Quyển 1 - Chương 6

Đỗ Nhược Hàn xoa bụng ngồi phịch ở trên ghế, cười đến cực kỳ đắc ý: “Ngượng ngùng, tớ rất thích ăn, lấy luôn phần của cậu rồi.”

Muốn cướp hẳn nhiên không phải chỉ có đồ ăn, Bùi Văn liếc mắt trừng hắn một cái, đột nhiên cảm thấy có chút nguy cơ.

Tô Vũ lấy tương hạt dưa ra, cho Bùi Văn ăn với cơm, tương hạt dưa này là còn lại từ khoảng thời gian y phải ăn cháo, còn chưa kịp bỏ đi, không ngờ cư nhiên lại công dụng vào lúc này.

Bùi Văn thử nếm một chút, ổn định lại tâm trạng, từng miếng từng miếng ăn cơm chan tương, lại nhờ Tô Vũ nấu cho hắn một chén canh trứng, nhìn Tô Vũ đi làm một cách cam tâm tình nguyện, hắn hướng Đỗ Nhược Hàn nhướng nhướng mi, ý nói, Tô Vũ bây giờ đang là tình nhân của hắn.

Đôi mắt phượng của Đỗ Nhược Hàn hướng Bùi Văn mà nhíu nhíu, không có nửa điểm lép vế, đây cũng chỉ mới là bắt đầu thôi. Cũng không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin mạnh mẽ như vậy.

Bùi Văn âm thầm lắc lắc đầu, bắt đầu xem xét lại chính mình có hay không quá mức dung túng Đỗ Nhược Hàn, kỳ thật Bùi Văn cũng không để tâm chuyện cùng Đỗ Nhược Hàn cùng chung tình nhân, nhưng Tô Vũ thì không được, không phải bởi vì hắn đối Tô Vũ có gì đó vượt quá phạm vi mối quan hệ tình nhân, mà là biểu hiện của Đỗ Nhược Hàn cực kì khác thường so với mọi khi, làm cho Bùi Văn có cảm giác khủng hoảng.

Đỗ Nhược Hàn nằm trên sô pha xoa xoa bụng một lúc, sau đó không biết từ đâu lôi ra một chai Whiskey trống trơn, hướng về phía Tô Vũ đang rửa chén kêu lên: “A vũ, không có rượu, anh giúp tôi mua tám chai à không mười chai về được không?”

Tô Vũ vẫn đứng ở nhà bếp thăm dò, không hé răng, chỉ nhìn về phía Bùi Văn.

Bùi Văn bất đắc dĩ liếc Đỗ Nhược Hàn một cái, gọi một cú điện thoại, sau đó nói với Tô Vũ: “Mười phút sau Đới Duy ở dưới lầu chờ anh, cậu ta biết rõ dẫn anh đi mua ở đâu.”

Đới Duy chính là thư kí số khổ chuyện gì cũng phải lo của Bùi Văn.

Tô Vũ hướng Bùi Văn cười, nói cho cùng vẫn là nam nhân này rất biết săn sóc, nhanh chóng làm xong mấy việc, tính toán thời gian không sai biệt lắm, thay đồ ra khỏi nhà, từ đầu đến cuối, không hề liếc nhìn Đỗ Nhược Hàn lấy một cái.

“A Vũ đối với cậu thật là một lòng một dạ......” Đỗ Nhược Hàn nằm ở sô pha, một chút hình tượng cũng không có, cực kỳ biếng nhác.

“Khả năng chọn tình nhân của tớ, so với cậu chỉ hơn chứ không kém.” Bùi Văn tự pha cà phê cho mình, thư thư phục phục ngồi xuống, động tác tao nhã đối lập hoàn toàn với Đỗ Nhược Hàn lười biếng.

“Đừng nhắc đến chuyện nữ nhân kia nữa......” Đỗ Nhược Hàn không hề tức giận phất tay.

Bùi Văn nhìn hắn một cái, ôn nhu nói: “Như thế nào? Còn chưa giải quyết xong?”

Đỗ Nhược Hàn không thèm tốn hơi thừa lời, chỉ cười lạnh một tiếng: “Không cần cậu quan tâm, không làm gì cô ta thì tớ không phải là Đỗ Nhược Hàn.”

Bùi Văn nhún vai, nở nụ cười, cũng không hỏi thêm, dù sao nếu Đỗ Nhược Hàn thật sự muốn làm gì đó, hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Trầm mặc

trong chốc lát, Bùi Văn lại mở miệng nói: “Cậu làm cho Tô Vũ đi khỏi, là muốn nói gì cùng với tớ?”

Đỗ Nhược Hàn cùng Bùi Văn nói gì đó, Tô Vũ dĩ nhiên không biết, tuy rằng y cũng mơ hồ đoán được Đỗ Nhược Hàn là cố ý làm cho y phải đi ra ngoài, bất quá hai vị thiếu gia kia muốn làm gì, y cũng không quản được, trời thì phải mưa con gái phải gả chồng

(ý là chuyện tất nhiên không thể thay đổi được), tùy theo bọn họ đi.

