Phong Ngâm nhíu nhíu mày, mệt mỏi làm cho tính cảnh giác của hắn giảm xuống. Người đi đến phía sau mình rồi mới phát giác ra, đang muốn quay đầu lại đã thấy một đôi tay luồn qua dưới
nách*(nguyên văn^^)mình, đem mình tiến vào một cái ôm ấm áp quen
thuộc.
Đôi môi khô khốc hôn xuống cổ, rồi sau đó chậm rãi hướng lên trên, đi vào vành tai, hai má rồi đến thái dương hạ xuống cái hông tinh tế nhẹ nàng như lông chim. Phong Ngâm chậm rãi nhắm lại đôi lông mi đang run rẩy, cảm nhận sự ôn nhu của người ở phía sau dành cho mình.
Nửa người trên mệt mỏi bị người nọ ôm chặt vào ngực, nâng mắt lên liền gặp hai tròng mắt lóe ra tinh quang của Nam Cung Kiệt, Phong Ngâm chỉ cảm thấy trong ngực tràn đầy ngọt ngào cùng chua xót, cuối cùng cũng an tâm thở ra một hơi.
Nam Cung Kiệt nâng chén thuốc Sở Tương Tích để lại lên, đặt ở bên miệng ngửa đầu uống một ngụm, rồi đêm môi phủ nhẹ lên môi Phong Ngâm. Đầu lưỡi linh hoạt đẩy hai cánh hoa nhuyễn mềm ra, chậm rãi đem dược tiến vào trong miệng.
Một ngụm dược đã hết nhưng Nam Cung Kiệt vẫn còn luyến tiếc chưa rời khỏi môi Phong Ngâm, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ qua lại làm cho cánh hoa của người nọ bị chính mình hôn môi mà trở nên ấm áp và mềm mại.
Phong Ngâm không có chần chừ, hai tay ôm sát lấy cổ Nam Cung Kiệt, mặc cho đầu lười của Nam Cung Kiệt ở trong miệng mình trằn trọc mà cùng y triền miên mυ"ŧ vào ( = =!)
Đến cái hôn cuối cùng dài như qua cả một đời, Nam Cung Kiệt mới lưu luyến buông Phong Ngâm ra, dùng ống tay áo lau đi giọt nước còn đọng trên khóe miệng hắn, đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn cánh môi bị chính mình cắn mà trở nên đỏ sẫm.
Nam Cung Kiệt quyến luyến ôm lấy mặt Phong Ngâm, liên tiếp hôn lên gò má tái nhợt của hắn, rồi mới mở hai tay ra gắt gao ôm lấy hắn vào trong lòng, ngực thở dài một hơi _: “Ta nhớ ra rồi”.
Phong Ngâm nghi hoặc giương mắt, yên lặng nhìn khuôn mặt của Nam Cung Kiệt, thấy ánh mắt y toát ra những tình cảm quen thuộc, tay chân lai trở nên có chút luống cuống _: “Ngươi….nhớ lại cái gì?”
Nam Cung Kiệt giương mắt nhìn nơi nhà tù trống trải mà tám năm trước đã giam giữ chính mình, đau lòng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt Phong Ngâm, cau mày nói _: “Năm ấy, ta được mang ra khỏi Huyền Nguyệt lâu, ngươi vì ta khóc cả một đêm…..”
Phong Ngam bộ dạng lúng túng nói _: “Sao đột nhiên lại…..”
-“Hôm qua, ta chỉ nhớ rõ những việc này. Nhưng hiện tại….”_Nam Cung Kiệt kéo lấy tay Phong Ngâm đặt tại ngực mình _: “Ta đã có thể cảm nhận được cảm giác đau lòng lúc đó, rồi lại bởi ngươi vì
ta mà khóc không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ….”
Cảm giác tám năm trước, vẫn rõ ràng cùng mãn liệt như thế. Nam Cung Kiệt cuối cùng cũng biết. Hắn quên đi không chỉ là toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở hồ lạnh Huyền Băng mà y còn quên đi tình yêu của Phong Ngâm. Sự đau đớn của cái loại tê liệt tâm can sau khi vừa mới tỉnh dậy khiến hắn cảm nhận rõ ràng mình cùng Phong Ngâm trong lúc đó
tồn tại tình yêu vô lực đến như thế nào. Phong Ngâm như thế nào nào lại có thể thừa nhận chính mình trở nên vô tình.
Phong Ngâm khó có thể tin nhìn vào hai mắt của Nam Cung Kiệt, thanh âm run rẩy hỏi _: “ Ngươi, đã có thể khỏi lại..?”
Phong Ngâm có chút thất vọng cúi đầu, dựa vào Nam Cung Kiệt ôm chặt chính mình, đem mặt vùi vào l*иg ngực dài rộng của y.
Nam Cung Kiệt cúi đầu hôn lên thái dương của Phong Ngâm, nhíu mi nói _: “Trái lại là người,
vì sao không ở trước mặt cha ta nói ra sự thật? Ngươi luôn như vậy, bất cứ chuyện gì cũng đều giấu trong lòng.”_Nói rồi lấy tay đặt trên bụng Phong Ngâm, thanh âm mềm nhẹ _: “May mà con của chúng ta bình an vô sự, nếu không ta sẽ đi tìm ngươi tính toán mọi chuyện”.
Phong Ngâm để tay lên bụng, khoát lên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, cười an ủi _: “May mắn ngươi đã tỉnh lại….”
Nam Cung Kiệt dần nắm chặt lấy tay Phong Ngâm, ngữ khí chậm rãi _: “Nếu như ta không thể tỉnh lại……”
Còn chưa chờ Nam Cung Kiệt nói xong,
Phong Ngâm liền nóng vội lấy tay che miệng y lại, ánh mắt tha thiết khẩn cấp.
Nam Cung Kiệt biết Phong Ngâm lo lắng, cười trừ kéo ngón tay hắn đặt lên môi mình nhẹ nhàng hôn lên, đem từng đầu ngón tay hôn lên một lần, nhẹ giọng nói _: “ Có các ngươi ở đây, cho dù bước một chân vào Qủy Môn quan, ta cũng bắt nó phải rút trở về”.
Phong Ngâm bị lời nói của Nam Cung Kiệt dẫn đến bật cười, bướng bỉnh dùng đầu ngón tay vẽ lên cánh môi y.
Nam Cung Kiệt
sủng nịnh* (cưng chiểu) cười, há miệng ngậm lấy ngón tay lộn xộn của Phong Ngâm
đi vào một nữa, thỉnh thoảng dùng đầu lười khẽ liếʍ bụng ngón tay, hơi hơi mυ"ŧ vào rồi mới lui ra.
-“Kiệt, chất độc trên người của ngươi….”_Phong Ngâm lo lắng nhíu mày hỏi
Nam Cung Kiệt khôi phục thần sắc
lãnh đạm như xưa, cười yếu ớt _: “Không cần lo lắng, ta biết là ai làm”.