Vũ Quyên mở cửa ra, cười thuần túy:
- Mặc đại ca!
Trịnh Mặc mỉm cười:
- Nghe Vũ Phượng nói, gần đây Tiểu Ngũ bị cảm, lại không thích uống thuốc đông y đắng muốn đòi mạng, ta nhờ thầy thuốc ở Đồng Nhân Đường lấy ra ít thảo dược, đây là thuốc viên và thuốc pha nước uống, một chút cũng không đắng. Lượng dùng đều dựa theo liều của trẻ con, thầy thuốc nói, một ngày uống hai lần, trong vòng ba ngày sẽ thấy hiệu quả - Cô cầm gói to trong tay đưa cho Vũ Quyên.
Vũ Quyên vội vàng nhận lấy:
- Oa, nhiều như vậy, ủa, đây là cái gì? - Vũ Quyên cầm lên một bao giấy dai rực rỡ màu sắc.
Trịnh Mặc cười:
- Đây là đường thông họng, hương vị giống kẹo nhưng thành phần lại có chút dược liệu, trẻ con bình thường đều thích ăn.
Vũ Quyên vui mừng nhìn Trịnh Mặc, Tiểu Ngũ đang ở bên trong chạy ra, Vũ Quyên ngồi xổm ôm lấy bé, đưa gì đó cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ giơ tay cầm lấy cái hộp nhỏ bên trong, tò mò hỏi:
- Đây là cái gì đây là cái gì?
- Đây đều là tân dược mà Mặc đại ca mua cho ngươi, đây là thuốc nuốt, đây là thuốc pha nước rồi uống, còn thuốc này, ăn ngon giống kẹo, một chút cũng không đắng! - Vũ Quyên nhìn chữ trên mặt trên, không ngừng giải thích cho con bé.
- Thật sao! Thuốc giống kẹo không đắng? Oa! Thật tốt quá! - Tiểu Ngũ hưng phấn kêu to, ngửa đầu cười ngọt ngào với Trịnh Mặc - Mặc đại ca thật tốt!
Trịnh Mặc cũng tươi cười, giơ tay vô cùng thân thiết sờ sờ đầu Tiểu Ngũ. Vũ Phượng đi ra từ bên trong, Trịnh Mặc ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ý cười càng sâu. Nhìn Vũ Phượng đi tới trước mặt, ánh mắt Trịnh Mặc liền hoàn toàn chăm chú vào nàng, trong mắt nồng đậm ôn nhu.
- Tiểu Ngũ, chúng ta qua bên kia chơi một lát! Cửa nhiều người lắm, vào không được! - Vũ Quyên mắt nhìn bọn họ, kéo Tiểu Ngũ đi cười trộm tránh ra.
Vũ Phượng thấy Vũ Quyên đi khẩn cấp như vậy thì mặt cười không khỏi đỏ lên, nàng quay đầu lại thấy ánh mắt chứa đầy nhu tình của Trịnh Mặc thì mặt càng đỏ hơn.
Trịnh Mặc cầm bàn tay mềm của Vũ Phượng, nhìn nàng cười không nói lời nào. Vũ Phượng mặc cô nắm tay mình:
- Hôm nay công việc không bận sao?
- Bận, nhưng bận nữa ta cũng muốn đến gặp ngươi - Trịnh Mặc cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, trong cánh mũi nhẹ ngửi thấy mùi thơm ngát trên người Vũ Phượng - Ngươi đẹp hơn công tác.
- Miệng lưỡi trơn tru... - Vũ Phượng ngượng ngùng xoa xoa mặt, trong lòng lại vì những lời này mà dâng lên một tia cảm giác ngọt ngào.
Lúc này Tiểu Tứ lưng đeo túi sách vào từ bên ngoài:
- Chị cả, Mặc đại ca! - Cậu ngẩng đầu hô to.