Đới Duy thật đúng giờ, Lúc Tô Vũ xuống dưới lầu, thì cũng vừa thấy Đới Duy lái xe chậm rãi dừng lại, vì thế Tô Vũ bước đi nhanh hơn, không đợi xe dừng hẳn, liềpress_test_cookie=WP Cookie chec1��n đến cuối năm, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, nếu có thể, Tô Vũ thật muốn cả ngày trốn ở nhà không ra khỏi cửa.

Xe lại khởi động, đường sá rất rộng lớn, lúc này trên đường cũng trống trải, vì thế xe vẫn duy trì cùng một tốc độ mà chạy, nửa điểm cũng không lắc lư xóc nảy. Đới Duy lái xe thật ổn, đương nhiên, xe này cũng rất tốt, không có khoa trương như cái xe thể thao màu đỏ của Đỗ Nhược Hàn, mà giống như chính bản thân Bùi Văn, xe màu xanh ngọc ấm áp hòa nhã mà nội liễm, nội thất trong xe tạo cảm giác bình ổn thư thái, khắp nơi đều thệ hiện ra là được chăm sóc cẩn thận.

“Đới Duy, nhìn thật giống như mất hứng khi phải tới đón tôi?” Nhìn thấy trong kính chiếu hậu, Đới Duy kia mang gương mặt lạnh như băng, Tô Vũ chợt thấy hứng thú nói chuyện phiếm khó có được đang nổi lên.

“Không có.” Cả thanh âm của Đới Duy cũng lạnh.

“Hôm nay là chủ nhật, cậu đáng lẽ là được nghỉ ngơi chứ.” Tô Vũ suy nghĩ một chút, lại nói.

“Công việc của tôi, không có nghỉ ngơi.”

Thật đáng thương...... Tô Vũ nở nụ cười, y đột nhiên phát hiện Đới Duy rất tuấn tú, thậm chí ngũ quan có vài phần mang nét lai, không biết Bùi Văn có thói quen ăn hoa cỏ xung quanh hay không, nếu có, y nghĩ đại khái có thể hiểu được, vì cái gì mỗi lần gặp Đới Duy, đối phương đều là mang một bộ dạng như là đạp phải cứt chó.

Cựu ái tân hoan, vương bất kiến vương.

(kiểu như một nước không thể có hai vua)

Lúc này, di động đột nhiên vang lên.

“Chú, cháu sắp về rồi.” Vừa mới vừa ấn phím nghe, thanh âm hưng phấn của Tô Đan liền truyền tới.

“Nga, khi nào vậy?” Tô Vũ còn đang nghiên cứu diện mạo Đới Duy, có chút phân tâm.

“Chú, cháu sẽ trở về đó, chú tập trung chút không được sao?”

Tô Vũ khẽ cười một tiếng, nói: “Tiểu Đan, cháu con mắt nào nhìn thấy ta đây không chuyên tâm?”

“Chú, cháu chính là con giun trong bụng chú.” Tô Đan trả lời cực kì nhanh gọn.

Tô Vũ ngồi ở ghế sau cười đến nghiêng ngả, Tô Đan luôn luôn làm y vui vẻ.

“Chú, đừng cười, ngày mai cháu sẽ về, buổi chiều ba giờ ra sân bay đón, ngàn vạn lần đừng quên, bằng không thì không có quà cho chú đâu.” Một câu cuối cùng, Tô Đan cố ý nói nghe thật hung dữ.

“Hảo.”

Sau khi cúp máy, Tô Vũ vẫn cười, tâm trạng buồn bực mà Đỗ Nhược Hàn gây ra nhiều ngày nay cũng nhờ vậy mà chuyển biến tốt đẹp hơn. Trên đời mặc dù tồn tại loại ruồi nhặng làm cho người ta chán ghét, nhưng thế giới này vẫn tốt đẹp như xưa.

Mua mười bình Whiskey Đỗ Nhược Hàn muốn, Tô Vũ tự tay cầm mới phát hiện, bình rượu loại này chỉ to bằng bàn tay, đẹp đẽ kinh người, thân bình giống như loại thủy tinh hảo hạng, trong suốt long lanh, dưới ánh mặt trời chiết xạ ánh sáng hoa mỹ, nói là bình rượu, không bằng nói đó là một tác phẩm nghệ thuật, giống như bản nhân Đỗ Nhược Hàn, vô luận đi đến đâu, đều giống như một chùm đèn nóng sáng, chói mắt, thiêu đốt.

Đới Duy trả tiền, Tô Vũ trong lúc vô tình nhìn lướt qua đầu đọc thẻ, dãy số dài kia so với bình rượu to bằng bàn tay thì càng kinh người, trong phút chốc, Tô Vũ trong lòng lại sinh ra cái loại cảm giác về khoảng cách không thể vượt qua, sau khi điều chỉnh tâm tình một chút, y không hiểu sao lại nở nụ cười.

