Trên đường núi gập ghềnh lóe lên một cây đuốc, vách đá bên vực sâu, tuấn mã đạp cỏ xanh, một đội người ngựa ở giữa núi rừng không ngừng vờn quanh như đang tìm gì đó, thỉnh thoảng có tiếng người truyền đến.
- Ồn ào cái gì, tiếp tục tìm! - Mã Dũng cưỡi ngựa đi qua vài người đang tụ tập gầm nhẹ một câu. Những người đó vừa thấy thần sắc hung ác của Mã Dũng thì nhất thời không dám hé răng, vội vàng cúi đầu chống vào hòn đá bên cạnh tiếp tục đi về phía trước dò đường.
Lúc này đang lập Hạ, buổi tối ngay cả chút gió cũng không có, thời tiết nóng hơn cả ban ngày, rất nhiều người cởϊ áσ choàng ngắn trên người ra. Trong rừng nhiều bọ muỗi, để trần càng dễ bị muỗi độc cắn, không bao lâu thì chỗ nào cũng là âm thanh vỗ vỗ đánh đánh.
Mã Dũng trừng mắt lại tìm thêm một vòng, mồ hôi trên trán chảy như nước, hắn nâng cánh tay lên một chút, nhìn một đám thủ hạ mồ hôi ướt đẫm phía dưới, trong lòng lại thầm rủa "nhút nhát". Hắn hành sự vẫn luôn cẩn thận, nhiều năm qua chưa bao giờ phạm sai lầm nên lần này lão gia mới cố ý phái hắn lên Phật Sơn đón đại thiếu gia. Ngàn dặn vạn dặn phải mang thiếu gia an toàn trở về, nay...
Mã Dũng thở dài, nếu đại thiếu gia có vấn đề gì, hắn chỉ sợ là khó tránh khỏi chết muôn lần.
Buổi tối, Tiêu Minh Viễn như thường lệ đi ra mộ phần vợ cũ, Vũ Phượng liền để các em chen chúc trên một cái giường 'kể chuyện xưa'. Đang kể, bỗng nhiên Vũ Quyên đem sách để bên người, nhanh chóng đứng lên:
- Chị nghe thấy không?
Vũ Phượng bị nàng làm hoảng sợ:
- Cái gì?
Vũ Quyên chạy vội tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trịnh Mặc một mình ở thư phòng, nhìn quanh đồ dùng cũ kỹ, văn phòng tứ bảo chỉnh tề. Trên tường trống trơn sạch sẽ, duy nhất một cái đàn cổ treo cạnh giá sách khiến cô chú ý. Cô đến gần xem, phát hiện chuôi cầm mặc dù có chút cũ nhưng được bảo dưỡng rất tốt, có thể thấy chủ nhân chắc hẳn rất yêu thích cái chuôi cầm này.
Trịnh Mặc lại đảo mắt nhìn bộ sách trên án, xem chữ viết trên mặt bìa, đều là chữ phồn thể, cũng may cô cơ bản nhìn hiểu. Nhàn rỗi nhàm chán, cô định lấy một quyển sách ra xem thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập bên ngoài, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ. Trịnh Mặc nhíu mày, nghi hoặc đi đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Vừa thấy liền kinh ngạc nhảy dựng, trong bóng đêm tối đen có vô số cây đuốc hướng tới gần nơi này, trận thế này khiến cô nghĩ tới cảnh cướp bóc trên phim truyền hình.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, Trịnh Mặc nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ thì thấy một đám người cưỡi ngựa đến gần, không phải lái xe, không phải cưỡi mô tô, là cưỡi ngựa!
Một người mặc lụa xa tanh trắng ngồi trên lưng ngựa rống:
- Tiêu Minh Viễn! Ngươi đi ra cho ta!
Những người khác giơ đuốc, tiếng la vang trời theo sau:
- Tiêu Minh Viễn! Đi ra! Tiêu Minh Viễn......Tiêu Minh Viễn.....Tiêu Minh Viễn......
Trịnh Mặc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đây là chuyện gì, chẳng lẽ những người này thật sự là thổ phỉ, còn quen biết chủ nhân nhà này!
Trịnh Mặc đang nghĩ tới vấn đề nên trốn hay chạy thì nhìn thấy Vũ Phượng và Vũ Quyên cùng mấy đứa trẻ đột nhiên ra ngoài, vọt tới trước đám hung thần ác sát kia:
- Thổ phỉ - Trước mặt chúng, Vũ Quyên ngửa đầu lớn tiếng hỏi - Các ngươi là ai, nửa đêm vọt tới nhà ta làm gì! Nếu các ngươi có việc thì ngày mai hãy đến!
Miệng Trịnh Mặc thành hình chữ O, trong lòng bội phục không thôi với thiếu nữ mới mười mấy tuổi này, nàng thật sự rất dũng cảm!
Một tiếng cười to vang lên, Trịnh Mặc ở trong không nghe rõ bên ngoài nói gì, chỉ đột nhiên thấy một người nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Vũ Phượng, dùng roi ngựa cuốn lấy cổ Vũ Phượng khiến nàng nghẹn thở tới phát run, giống như muốn thắt chết nàng!
Trịnh Mặc mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trước ngực chợt bùng lên một ngọn lửa, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, nàng xoay người đẩy cửa thư phòng, không kịp để ý gì xông ra ngoài.