Nửa đêm canh ba, Vũ Quyên đang mơ màng ngủ, nàng chuyển người quay về phía Vũ Phượng bên cạnh, theo bản năng giơ tay sờ sờ gối đầu lại sờ thấy không rỗng, Vũ Quyên nhướn mày, nhanh chóng mở mắt ra. Nàng đứng lên khẩn trương hướng bốn phía xung quanh, thẳng đến khi nhìn thấy Vũ Phượng đứng ở bên cửa sổ mới nhẹ nhàng thở ra. Vũ Quyên thở dài, ngồi xuống:
- Chị lại làm sao vậy? Gần đây thường xuyên như vậy - Nàng xoa xoa đầu - Mỗi lần em tỉnh lại, phát hiện ra chị không có trên giường đều bị dọa chết khϊếp, đi ngủ đi, không nên suy nghĩ bậy bạ!
Vũ Phượng quay đầu, thấp giọng nói:
- Em ngủ đi, chị không ngủ được - Nàng lại quay đầu đi - Chị ở đây nhìn ánh trăng.
Vũ Quyên mặt mày căng thẳng:
- Ánh trăng thì có gì đẹp? - Vũ Quyên xoay người xuống giường, cầm theo áo khoác của Vũ Phượng ở đầu giường đi qua, khoác vào người Vũ Phượng - Chị xem chị này, mặc ít như vậy, lại cả đêm không ngủ được, vạn nhất khiến mình sinh bệnh thì làm sao bây giờ?
Vũ Phượng nhìn về phía trước, muốn nói lại thôi:
- Em nói xem......nàng còn có thể tới không?
- Hắn? Hắn nào? - Vu Quyên nghĩ nghĩ - Chị đang nói Mặc đại ca sao?
Vũ Phượng không trả lời, lại nói tiếp:
- Đã nửa tháng nàng chưa tới lại Đãi Nguyệt Lâu, cũng không tới chỗ này, em nói xem...... có phải...... có phải nàng đã quên chị rồi hay không?
- Chị rất muốn hắn sao? - Vũ Quyên nói.
Vũ Phượng cúi đầu, đi phía trước vài bước, tựa lấy khung cửa sổ:
- Chị nhớ nàng, rất muốn nàng... - Biểu tình của nàng rối rắm, giọng nói rất nhẹ.
Vũ Quyên khó hiểu nói:
- Nếu chị nhớ hắn, vậy chị có thể đi tìm hắn.
- Nhưng mà... - Vũ Phượng quay đầu, do dự - Chị không biết nàng nghĩ thế nào, nàng... - Vũ Phượng đột nhiên không nói được nữa, lại ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, dùng hai tay bao bọc lấy mình - Kim Ngân Hoa hôm nay nói với chị, gần đây hình như nàng bề bộn nhiều việc, còn thường xuyên đi... - Vế sau Vũ Phượng nói không nên lời.
Vũ Quyên truy vấn:
- Đi đâu?
Vũ Phượng giằng co mười ngón tay một hồi, châm chước tìm từ, hơn nửa ngày mới nói:
- Đi...... thanh lâu bàn chuyện làm ăn.
- Cái gì? Thanh lâu, cũng chính là kỹ viện? - Vũ Quyên kinh ngạc trừng mắt - Bàn chuyện làm ăn cần đi loại địa phương này sao?
Vũ Phượng buông ngón tay, lại nắm chặt khung cửa sổ:
- Kim Ngân Hoa nói, người bình thường trong lòng không thoải mái mới có thể đi chỗ đó bàn chuyện làm ăn.
Vũ Quyên nắm lấy vai Vũ Phượng, thực nghiêm túc nói:
- Kim Ngân Hoa kia có nói gì chuyện hắn đi chỗ đó chỉ để nói chuyện làm ăn hay còn làm chút chuyện khác không?