Rõ ràng Bùi Văn và Đỗ Nhược Hàn là cùng một loại người, chính là lại tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng, Bùi Văn là người gần gũi với cuộc sống, Đỗ Nhược Hàn là vị thần xa tận chân trời. Chỉ có kẻ hoang tưởng mớivọng tưởng nắm bắt được thần, vọng tưởng bắt được tâm của hắn thì lại càng đúng là kẻ ngu, mà trên đời này, kẻ ngu rất nhiều, cũng không thiếu kẻ hoang tưởng, cho nên, mỗi ngày đều có người bị đùa bỡn, bị thương tổn xuất hiện. Đa số mọi người đều hướng trách cứ về phía kẻ đùa giỡn bạc tình, dù biết rõ rằng ở trong số kẻ bị bạc tình đó có một số người là tình nguyện chịu đau khổ, rất nhiều người bị thương tổn đều là do tự tìm lấy, cũng chẳng trách được ai.

Tô Vũ thật cẩn thận mang mười chai Whiskey lên xe, sợ rằng nếu lỡ tay đánh vỡ một chai, đừng nói đến rượu bên trong, chỉ là một cái cái chai y cũng đền không nổi, có lẽ Bùi Văn sẽ không để ý đến chút tiền ấy, nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ càng ngày càng nhiều, kia cũng là của Bùi Văn, không phải của Tô Vũ. Tô Vũ yêu tiền, nhưng chỉ tiền do chính tay mình làm ra, y không có ham thích làm cho kim chủ vì mình mà hoang phí, thức thời như vậy chính là nguyên nhân y luôn được hoan nghênh.

Đới Duy chứng kiến Tô Vũ chẳng hiểu sao tự dưng lại cười, rất mất hứng liếc mắt trừng y một cái, sau đó khởi động xe. Tô Vũ chú ý đến điều đó, tiếp tục cười, hắn biết, ở trong mắt Đới Duy, mình chẳng qua là một nam nhân tham lam không biết tiết tháo.

Mà trên thực tế, y cũng đích thật là một người như vậy, chẳng qua cái y tham không phải là tiền mà thôi, về phần tiết tháo, loại giả tạo đó vĩnh viễn không hề quan trọng trong cuộc sống an nhàn của y.

Lúc y về đến nhà, Đỗ Nhược Hàn đã đi mất, Tô Vũ cẩn thận ôm đống rượu mình mua về, cảm thấy được chính mình tựa như đứa ngốc bị người ta đùa giỡn, y mang rượu cất vào nhà bếp, cuối cùng cũng chỉ là vô thanh mà thở dài một hơi, lại bất đắc dĩ nhún nhún vai, cho dù bị cho là đứa ngốc, y cũng chỉ đành cam chịu số phận.

Bùi Văn vừa rồi ở ban công hút thuốc, nhìn thấy Tô Vũ trở về, hắn chậm rãi đem điếu thuốc dụi tắt, ở phòng khách ngồi xuống, con mắt di chuyển theo nhất cử nhất động của Tô Vũ.

Tô Vũ bưng salad hoa quả mọng nước, vừa ăn vừa ngồi xuống bên cạnh Bùi Văn, nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới hé ra nụ cười ôn hòa, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bùi Văn vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu Tô Vũ, hắn phát hiện tóc Tô Vũ thập phần mềm mịn, sờ lên như chạm tay vào tơ lụa.

Tô Vũ sửng sốt một chút, nhẹ nhàng phẩy phẩy mu bàn tay Bùi Văn: “Không cần sờ như vậy, giống như tôi là con chó cậu nuôi ấy.”

“Tôi không nuôi chó.” Bùi Văn thấp giọng nói, “Tôi dị ứng với phấn hoa, ngoài ra cũng bị dị ứng với lông chó.”

Tô Vũ lại sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua hoa Đỗ Nhược Hàn tặng, vội vàng nhảy dựng lên, chạy tới đem hoa ném vào thùng rác, cười cười nói: “Thực xin lỗi, tôi quên, tôi sẽ vứt hoa đi ngay.”

Bùi Văn cười khẽ

đem y kéo lại, nói: “Cách xa như vậy, không có vấn đề gì, chỉ cần anh đừng cố tình đặt hoa ở cạnh tôi thôi.”

“Tôi làm sao mà làm chuyện như vậy được.”

Tô Vũ nở nụ cười, trong lòng đã có xung động muốn đem Bùi Văn đá vào bụi hoa, y thật sự rất muốn xem bộ dạng Bùi Văn hai mắt hồng hồng mà hắt xì, bất quá...... xung động chung quy cũng chỉ là xung động, lực khắc chế của Tô Vũ vẫn là rất mạnh, rất nhiều chuyện y nghĩ muốn làm, nhưng sẽ không làm, vô luận có hấp dẫn bao nhiêu.

Bùi Văn theo dõi ánh mắt y trong chốc lát, đột nhiên nói: “Kỳ thật anh rất muốn......”

Tô Vũ lắp bắp kinh hãi, lập tức lộ ra biểu tình ngơ ngác vô tội, hỏi ngược lại: “Muốn cái gì?”

