“Ngươi sao lại hồ đồ như vậy?”_Nhan Ca gỡ bàn tay đang lôi kéo mình của Nam Cung Huyền ra, chỉ kém không giơ tay ra tát một cái trên mặt
hắnmà thôi_ “Ngươi không phải đã nói hiểu được tình cảm giữa Phong Ngâm và nhi tử của ngươi sao? Ngươi không phải muốn Phong Ngâm làm “con dâu” nhà ngươi sao? Ngươi đúng là tên hỗn đãn lãnh huyết vô tình. Nhan Ca ở trước mặt Nam Cung Huyền một mực trút ra buồn bực, vẻ trầm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất.
Nam Cung Huyền cảm thấy chính mình thực ủy khuất, không biết tại sao hôm nay Nhan Ca tính tình lại phát hỏa lớn đến như vậy, ngượng ngùng nói_: “ Chính vì tin tưởng hắn, ta mới đem hắn bắt giam vào Huyền Nguyệt lâu, lại càng không có dụng hình. Với thân thể của hắn, quỳ ba ngày chỉ là chuyện nhỏ. Ngươi còn lại quan tâm vớ vẫn cái gì”_Nói rồi đem Nhan Ca kéo vào ôm ấp, vỗ nhẹ lưng
hắn.
Nhan Ca trong lòng phiền muộn ứ đọng, dùng hoàn toàn công lực hung hăng đẩy ra, thốt ra lời nói_: “ Chính là Phong Ngâm hiện tại đang có thai!”.
Cái gì?! Nam Cung Huyền đứng ngơ ngác, miệng mở ra không phát được một chút âm thanh.
Nhan Ca chưa nguôi giận, nghiêng người đi, giận dữ nói_: “ Ngươi cũng nên đoán được, đứa nhỏ trong bụng hắn tám chín phần là tôn tử của ngươi.”
-“Phong Ngâm, ….hắn…..hắn…..”_Nam Cung Huyền kinh ngạc vạn phần, trong tràn đầy không tin nổi.
Nhan Ca nhìn Nam Cung Huyền đang đứng ngây ngốc, lắc lắc đầu, đem chuyện Phong Ngâm có thể lấy thân nam tử mang thai cùng chuyện Nam Cung Kiệt vô cớ biến mất hơn một tháng từ đầu đến cuối một năm một mười (rõ ràng) kể cho Nam Cung Huyền nghe.
-“Thiếu chủ nói trong một tháng kia
hắnchưa từng tỉnh lại. Vì vậy ngoài trừ Phong Ngâm, không người nào chân chính biết được đứa nhỏ kia là của ai.”_Nhan Ca liếc mắt Nam Cung Huyền_: “Chính là toàn bộ trên đời này, còn có ai có thể làm cho Phong Ngâʍ ɦộ pháp của chúng ta cam tâm tình nguyện phục vụ dưới thân?”
-“Phụ tử hai người các ngươi đều là đầu gỗ!”_ Nhan Ca buồn bực dùng chân đạp đạp xuống đất_: “Còn không mau truyền lệnh xuống dưới đem Phong Ngâm thả ra”.
Nam Cung Huyền vỗ vỗ sau đầu, đang muốn truyền lệnh, lại nghe gã sai vặt của Nhật Thiên các chạy nhanh tới_: “Bẩm báo Giáo chủ, Nhan tổng quản, Thiếu chủ đã tỉnh lại rồi!”.
-“Phong……Phong Ngâm…….”
Trong Nhật Thiên các, Nam Cung Kiệt thống khổ ôm lấy đầu. Chuyện cũ tình cũ một màn lại một màn xuất hiện trong đầu. Tình cảm mãnh liệt nhưng không có chỗ phát ra giống như búa tạ
từng đòn nặng nề đánh vào trong lòng, đau đớn mà nứt ra. Tình cảm
trong lúc tám năm cùng Phong Ngâm lúc thì hiện ra, lúc thì ẩn giấu đi, làm cho suy nghĩ của Nam Cung Kiệt dần dần trở nên hỗn độn.