- Làm chút chuyện khác? - Vũ Phượng chần chờ một chút, lập tức lĩnh hội ý tứ của Vũ Quyên, mặt nàng đỏ lên - Em đang nói cái gì vậy, nàng...nàng sao lại làm chút chuyện khác...... Nàng rõ ràng là......
Vũ Quyên mặt hung dữ:
- Có gì không thể, em nghe cha nói qua, chỉ cần là nam nhân thì đều không đáng tin cậy. Huống hồ Mặc đại ca không phải đoạn tụ, cũng không phải có bệnh gì không tiện nói ra, nếu hắn có thể thích chị thì đương nhiên cũng có khả năng sẽ thích nữ nhân khác!
Vũ Phượng thân mình run lên, sắc mặt tức khắc thay đổi, ban đầu Kim Ngân Hoa nói với nàng chuyện Trịnh Mặc đi thanh lâu, Vũ Phượng còn tưởng rằng nàng đi chỗ đó không tốt, lo lắng cho sự an toàn của nàng, còn chưa từng lo lắng đến chuyện Trịnh Mặc sẽ cùng những yên hoa nữ tử này dây dưa gì, bởi vì Trịnh Mặc tự mình nói nàng là một nữ tử. Nhưng mà Vũ Phượng đột nhiên được Vũ Quyên đánh thức , đúng vậy, Trịnh Mặc là nữ tử, nhưng nàng lại thích chính mình, nói cách khác, nàng cũng có thể sẽ thích nữ tử khác.
Vũ Phượng đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Đãi Nguyệt Lâu, Trịnh Mặc ôm một cô nương vào trong ngực, lúc ấy vẻ mặt cô nương kia nhìn Trịnh Mặc làm cho Vũ Phượng thực không thoải mái trong lòng, khi đó nàng cũng không thể lý giải vì sao không thoải mái, hiện tại nàng đột nhiên hiểu được, đó là vì ánh mắt cô nương kia nhìn Trịnh Mặc hàm chứa đầy tình ý, nàng ấy...... nàng ấy hình như thực thích Trịnh Mặc......
Còn Trịnh Mặc, nàng có thể cũng thích...... cô nương khác hay không?
Vũ Phượng lui lại một bước, sắc mặt nhanh chóng chuyển trắng.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Quyên đang ở trong nhà thu thập đồ thì chợt nghe thấy từng đợt gõ cửa ở bên ngoài. Nàng đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy lập tức định đóng lại.
- Vũ Quyên cô nương, ngươi đừng đóng cửa, ngươi để chúng ta vào đi, có chuyện gì từ từ nói! - A Siêu nhanh chóng lấy tay giữ lấy cửa, mấy ngày nay Triển Vân Phi mang hắn tới đây, đã ăn vài canh giờ đóng cửa. Chỉ cần Vũ Quyên mở cửa thì bọn họ chắc chắn bị ngăn ở ngoài.
Vũ Quyên không đóng được cửa thì tức giận:
- Các ngươi rốt cuộc có thể để yên không hả! Hai ba ngày lại chạy đến nhà chúng ta, cho rằng chúng ta dễ khi dễ sao!
Triển Vân Phi đi tới:
- Vũ Quyên, Vũ Phượng ở nhà không? Ngươi để ta vào nói với nàng mấy câu, ta cam đoan chỉ vài câu thôi, được không?
- Không được! Ngươi nghe rõ cho ta, ngươi họ Triển, là người của Triển gia - Nàng chỉ chỉ chính mình - Là kẻ thù của chúng ta! Nhà chúng ta không chào đón các ngươi, các ngươi đừng tiếp tục đến đây nữa!
A Siêu thừa dịp Vũ Quyên nói chuyện xuất hiện lỗ hổng thì nhanh chân tiến vào, Vũ Quyên tức giận đến muốn chết:
- Các ngươi! Các ngươi là cường đạo sao! Xâm nhập vào nhà dân, ta muốn báo quan bắt các ngươi lại!