Bùi Văn nở nụ cười, tay lại sờ soạng tóc Tô Vũ một lúc, mới nói: “Có muốn biết Nhược Hàn và tôi nói gì không?”

“Không có hứng thú.” Tô Vũ lập tức trả lời, đồng thời lấy tay bảo vệ

đầu, không cho Bùi Văn sờ nữa.

“Thật sự không có hứng thú?” Bùi Văn rút tay về, thuận tiện đem Tô Vũ kéo vào trong l*иg ngực.

Khí tức nam nhân lập tức bao vây

Tô Vũ, lại càng nồng đậm làm cho hắn có loại cảm giác bị giam cầm. Tô Vũ vô thanh thở dài một hơi, quả nhiên, Đỗ Nhược Hàn chính là ôn thần, mỗi lần gặp hắn đều không có chuyện tốt.

“Bùi thiếu gia, vậy cậu có biết tôi hiện tại suy nghĩ cái gì không?”

Ánh mắt Bùi Văn lóe lóe, trái lại rất hứng thú: “Anh suy nghĩ cái gì?”

Ánh mắt Tô Vũ giống hệt như Bùi Văn vừa rồi nhìn y, nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Văn một lúc, mới khẽ cười nói: “Tôi nghĩ, cậu có hôn tôi không?”

Đôi khi, khıêυ khí©h chính là trăm lần không đổi a.

“Anh a......” Bùi Văn ở bên hông y dùng sức nhéo một phen, sau đó bật cười, “Người hơn ba mươi tuổi, còn cơ khát

(ham muốn =]])

như vậy là không tốt.”

Tô Vũ không chút khách khí bắt đầu dùng tay tham nhập phần thân dưới của hắn, một bên cách một tầng vải trêu chọc một bên phản bác: “Tôi từng này tuổi, vừa hiểu biết về tình thú, lại có ‘ tính ’ thú, hơn nữa lại bảo trì tốt thanh xuân, thể lực cũng có thể đảm bảo cho cậu tận hứng, có gì không tốt.”

“Nói như vậy vẫn là tôi nhặt được bảo vật?” Bùi Văn rốt cục vui vẻ, đem Tô Vũ ôm càng chặt hơn.

Tô Vũ ngẩng đầu lên, khóe mắt hướng Bùi Văn nháy nháy: “Biết là tốt rồi, vậy thì phải quý trọng a, Bùi thiếu gia.”

Bùi Văn dúi đầu vào cổ Tô Vũ, cười rộ lên.

Hắn nói: “Tô Vũ, anh thật bản lãnh, tôi đã lâu không có vui vẻ thế này......”

Tô Vũ đã có chút buồn bực: “Đừng cười a, cậu hiện tại không nghĩ muốn hung hăng lột quần áo của tôi, sau đó đem tôi áp đảo sao?”

Thủ pháp trêu chọc của y đã giảm sút sao? Nam nhân này rõ ràng đã có phản ứng, chính là tay lại chẳng có chút động tác nào.

“Như anh mong muốn......” trong thanh âm Bùi Văn, lộ ra tiếu ý nồng đậm, hôn lên môi Tô Vũ.

Lúc đầu hắn hôn rất sâu, dường như muốn cắn phá cái gì, Tô Vũ có chút đau, nhéo lên ngực Bùi Văn một cái, cố tình vận sức một chút, nhắc nhở Bùi Văn, thân thể y cũng chỉ là làm từ thịt.

Bùi Văn phát hiện, sau đó động tác liền buông lỏng, nụ hôn trở nên nhẹ nhàng như lông chim khẽ lướt trên mặt nước, dịu dàng, mềm mại, tạo nên từng vòng từng vòng sóng nhỏ lan tỏa.

Nam nhân này lại càng thêm ôn nhu.

Tô Vũ cảm thấy được chính mình có điểm ý loạn tình mê, thân thể cũng theo cái hôn này mà bắt đầu như nhũn ra.

Bầu không khí thật là hoàn hảo, không khí u ám trước khi Đỗ Nhược Hàn tới đã bị quét sạch, nếu sau này mỗi một ngày đều có thể như vậy vượt qua...... Đó là vọng tưởng. Điều chỉnh tâm tình một chút, Tô Vũ ôm lấy cổ Bùi Văn, gắn bó dây dưa, đầu lưỡi không chút nào nhượng bộ, y muốn dùng liệt hỏa thiếu cháy cái mặt nạ ôn nhu giả dối của Bùi Văn, y muốn nhìn nam nhân này mất đi cái diện mạo trầm tĩnh ngày thường.

“Chơi với lửa có ngày chết cháy.” Tay Bùi Văn run lên, xé rách áo sơ mi trên người Tô Vũ.

Hai người đều sửng sốt một lúc, sau đó Tô Vũ liền nở nụ cười.

Bùi Văn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu, du͙© vọиɠ bị che dấu thật sâu.

“Rách thì rách, chờ sau này tặng anh mười bộ.”