Nếu như nói Nam Cung Kiệt đối với Phong Ngâm là mười phần yêu, thì sau khi từ Qủy Môn quan trở về đã khôi phục
được hết năm phần. Chính là vẫn còn một ít tình tiết trọng yếu, Nam Cung Kiệt
vẫn chỉ là những ấn tượng mơ hồ mà nông cạn.
-“Kiệt!”_Nam Cung Huyền vôi ôm lấy mặt nhi tử, thấy
hắnánh mắt mê loạn, miệng thì thào gọi tên Phong Ngâm. _ “Lục y sĩ, tại sao lại như vậy?”.
Lục Do Tĩnh có chút nghi hoặc nói _: “ Có lẽ là độc Thiếu chủ trúng phải cùng với một dòng khí trong cơ thể đang chống lại nhau. Còn tại sao lại như vậy….”_Lục Do Tĩnh kín đáo hít một hơi khí_: “Thuộc hạ cũng không thể hiểu rõ. Thiếu chủ có thể tỉnh lại nhanh như vậy, có lẽ liên quan đến dòng khí kì quái trong cơ thể.”
Nam Cung Huyền vội cầm lấy tay nhi tử, đem nội lực chậm rãi truyền vào, điều trị cơ thể hắn không để độc tố phá hỏng chân khí.
-“Phong Ngâm….”_Ánh mắt Nam Cung Kiệt mê mang, nắm chặt lấy tay Nam Cung Huyền, suy nghĩ dần trở nên rõ ràng hơn_: “Phong Ngâm, hắn ở nơi nào?”.
Nam Cung Huyền đột nhiên bừng tỉnh, “ôi” một tiếng, vội kéo Nhan Ca lại nói _: “ Mau truyền lệnh xuống, nhanh đem Phong Ngâm thả ra!”.
-“Huyền Nguyệt lâu?”_Nam Cung Kiệt cử động thân mình, khiến cho một trận choáng váng, ánh mắt trở nên như sao sáng tỏ
(ý nói thanh tỉnh rõ ràng)_:“Hắn tại sao lại ở Huyền Nguyệt lâu?”
Nam Cung Huyền ấp úng không nói gì, Nhan Ca sau khi thông báo xong, liếc Nam Cung Huyền nói_: “Do cha ngươi làm chuyện tốt!”
-“Tiểu Phong, ngươi nghỉ ngơi một chút đi….”_Trong ngục trống trải truyền đến tiếng khẩn cầu trầm thấp của Sở Tương Tích_: “Ngươi đã quỳ được một canh giờ
rồi, cho dù không suy nghĩ cho chính mình, thì cũng
chú ý đến đứa con trong bụng chứ.”
-“Giáo chủ đã là không đành lòng trách phạt ta, nếu ta lại vi phạm giáo quy,
chỉ sợ giáo chủ không dùng hình nặng khó có thể thu phục giáo chúng.”_Âm thanh Phong Ngâm suy yếu đến đau lòng người_: “Ta hiện tại không có gì không khỏe, Sở huynh cứ về trước đi…”.
Nam Cung Kiệt từ từ mở cánh cửa ra, thấy Phong Ngâm Đang cúi thấp đầu mà quỳ. Ánh trăng Sáng tỏ
xuyên qua khung cửa sổ trên tường chiếu xuống, chính là chiếu đến nửa người trên cao ngất của hắn, hiện ra một bóng dáng cô độc lại kiên cường.
Sở Tướng Tích cảm giác có người từng bước đi tới, đang muốn kinh hô một tiếng, lại thấy ánh trăng rọi xuống thấy rõ khuôn mặt người đi tới liền ngậm miệng lại, lòng chua xót nhìn Phong Ngâm nhắm mắt chịu đựng thống khổ liền buông chén thuốc trong tay, đứng dậy đi ra ngoài.