Triển Vân Phi nhanh chóng chen vào, ánh mắt hắn nhìn xung quanh:
- Vũ Phượng đâu?
Vũ Quyên chống thắt lưng, hừ một tiếng:
- Vũ Phượng ra ngoài, không ở nhà! Các ngươi có thể biến! Không tiễn!
Triển Vân Phi trên mặt cả kinh:
- Không ở nhà? Sớm như vậy nàng đã ra ngoài? Nàng...... đi đâu vậy?
--------------------------------------------
Vũ Phượng theo địa chỉ Vũ Quyên nói, chậm rãi đi tới Vân Thiên Lâu ở phố Hoài Hưng, ngẩng đầu nhìn lâu lớn cùng ba chữ "Vân Thiên Lâu" ánh vàng lấp lánh đẹp đẽ quý giá vô cùng trước mắt, bước chân đi về phía trước lại do dự.
Trong lòng Vũ Phượng chao đảo không ngừng, nàng đi qua đi lại ở đầu sư tử đầu cạnh cửa chính, do dự nửa ngày vẫn quyết định ở xa xa nhìn nàng một cái thì được rồi.
Cửa hàng mặt tiền của Vân Thiên Lâu thập phần khí phái, người ra ra vào vào không xuể, không giàu mà quý.
Vũ Phượng đứng ở cửa, nghĩ Trịnh Mặc giờ khả năng ở ngay bên trong, chỗ rất gần chính mình thì đột nhiên cảm thấy một trận an tâm, trên mặt cũng có ý cười thanh thản.
- Tiểu thư! Sao ngài đến đây? - Trần thúc được hạ nhân thông báo thì vội vàng đi ra, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Phi Yên đứng ở cửa Vân Thiên Lâu, nhanh chóng cúi đầu thở dài.
- Trần thúc, hiện tại là giờ cơm trưa! - Ngón tay Trịnh Phi Yên chỉ lên trời, cười khẽ nói - Thúc nói với đại ca ta chờ ở cửa, ngày hôm qua đại ca đã đồng ý đem ta tới Xuân Hương Các ăn cơm trưa!
- Được được! Ta đi báo với thiếu gia, tiểu thư chờ một chút - Trần thúc cúi đầu một cái, quay đầu đi vào bên trong.
Trịnh Phi Yên chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, trên mặt tràn đầy tươi cười, hưng trí đánh giá sự việc trên ngã tư đường, lập tức nhìn thấy một người đi ra từ bên trong.
Trịnh Phi Yên quay đầu lại, cười ngọt ngào với người tới, không đợi hắn đến gần liền nhảy từng bước tới:
- Đại ca thật chậm, người ta chờ đến chết đói!
Trịnh Mặc nhìn phía sau nàng, nghiêm mặt:
- Em ra ngoài sao không mang theo đến một người, vạn nhất xảy ra chuyện gì......
Trịnh Mặc còn chưa nói xong Trịnh Phi Yên liền cắt lời cô:
- Được rồi được rồi! Em hiện tại không phải đang tốt đẹp đứng trước mặt anh sao? - Nàng vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay Trịnh Mặc, cười đến sáng lạn - Hơn nữa hiện tại có anh ở bên cạnh, nào có ai dám đến khi dễ em chứ!
Trịnh Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay nhéo nhéo mũi Trịnh Phi Yên, cười đến sủng nịch:
- Thực không có biện pháp với em...... - Trịnh Mặc thở dài trong lòng, cũng chỉ khi đối mặt với người em gái bướng bỉnh này thì cô mới có thể hơi thả lỏng, đây cũng là nguyên nhân mẹ luôn bảo Trịnh Phi Yên đến tìm cô ăn cơm.
Trịnh Mặc đang chuẩn bị cất bước thì cánh tay lại căng ra, cô nghi hoặc nhìn về phía Trịnh Phi Yên:
- Sao vậy?