Nói xong, hắn ôm lấy Tô Vũ, tiến đến phòng ngủ, động tác đặt Tô Vũ lên giường cũng

rất dịu dàng, thậm chí ngay cả khi tiến vào thân thể Tô Vũ, đều cẩn thận như sợ làm y bị thương.

“Cậu thật sự là một nam nhân biết ôn nhu săn sóc......”

Tô Vũ nỉ non, những lời này y thường xuyên bật ra vào lúc cao trào. Thời điểm kɧoáı ©ảʍ như thủy triều dâng trào trong cơ thể, tâm của y thế nhưng lại khôi phục sự thanh minh, ý loạn tình mê trước đó, chỉ giống như một trận khói nhẹ, vì sự ôn nhu săn sóc trăm lần như một của Bùi Văn mà biến mất sạch sẽ.

Ngày hôm sau, Tô Vũ quả nhiên nhận được mười bộ quần áo Bùi Văn đưa tới. Ba bộ quần áo ở nhà, hai bộ lễ phục, còn lại năm bộ là thường phục.

“Mặc thử đi.” Bùi Văn ôn nhu nhìn Tô Vũ, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm ấm áp.

Tô Vũ nhìn nhìn quần áo, đều không có nhãn hiệu, chỉ là ở mặt trong cổ tay áo có thêu hình một lá cờ bay bay trong gió, giống với lễ phục lần trước Bùi Văn đưa cho y.

“Không cần thử tôi cũng biết nhất định sẽ vừa.” Tô Vũ cười nói, miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn là lấy ra một bộ thường phục để thay. Hôm nay phải ra sân bay, vừa lúc mặc bộ này.

Bộ thường phục này màu trắng, không có quá nhiều họa tiết trang trí, chính là vừa mặc lên người, liền có một cỗ hương vị ung dung nhàn hạ, nhìn rất thoải mái.

“Thiết kế của Allen, chính là làm cho người ta thấy thoải mái.” Bùi Văn tán thưởng.

Tô Vũ cân nhắc một chút, không nghe ra được hắn rốt cuộc là khen ngợi nhà thiết kế trong truyền thuyết kia tay nghề tốt, hay là mình mặc đẹp, vì thế mỉm cười nói: “Tôi rất thích, cám ơn.”

Bùi Văn lấy ra một bộ lễ phục, nói: “Cái này cũng thử xem, hội đấu giá từ thiện vào tháng sau, sẽ mặc nó đi.”

Sắc mặt Tô Vũ nhất thời cứng đờ, không cao hứng nổi nói: “Đừng nói tới mấy chuyện làm người ta ủ rũ.” Y lúc ấy thật sự là hồ đồ, sao lại đáp ứng chứ.

Bùi Văn bật cười, đem Tô Vũ kéo đến bên người, nói: “Tôi đã nói rồi, anh cứ việc đi, coi như là ngoạn ngoạn, đừng lo lắng, tôi sẽ mua được anh.”

Tô Vũ lắc lắc đầu, không nghĩ nhắc lại chuyện này, chuyển chủ đề, nói: “Tiểu Đan buổi chiều trở về, tôi muốn đi đón, có thể còn bồi nó ăn cơm chiều.”

“Vừa lúc tối nay tôi cũng phải đến một bữa tiệc, cũng phải kéo dài tới khuya.” Bùi Văn nhìn nhìn thời gian, “Cũng đã giữa trưa rồi, anh khỏi nấu nướng gì hết, tôi mang anh ra ngoài ăn, có thể còn dư thời gian đưa anh ra sân bay.”

“Đừng, ăn cơm là được rồi, ngàn vạn lần đừng đưa tôi ra sân bay, để cho tiểu Đan nhìn thấy cậu, nó không thể không theo tôi mà ồn ào một trận.”

Bùi Văn sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ nhìn tôi xấu xa vậy sao?”

Tô Vũ liếc trắng hắn: “Ai bảo cậu tiếng xấu lan xa như vậy.”

Bùi Văn không nói gì, qua một lúc, đột nhiên hỏi: “Tôi hiện tại sửa đổi còn kịp hay không?”

Tô Vũ bỗng chốc cười ha hả: “Vì cái gì phải sửa? Vì ai mà sửa? Chẳng lẽ Bùi thiếu gia chuẩn bị làʍ t̠ìиɦ thánh? Vậy sẽ làm biết bao nhiêu người thương tâm a.”

Bùi Văn nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Chỉ là nói chơi thôi mà, sửa cái gì chứ, như bây giờ rất tốt.”

Hiển nhiên, Bùi Văn không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhất thời hứng khởi, mà Tô Vũ thì hoàn toàn cho rằng đó chỉ là một câu chuyện cười, nửa điểm cũng không thật, nếu như Bùi Văn không còn là ôn nhu nhất đao, hắn sẽ không phải là Bùi Văn.