Phía sau vào theo là một người, dĩ nhiên là A Siêu, hắn đi theo Tiểu Tứ ồn ào phía sau:
- Tiểu Tứ, ngươi đừng mặc kệ bọn chúng, như vậy người khác sẽ nghĩ ngươi là loại yếu, tiếp tục khi dễ ngươi! Ngươi chỉ để ý đánh bọn chúng, đánh không lại ta giúp ngươi!
Vũ Quyên nghe thấy A Siêu lớn giọng thì nhanh chóng lao ra từ bên trong:
- A Siêu, sao ngươi cả ngày dạy Tiểu Tứ đánh nhau cùng người khác! Chúng ta đưa nó đến trường học là đi học bài, không phải đi đánh nhau! Ngươi đừng dạy hư nó! - Vũ Quyên luôn tức giận tăng nhanh đối với Triển Vân Phi, nhưng đối với A Siêu thì thật ra không gay gắt như vậy, đại khái là vì hắn không phải họ Triển, hơn nữa hắn đối xử với Tiểu Tứ mười phần chiếu cố.
A Siêu lập tức tức giận nói:
- Nhưng bạn học khi dễ Tiểu Tứ! Không đánh không được!
Vũ Quyên kinh ngạc, nàng kéo Tiểu Tứ lại:
- Sao lại thế, trường học có người khi dễ em?
Tiểu Tứ mặt hung dữ, vừa đấu tranh vừa che dấu:
- Không có!
Vũ Phượng cũng nóng nảy, nàng cúi gập thắt lưng truy vấn:
- Bạn học khi dễ em? Sao lại khi dễ em? Bọn họ đánh em?
- Không có! Em nói không có là không có, nữ nhân các chị dong dài!
Vũ Quyên nhướn mày:
- Em nói dối, chị không tin. Nhất định là có người khi dễ em! - Nhìn Tiểu Tứ vẻ mặt bị đè nén thì Vũ Quyên khẳng định.
A Siêu cũng nhìn Tiểu Tứ, không nói lời nào. Tiểu Tứ thấy không qua được thì dậm chân một cái:
- Chỉ là có mấy bạn học, vẫn nói......nói......
- Nói gì? - Vũ Quyên truy vấn.
Tiểu Tứ nâng mắt nhìn các nàng một cái:
- Nói các chị nói bậy...... bọn nó nói...... nói...... - Cậu cắn răng một cái, chau mày - Nói cô nương hát khúc đều không sạch sẽ......
- Cái gì! - Vũ Quyên một chốc đã tức cực độ, nàng giữ chặt cánh tay của Tiểu Tứ - Đi, chị theo em đến trường học, tìm bọn nó lý luận!
Tiểu Tứ nhanh chóng gạt Vũ Quyên ra, mặt không tự nhiên nói:
- Chị đừng đi! Em có thể đối phó với bọn nó! Nếu chị đi em còn không bị người khác cười chết sao! - Nói xong bỏ chạy vào trong phòng.
Vũ Quyên dậm chân một cái, tức giận cùng cực. Vũ Phượng cúi đầu, sắc mặt tiêu điều. Trịnh Mặc nắm tay nàng thật chặt:
- Vũ Phượng, ngươi không cần bị những lời này ảnh hưởng, ta vẫn biết ngươi là một cô gái tốt băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch.
Vũ Phượng vẫn cúi đầu, nàng nhẹ giọng nói:
- Nhưng người khác cũng không nghĩ như vậy, bọn họ...... Có lẽ giống như bạn học của Tiểu Tứ, đã sớm cho rằng chúng ta như vậy rồi...... - Nàng rút tay ra, cô đơn đi vào trong nhà.
Trịnh Mặc cau mày, đứng nguyên tại chỗ. Một lát sau Vũ Phượng lại đi ra, trong tay bê cái bồn gỗ, thấy Trịnh Mặc còn đứng bất động thì ngẩn người. Trịnh Mặc đi đến trước mặt nàng, ôn nhu hỏi:
- Muốn đi giặt quần áo sao? - Vũ Phượng gật gật đầu - Ta đi cùng ngươi.