- Anh, bên kia hình như có một cô nương vẫn nhìn anh, hình như quen biết anh...... - Trịnh Phi Yên chần chờ nói.
Trịnh Mặc nhìn theo phương hướng của nàng, trong nháy mắt cô ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới gọi ra một tiếng:
- Vũ Phượng......
Trịnh Mặc nhanh chóng mím môi, trong lòng bối rối vô cùng, hoàn toàn bất động bên cạnh Trịnh Phi Yên, tức khắc nhanh chóng bước tới hướng Vũ Phượng sắc mặt trắng bệch.
Không ngờ cô vừa cất bước thì Vũ Phượng lại đột nhiên xoay người bắt đầu bỏ chạy.
Trịnh Mặc chạy nhanh đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa kêu tên Vũ Phượng nhưng Vũ Phượng lại như không nghe thấy, ngược lại càng chạy càng nhanh.
Hai người cứ như vậy chạy ở trên đường, người đuổi người chạy, vài lần thiếu chút nữa đâm phải người qua đường.
Trịnh Mặc nóng vội muốn chết trong lòng, cô liều mạng chạy, thẳng đến khi đuổi đến một ngõ nhỏ không người mới rốt cục vượt qua được Vũ Phượng. Đúng lúc này các nàng chạy tới một ngã tư đường, đột nhiên một chiếc xe ngựa chạy đến. Mắt thấy xe ngựa sắp lao vào Vũ Phượng thì Trịnh Mặc sợ tới mức mất ba hồn bảy vía, cô dùng hết toàn lực thả người nhảy đến, xoay người một cái ôm lấy Vũ Phượng, ôm nàng nhanh chóng lui lại phía sau, suýt soát thoát hiểm khỏi vó ngựa, còn tạo nên một lớp bụi đất.
Xe ngựa đi xa, Trịnh Mặc vẫn ôm gắt gao Vũ Phượng, biểu tình cứng ngắc trên mặt vẫn không nhúc nhích. Hơn nửa ngày cô mới điều hòa được nhịp thở, cô xoay Vũ Phượng ở trong lòng lại, khẩn trương đánh giá trên dưới người kia:
- Vũ Phượng, ngươi thế nào rồi, có bị thương làm sao hay không, có đau làm sao hay không?
Vũ Phượng nhắm chặt hai mắt, nước mắt không ngừng xẹt qua hai má, không trả lời, cả người đều đang run rẩy.
Trịnh Mặc khổ sở cực độ trong lòng, cô giơ tay lau nước mắt trên mặt Vũ Phượng, hốc mắt cũng đỏ lên, Trịnh Mặc ôm Vũ Phượng gắt gao vào trong ngực, cằm tựa trên trán nàng, nỗi tưởng niệm, giằng xé, mâu thuẫn, thống khổ nhiều ngày qua cộng với khủng hoảng và kinh hách vừa rồi lập tức bùng nổ hết, Trịnh Mặc run giọng, mắt cũng chảy ra nước mắt:
- Vũ Phượng, ngươi trò chuyện với ta được không, ngươi đừng làm ta sợ, ta thật sự sợ mất đi ngươi, ta không thể thiếu ngươi......
Hai người cứ ôm nhau mà khóc như vậy, Trịnh Mặc càng ôm càng chặt, cơ hồ muốn đem thiên hạ trong lòng khảm vào thân thể mình. Thẳng đến khi Vũ Phượng đột nhiên giãy một chút thì Trịnh Mặc mới nhanh chóng buông nàng ra, cúi đầu khẩn trương hỏi:
- Sao vậy, ngươi không thoải mái sao?
Vũ Phượng mặt đỏ bừng, thở hổn hển nửa ngày mới nói:
- Ngươi...... ngươi ôm ta chặt quá, ta không thở được......
Trịnh Mặc sửng sốt, sắc mặt thẹn thùng, hai tay cô đỡ lấy vai Vũ Phượng, ôn nhu hỏi:
- Ngươi còn có gì không thoải mái không?