Tô Vũ đơn giản thu thập một chút, đem theo áo ngủ mấy ngày trước mua cho Tô Đan, sau đó cùng Bùi Văn đi ăn cơm. Thời điểm ăn xong, đã gần hai giờ, Tô Vũ lại cự tuyệt đề nghị của Bùi Văn bảo Đới Duy chở y ra sân bay, chính mình kêu xe taxi.

Nhìn bóng dáng Tô Vũ rời đi, Bùi Văn mơ hồ nhớ tới, có chuyện hắn đã quên nói cho Tô Vũ, ngày hôm qua, Đỗ Nhược Hàn nói, hắn hôm nay dọn đến khu căn hộ đó, ở căn đối diện, tối nay còn muốn đến ăn chực. Người này vô thanh vô tức liền mua ngay căn hộ đối diện, ngay cả Bùi Văn trước đó cũng không biết, tối nay đáng bị sập cửa vào mặt.

Nghĩ đến đây, Bùi Văn bên môi hé ra một mạt tươi cười ác ý. Dung túng

Đỗ Nhược Hàn lâu như vậy, lần này nên cho hắn nếm một chút giáo huấn nho nhỏ.

Thời điểm Tô Vũ ở sân bay nhìn thấy Tô Đan, phát hiện đứa nhỏ này đã đen hơn, cũng gầy hơn, rất có tinh thần, cố ý làm bộ như không nhận ra, đứng ở trước mặt Tô Đan hết nhìn Đông tới nhìn Tây, trong miệng còn thì thào tự nói: “Kỳ quái, tiểu Đan đâu? Không phải nói tất cả hành khách đều đã rời khỏi máy bay, sao lại không thấy tiểu Đan, chẳng lẽ bị rơi ra ở giữa đường?”

“Chú!” Biết rõ y là đang cố ý, Tô Đan vẫn là tức giận đến muốn giậm chân xuống đất.

“A!” Tô Vũ giả bộ giật mình,”Cháu là tiểu Đan? Cháu không phải đi Đức sao? Sao lại nhìn gống hệt như dân châu Phi chạy nạn sang đây vậy chứ?”

“Chú, chú đang ngứa có phải hay không?” Tô Đan tay quắp lấy cổ Tô Vũ, nghiến răng nghiến lợi.

Tô Vũ cơ hồ không thở nổi, vội vàng đầu hàng nói: “Ta sai rồi sai rồi, xem này tay chân tinh tế, trừ bỏ tiểu Đan nhà ta ai còn có thể lớn lên trở thành như vậy.”

Những lời này nghe ra cũng không hề giống khen ngợi, Tô Đan vừa bực mình vừa buồn cười.

Hai người náo loạn một hồi, rốt cục rời khỏi sân bay, không thấy Trịnh Thế Đồng cũng đi đón, Tô Vũ có chút kỳ quái, hỏi: “Tiểu đan, Trịnh tiên sinh sao lại không tới đón cháu?”

Tô đan trên mặt đột nhiên đỏ lên, nói: “Cháu không nói cho anh ấy.”

“Hiểu được, nguyên lai là muốn làm cho cậu ta kinh hỉ nha.” Tô Vũ nở nụ cười, sờ sờ đầu Tô Đan, “Tiểu Đan nhà ta đã trưởng thành rồi, rốt cục cũng biết được cái gì là tình thú, không uổng công ta ngày thường dạy dỗ.”

Tô Đan bật cười, nói: “Cái này chẳng có liên quan gì với chú cả.”

“Tiểu Đan thực vô tình a, uổng công ta còn chuẩn bị quà......” Tô Vũ cầm áo ngủ quơ quơ trước mặt Tô Đan.

“Không có gì đặc biệt hết.” Tô Đan đảo con mắt, miệng nói không đặc biệt, nhưng tay lại không chậm chạp chút nào, một phen đoạt lấy, ôm vào trong ngực cười đến cực kỳ hài lòng.”Quà của chú cháu để trong hành lý, đợi chút về tới nhà, cháu đưa cho chú.”

“Là cái gì vậy?”

“Không nói cho chú, lát nữa chú tự xem.” Tô Đan còn cố tình gây tò mò, “Đúng rồi, chú, chú hiện tại đang ở đâu vậy? Người nọ đối xử tốt với chú chứ?”

“Cháu nhìn mặt ta xem, liền biết ngay tốt hay không tốt. hiện đang ở đâu thì không thể nói cho cháu biết được, chú của cháu thời điểm cùng người ta triền miên trên giường, nghiêm cấm mấy người không liên quan tới quấy rầy.”

“Thiết, cháu mới không ham coi đông cung sống của chú......” Tô Đan có chút sinh khí, bất quá thấy sắc mặt Tô Vũ hồng nhuận, so với trước kia còn mập hơn một chút, có lẽ trong khoảng thời gian này sống cũng không tệ, cậu an tâm, cũng không tiếp tục truy vấn nữa, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Đưa Tô Đan về nhà, quả nhiên làm cho Trịnh Thế Đồng đại kinh hỉ một phen, ngay trước mặt Tô Vũ, hai người ôm hôn cả nửa tiếng đồng hồ, Tô Vũ chán ngán muốn chết, mở hành lý Tô Đan ra, muốn tự tìm quà của mình, không ngờ lại lục ra được một tá qυầи ɭóŧ tình thú, đều là đồ mới còn nguyên bao bì, nghĩ cũng biết đây là cho ai, y nhịn không được nở nụ cười xấu xa, lén giấu một cái, chuẩn bị tìm cơ hội cùng Bùi Văn thử nghiệm.

