Phong Ngâm.
Lá trúc bay đầy trời, trong rừng đột nhiên từ trên trời bốn người giáng xuống. Trong đó có một người thân hồng y nhanh tay lẹ mắt rút kiếm chặn lấy kiếm của Ân Kỳ Uyên đang chém tới Phong Ngâm, ba người còn lại vội vàng đứng che trước mặt Phong Ngâm đón trả những chưởng đoạt mệnh của Việt Thiên.
Phong Ngâm nhìn sáu người bọn họ hỗn chiến, cuối cùng vô lực chống đỡ, mặt mũi nhăn nhó trượt chân ngồi dưới đất, trong bụng đã đau nhức đến khó chịu.
-Phong Ngâm… _ Hắc y nhân nhìn thấy Phong Ngâm suy yếu ngã dưới tàng cây, vội vàng rút ra, bước nhanh xông tới trước mặt hắn_ “ Phong Ngâm! Người làm sao lại bị thương?”_ Ánh mắt khó nén được sự lo lắng và đau lòng. Hắn ( chỉ hắc y nhân) thật không thể tưởng tượng Phong Ngâm một thân võ công nhưng lại bị ba người kia làm cho bị thương đến mức này, trong lòng lại chua xót đến khó chịu.
-Thiên Nhai…..ngô…_Phong Ngâm đau đớn ngẩng đầu lên, tay đột nhiên dùng sức nắm lấy y phục ở bụng dưới, nhưng lại không dám dùng quá sức, thoáng run rẩy rồi chầm chậm thả ra.
Hắn cũng vĩnh viễn không biết rằng, Hắc y nhân này chính là Nhạn Thiên Nhai, người che giấu nhuyễn kiếm trong tay áo nhanh nhất thiên hạ.
-Kiếm thuật của Thiên Nhai… vẫn tuyệt diệu như vậy.._ Phong Ngâm mỉm cười với người phía trước mặt, biểu lộ vẻ mặt trầm tĩnh của thiếu niên, hai mắt ánh lên tinh quang khiến người khác cảm thấy an tâm.
Nhạn Thiên Nhai từng đợt đau lòng, biết là hắn cố ý không muốn mình lo lắng, miễn cưỡng vứt đi sự lo âu, nhấc tay áo lên lau mồ hôi trên trán hắn.
Chỉ trong vài hiệp ngắn ngủn, Ân Kỳ Uyên chống đỡ không được nữa, lại bị Lam y nhân dùng độc kiếm chém bị thương cánh tay, đánh phải tự nhận không may thừa lúc tứ đại môn phái có võ công xem như tốt nhất không để ý, hung hăng cắn chặt tay áo, lấy Bạch ngọc phấn từ trong tay áo vung ra, nhân lúc xuất rakhinh công mà chạy, xa xa truyền lại một câu_: ”Phong Ngâm! Ngươi không biết phân biệt, từ nay về sau tứ đại phái cùng ngươi thề không đội trời chung”
Hồng y nhân nắm chặt chuôi kiếm muốn đuổi theo liền bị Lam y nhân ngăn lại. Ba người nhất thời im lặng, cùng nhau xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Ngâm cùng Nhạn Thiên Nhai.
Hồng y nhân mở miện đầu tiên: _“ Phong Ngâm…”_ Vừa gọi tên liền không biết nói gì tiếp theo đều yên lặng nghiêng đầu tránh đi, trên mặt lộ vẻ ẩn nhẫn chịu đựng.
-Sí Diễm, ta biết ngươi muốn nói cái gì…_Phong Ngâm trên mặt hiện lên nụ cười yếu ớt, cả bốn người trước mặt đều cúi đầu, ngay cả người tính tình luôn lạnh lùng như lam y nhân- Tiêu Hàn cũng lộ ra vẻ không đành lòng, càng khẳng định những suy nghĩ của bản thân mình.
Hắn đã sớm dự đoán được, chấp hành nhiệm vụ lần này, hắn biết mọi chuyện hết thảy đều đi đến cuối cùng. Sống chết của bản thân hắn chưa từng để ý đến nhưng lần này lại cảm thấy luyến tiếc…
Nhạn Thiên Nhai cầm lấy tay của Phong Ngâm đang đặt trên bụng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào hai mắt của hắn: _
“ Phong Ngâm, mệnh lệnh lần này chúng ta tuyệt đối sẽ không nghe theo!“
Vừa mới dứt lời, Nhạn Thiên Nhai trượt nhuyễn kiếm trong tay áo ra, ba người khác cũng cùng nhau cầm ngược chuôi kiếm hướng trên người mình đâm tới.
-Đương…(tiếng động).._Bốn chuôi của lợi kiếm đồng loạt rơi xuống đất, trên mu bàn tay vừa cầm kiếm ứ đọng vết máu do sáo ngọc đánh qua.
Phong Ngâm đưa tay đón lấy sáo ngọc một cách vững vàng, thân mình lại chịu không nổi mà suy yếu ngã trên mặt đất, miệng mở to hút khí nhằm mong giảm bớt đau đớn đến tê tâm liệt phế trong bụng (tê tâm liệt phế: ý nói tâm can đều đau)
Nhạn Thiên Nhai đau lòng đến cực điểm, vội ôm lấy Phong Ngâm đang xiêu vẹo nghiêng ngả trên mặt đất. Hàn Thái một thân tử y cũng chấn động, vội vàng chạy đến bắt mạch cho Phong
Phong Ngâm nâng tay cầm sáo ngọc lên ngăn động tác của bọn họ lại, gian nan mà cử động thân thế, tóc mai hai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi.
-Cho các ngươi…một chút trừng phạt.._Phong Ngâm dùng sức nắm chặt thân trúc phía sau, thân thể run rẩy từ từ đứng dậy: _” Nếu để ta biết các người sau này lại tiếp tục tự làm tổn thương chính bản thân mình, sẽ không đơn giản chỉ là đánh bị thương mu bàn tay này thôi đâu….”_Phong Ngâm hé nửa mi mắt, cười như xuân phong
-Chúng ta nếu không phải bị thương nặng thì làm sao thuyết phục cho Thiếu chủ tin tưởng chúng ta không cố ý thả người đi._Tiêu Hàn tiến lên hai bước lạnh nhạt nói:_”Chẳng lẽ người muốn chúng ta xuống tay gϊếŧ ngươi? “