Vũ Phượng hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Trịnh Mặc, nhìn cặp mắt sáng như sao khẩn trương lo lắng nhìn chính mình thì trong lòng đau xót, một giọt lệ nhanh chóng trào ra từ hốc mắt, nàng cắn môi nói:
- Có, ta không thoải mái, không hề thoải mái, toàn thân cũng không thoải mái, toàn thân đều đau muốn chết! - Nàng chỉ vào những chỗ cao thấp không giống nhau ở toàn thân.
Trịnh Mặc sợ tới mức mặt trắng bệch, lông mày cô nhíu chặt:
- Sao lại nhiều chỗ không thoải mái như vậy? Ngươi...ngươi bị thương ở chỗ nào, ta giúp ngươi nhìn xem trước!
Vũ Phượng cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta bị thương ở trong lòng, ngươi cũng có thể xem sao?
Trịnh Mặc kinh ngạc nhìn Vũ Phượng hai má càng ngày càng hồng, giọng cô run run:
- Ngươi...... ngươi nói là......
Vũ Phượng hơi ngẩng đầu lên, cắn môi, vẻ đau xót nhìn cô:
- Ngươi nói với ta, ngươi chỉ thích một mình ta...... Nhưng mà ngươi...... ngươi hiện tại...... - Nàng không nói được nữa, quay đầu đi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trịnh Mặc ôm mặt nàng:
- Ta bây giờ vẫn chỉ thích một mình người, trong mắt ta, trong lòng ta đều chỉ có một mình ngươi...
Vũ Phượng nhìn cô, trong đôi mắt đẹp lấp lánh ánh nhìn ấm áp, trong suốt, miệng nàng run rẩy:
- Ngươi nói...thật sao?
- Thật, từ đầu tới cuối ta đều chỉ thích một mình ngươi, không ai có thể thay thế được vị trí của ngươi trong lòng ta - Trịnh Mặc động tình nói, sau đó cô cắn môi, nói rất chậm - Vậy còn ngươi, ngươi...... có thích ta không?
Trịnh Mặc hỏi xong những lời này liền khẩn trương nhìn Vũ Phượng, chỉ thấy đôi mắt nàng buông xuống, hai gò má hồng lên, lông mi không ngừng rung động, lâu sau, lâu đến nỗi Trịnh Mặc đã có chút tuyệt vọng, mới nghe được giọng nói rất mềm nhẹ vang lên:
- Thích...... - Mặt Vũ Phượng trong lòng bàn tay của Trịnh Mặc thoáng run lên, tiếp theo Vũ Phượng ngẩng đầu, ôn nhu nhìn vào mắt cô - Ta thích ngươi......
Trong mắt Trịnh Mặc chảy ra một giọt lệ, giây tiếp theo, rốt cuộc không thể khống chế mà nâng cằm Vũ Phượng lên, cúi người hôn lên môi nàng. Chạm nhau trong nháy mắt, hai người không hẹn mà cùng run rẩy một chút. Cảm xúc trong nháy mắt bùng nổ rất kịch liệt, Trịnh Mặc không kiên nhẫn nhẹ liếʍ đôi môi mềm mại kia, đầu lưỡi nhanh chóng cạnh mở hàm răng của nàng tham nhập vào trong, chậm rãi ôm lấy cái lưỡi mềm đang né tránh, cùng nó cuốn chung một chỗ, quấn quanh, cùng múa......
Dần dần hơi thở trong mũi trở nên nặng nhọc, cánh tay ôm thắt lưng gầy nhỏ của Vũ Phượng của Trịnh Mặc cứng ngắc một chút, Vũ Phượng ôn nhu dựa trong lòng cô, tay đã không tự giác vòng ở cổ cô, hai gò má xấu hổ đến hồng......
(Editor: Những tháng ngày ngược tâm đã hết ^^)