Buổi tối khi đến khách sạn ăn cơm, Trịnh Thế Đồng hết lần này đến lần khác ám chỉ bóng đèn Tô Vũ nên cút đi thật xa, bị Tô Đan phát hiện, kéo lỗ tai Trịnh Thế Đồng lôi đi, hai người đi đến nhà vệ sinh trao đổi suốt một tiếng, Tô Vũ thấy bọn họ mãi không quay lại, đến nhà vệ sinh tìm, phát hiện cửa bị khóa trái.

Tô Vũ lắc đầu thở dài, trở lại phòng ăn, gọi thêm đồ ăn nóng canh nóng ăn no, sau đó cầm quà Tô Đan tặng mình —— một cái gối dựa lưng bọc bằng nhung đen của Đức quay về nhà.

Còn chưa về tới nhà, Tô Đan đã gọi điện thoại cho y.

“Chú, sao chú lại đột nhiên đi mất vậy.”

Tô Vũ cười cười, nói: “Ta không có hứng thú làm bóng đèn.”

Trong tai nghe lập tức truyền đến thanh âm Tô Đan truy đánh Trịnh Thế Đồng: “Đều tại anh, em đã nói là không nên, anh còn......”

Một lát sau nhân, thanh âm của Tô Đan lại truyền tới: “Không để ý tới anh ta, chú, lần sau một mình cháu đi ăn cơm với chú, không mang theo tên hỗn đản này nữa.”

Hầu như cùng lúc đó, Tô Vũ chợt nghe thanh âm kháng nghị của Trịnh Thế Đồng, vị chua lan tỏa bốn phía.

Hai người kia a...... Tô Vũ ngồi ở ghế sau taxi ôm bụng cười đến ngã trái ngã phải. Chờ y cười đủ, cũng đã tới nhà rồi, xuống khỏi taxi, Tô Vũ ở cửa lớn ngồi chồm hổm một lát, hít thở một chút không khí trong lành, rốt cục không chịu nổi không khí rét lạnh ban đêm, chân tay co cóng chạy vào trong.

Đèn hành lang không biết bị hư từ khi nào, Tô Vũ nhấn công tắc vài lần cũng không sáng, đành phải ở trên người sờ tới sờ lui, lấy điện thoại di động ra, tùy ý ấn ấn vài nút, màn huỳnh quang liền sáng lên, đồng thời soi sáng đường đi, y liếc mắt nhìn màn hình, cũng đã mười hai giờ, không biết Bùi Văn có trở lại hay không, y nhớ rõ tiệc xã giao Bùi Văn dự tối nay phải khoảng hai giờ sáng mới kết thúc, hắn biết y có bệnh khó ngủ, cho nên bình thường nếu quá mười hai giờ, Bùi Văn sẽ không tới đây.

Thời điểm y mở cửa, di động màn hình tối sầm lại. Tô Vũ tùy tay thò tay vào túi, sau đó lúc chìa khóa vừa xoay nhẹ, theo thanh âm khóa bị mở ra, sau lưng cũng truyền đến một câu: “Anh đã về.”

Trong thanh âm tựa hồ bao hàm tức giận, bất quá Tô Vũ không chú ý, bốn bề vắng lặng, một mảnh tối đen, bất thình lình vang lên một thanh âm, dọa y một thân mồ hôi lạnh, xoay mạnh đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một bóng người đen sì sì.

Người hay là quỷ?

Tô Vũ cảm thấy được trái tim mình muốn nhảy lên tới cổ họng, theo bản năng đẩy cửa chính, lách mình phi vào trong, sau đó ầm một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Sau đó, ngay lập tức ngoài cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tô Vũ.”

Ngay sau đó, cửa bị đá mạnh một cái.

Hình như là thanh âm của Đỗ Nhược Hàn?

Tô Vũ hít sâu mấy hơi, sờ soạng vách tường mở đèn huyền quan, sau đó thật cẩn thận mở hé cửa, lộ ra một con mắt hướng ngoài cửa nhìn nhìn.

Đối diện là một đôi mắt phượng xinh đẹp, phảng phất ngọn lửa thiêu đốt, phi thường diễm lệ, Tô Vũ nhìn đến sửng sốt, cậy vào sức khỏe, Đỗ Nhược Hàn cường ngạnh mở cửa, một tay đẩy y áp sát vách tường, hét lớn: “Tô Vũ, anh muốn chọc tôi tức chết có phải không?”