Trịnh Mặc và Vũ Phượng đi đến chỗ giếng nước ở sân bên ngoài, bên cạnh có một băng ghế nhỏ, Vũ Phượng ngồi xuống, buông bồn gỗ, đổ nước trong chậu nước vào bồn gỗ, bắt đầu giặt quần áo. Trịnh Mặc ngồi yên, cứ như vậy nhìn nàng.
- Ngươi ngồi như vậy không thấy phiền lụy sao? - Vũ Phượng nhẹ giọng nói.
- Nhìn ngươi ta sẽ không mệt mỏi - Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu vào gương mặt ôn nhu của Vũ Phượng sáng bóng, trải lên nàng một tầng ánh sáng tự nhiên, Trịnh Mặc chăm chú nhìn nàng ở khoảng cách gần, kìm lòng không đậu nói - Thật đẹp.
Vũ Phượng đỏ mặt cúi đầu, lông mi rung động. Đột nhiên Trịnh Mặc đưa tay vào bồn gỗ:
- Ta giúp ngươi giặt.
- Không không! Ngươi đừng động vào! - Vũ Phượng một chốc liền nóng nảy, cuống quít nắm tay Trịnh Mặc lên, muốn cô rời khỏi bồn gỗ, không ngờ Trịnh Mặc lại đổi chiều cầm lấy tay nàng, nắm chặt.
Vũ Phượng ngẩng đầu lên thấy Trịnh Mặc yên lặng nhìn nàng, ánh mắt mang theo thương tiếc, tràn đầy nhu tình. Tim Vũ Phượng lập tức đập lung tung, nàng nhìn Trịnh Mặc, đau lòng nói:
- Ngươi sao có thể làm loại chuyện giặt quần áo này đây?
Trịnh Mặc nghiêm túc nhìn nàng:
- Vũ Phượng, mặc kệ ngươi làm gì ta đều nguyện ý chia sẻ cùng ngươi - Trịnh Mặc ấp tay Vũ Phượng trong lòng bàn tay - Ta tôn trọng ngươi, cũng tôn trọng nghề nghiệp của ngươi. Ta chưa bao giờ cho rằng lên đài xướng khúc là chuyện gì đáng xấu hổ, ta cảm thấy ngươi thực vĩ đại. Ngươi có biết ngươi ở trên đài đẹp biết bao nhiêu không? - Trịnh Mặc ôn nhu nhìn nàng - Ngươi đẹp đến khiến mọi thứ chung quanh đều ảm đạm thất sắc, tựa như một mảnh ánh rạng đông thuần khiết chiếu sáng mặt đất đen tối.
- Mặc kệ người khác dùng loại ánh mắt gì đối xử với nghề nghiệp của ngươi, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn đều xinh đẹp thánh khiết không chút nhiễm bụi trần - Trịnh Mặc đặt tay Vũ Phượng ở trước ngực mình, thành kính nói - Ngươi là thiên sứ trời xanh ban cho ta.
Một giọt lệ xẹt qua má Vũ Phượng, nàng kinh ngạc nhìn Trịnh Mặc, nói không ra lời. Trịnh Mặc dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, sau đó kéo nàng vào trong lòng.
- Hứa với ta, về sau đừng vì lời nói của người khác mà đi nghi ngờ chính bản thân ngươi, được không?
Vũ Phượng chôn mặt ở đầu vai Trịnh Mặc, nhẹ nhàng gật đầu, nửa ngày sau nàng nghẹn ngào nói:
- Mặc, những lời này của ngươi làm cho ta rất cảm động, có đôi khi ta cảm thấy, suy nghĩ của ngươi luôn không giống người thường......
Vũ Phượng rời khỏi cái ôm của Trịnh Mặc, tay nắm lấy đầu vai cô, ngẩng đầu, đầu ngón tay tinh tế mơn trớn từng phân khuôn mặt của Trịnh Mặc, ánh mắt quyến luyến, lấp lánh vô số ánh sao:
- Cảm tạ trời xanh để ta gặp được ngươi......