“Nhưng bỏ mặc mọi người đang vui dù sao cũng không tốt….”_Phong Ngâm bất đắc dĩ nói_: “Ngươi cũng nên chú ý một chút, đừng uống nhiều.”
Phong Ngâm nhắm mắt lại cảm nhận độ ấm của môi Nam Cung Kiệt trên mặt mình truyền đến, nắm lấy hai tay y_: “Mau đi ra đi, đừng để cho mọi người chờ lâu”.
Nam Cung Kiệt cuối cùng cũng dừng lại một cái hôn khẽ ở môi Phong Ngâm_: “Ta sẽ nhanh chóng quay lại, nếu trễ ngươi liền đi ngủ trước”.
Phong Ngâm cười rồi gật đầu.
Lúc mọi người giải tán cũng đã đến giờ sửu (1-3h sáng), thấy trong phòng vẫn còn ánh nến như cũ, Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phong Ngâm vẫn còn nguyên y phục nằm ở trên giường, nhìn qua có lẽ là để nguyên như vậy mà ngủ. Nam Cung Kiệt nhất thời cảm thấy trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, cẩn thận đi tới, nhẹ nhàng cởϊ áσ ra cho Phong Ngâm.
Cảm giác được động tác của Nam Cung Kiệt, Phong Ngâm mơ màng mở mắt, nhìn sắc trời hỏi_: “Bây giờ là lúc nào rồi?”_Xong lại tự mình ngồi dậy, cởi bỏ hỷ phục đỏ thẫm.
-“Giờ sửu”_Nam Cung Kiệt cũng cởi phượng bào bỏ lên trên nhuyễn tháp, tỉ mỉ nhìn sắc mặt Phong Ngâm rồi mới cuối đầu hôn lên môi hắn.