Nước miếng bắn lên trên mặt y

(=]]), nam nhân này thực không còn chút phong độ nào, Tô Vũ trong lòng âm thầm suy tính một chút xem sự tình có quan trọng khẩn yếu hay không, sau đó mới bình tĩnh lại, trước tiên đẩy đẩy Đỗ Nhược Hàn, ý đồ muốn đem nam nhân đang bừng bừng lửa giận này đẩy ra xa một chút, kết quả lại phản tác dụng, ngược lại bị Đỗ Nhược Hàn đè ép càng mạnh, y đành buông tay không chống cự nữa.

“Đỗ thiếu gia, là cậu thiếu chút nữa hù chết tôi mới đúng, đêm hôm khuya khoắt, cậu trốn trước cửa nhà tôi làm gì?”

Đỗ Nhược Hàn hung tợn trừng mắt với y, đây là lần đầu tiên Tô Vũ nhìn thấy bộ dáng nam nhân này tức giận, quả nhiên, hệt như y đã đoán, hoa hoa công tử này cho dù sinh khí, cũng vẫn vạn phần chói mắt, thậm chí so với lúc bình thường còn muốn làm cho người khác chú ý hơn, mẹ tạo hóa yêu quí nam nhân này, ban cho hắn một gia thế mà người khác cố gắng mấy đời cũng không chắc có được, lại cho hắn một vẻ ngoài đẹp đẽ khiến cho người ta cam lòng chịu chết hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Ngay lúc Tô Vũ nghĩ rằng nam nhân đang giận dữ này sẽ một quyền đánh tới, Đỗ Nhược Hàn lại đột nhiên buông lỏng tay, quay đầu đi đến phòng khách, xăm xăm bước tới tới sô pha ngồi xuống.

“Rượu!”

Thật tự nhiên đem nơi này xem như nhà mình. Tô Vũ đảo cặp mắt trắng dã nhìn trần nhà, nhưng cũng không có biện pháp đuổi người, căn nhà này, nói trắng ra vẫn là của Bùi Văn, với mối quan hệ của Đỗ Nhược Hàn và Bùi Văn, cho dù phải đuổi người, cũng chỉ có Đỗ Nhược Hàn tự mình đi, y không có quyền đuổi người.

Đây là cái bất đắc dĩ của việc ăn nhờ ở đậu, muốn có cuộc sống an nhàn thoải mái, dù sao cũng phải trả giá bằng cái gì đó, thế gian này làm sao bỗng dưng lại có chuyện tốt như vậy được. Tô Vũ một bên oán thầm, một bên đem rượu mới mua ngày hôm qua, chọn lấy một chai, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Đỗ Nhược Hàn, sau đó ba bước lùi ra xa.

Đỗ Nhược Hàn mở chai rượu, hớp liên tục ba ngụm, chất lỏng trong suốt trong cái chai lớn bằng bàn tay kia, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng đã cạn bớt hai phần ba.

Tô Vũ thấy vậy thì nhíu mày, đây là rượu mạnh, không phải nước lã, cân nhắc một lát, y lại hướng phía sau mà lui về vài bước, tận lực tới gần cửa một tí, vạn nhất Đỗ Nhược Hàn rượu vào nổi điên mà đánh người, cơ hội chạy trốn cũng lớn hơn một chút.

Rất không may mắn, lần này động tác của y quá rõ ràng, lùi quá xa, bị Đỗ Nhược Hàn phát hiện, vì thế đôi mắt phượng xinh đẹp kia lập tức trừng lên.

“Anh đang làm gì?”

“A?” Tô Vũ hoảng sợ, y phản ứng nhanh, lập tức thoải mái đi đến cạnh cửa, giả bộ kiểm tra một chút, rồi mới nói, “Tôi xem cửa đã đóng kĩ hay chưa.”

Đỗ Nhược Hàn cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề đó, cúi đầu lại uống một ngụm rượu, mới thở ra một hơi dài, nhìn sang Tô Vũ.

“Buổi tối anh đi đâu?”

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Vũ dường như thấy được trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Đỗ Nhược Hàn, hằn mấy sợi tơ máu, y có chút run rẩy kinh hãi, chọn vị trí cách xa Đỗ Nhược Hàn nhất mà ngồi xuống.

“Tiểu Đan đi công tác về, tôi cùng nó đi ăn cơm.”

“Tiểu Đan?”

Đỗ Nhược Hàn rời khỏi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ. Mùi rượu nồng đậm nhanh chóng bao vây y, còn kèm theo một cỗ vị đạo nước hoa dành cho nam.

“Tiểu Đan là cháu họ tôi.”

“Tô Đan?”

“A? Cậu biết?”

“Một thằng nhóc rất đáng ghét......”

“......”

Sau mấy câu đối thoại đơn giản, chính là trầm mặc thật lâu, Tô Vũ len lén nhìn vài cái, xác nhận Đỗ Nhược Hàn cũng không có xu hướng say khướt, chỉ là trên người mùi rượu nồng nặc, này tựa hồ cũng do rượu này rất thơm, cho nên y dần dần thả lỏng thở phào nhẹ nhõm.