Trần Phủ Án không những không giữ được Ôn Nhiễm ở lại mà còn để cô cầm theo kịch bản của người dẫn chương trình bỏ đi trước.
Đem theo Dương Tiểu Mạn.
Và cả tên oắt con Tạ Quan Tinh.
“Tôi đem kịch bản về đọc, sau này tôi cũng không luyện tập với mọi người đâu. Nếu có chuyện gì có thể nói Lý Ngôn Kỳ gửi tin nhắn wechat cho tôi.”
Lời cô nói chắc như đinh đóng cột, không giữ lại chút tình cảm, cũng không chừa chút cơ hội nào.
–
“Đàn chị, chị trực tiếp bỏ đi như vậy có sao không ạ?” Tạ Quan Tinh lo lắng hỏi thăm.
Khi bước đi cậu có vẻ rất chần chừ, còn bày ra vẻ mặt có lỗi đối với Trần Phủ Án và Hùng Ninh Tĩnh.
Là thật sự thấy có lỗi, bởi vì cậu cướp Ôn Nhiễm đi mất rồi.
Tâm trạng Ôn Nhiễm không tốt lắm nên không nói chuyện.
Dương Tiểu Mạn “Ai da” một tiếng rồi tùy tiện trả lời: “Không sao đâu, tiệc chào đón tân sinh viên chỉ là một bữa tiệc náo nhiệt thôi không có gì quan trọng cả. Còn chưa nói Ôn Nhiễm là lần đầu làm người dẫn chương trình nên chắc bọn họ cũng chẳng làm khó đâu.”
“Vậy trước đây là ai làm ạ?”
“Là một đàn chị đã ra trường rồi, có điều người dẫn chương trình cũng không qua tuyển chọn gì cả. Là do Lý Ngôn Kỳ trực tiếp chọn đó.” Dương Tiểu Mạn nói.
“Lý Ngôn Kỳ là ai ạ?”
“Là chủ tịch hội học sinh, nổi tiếng là đóa hoa cao lãnh của Nam Đại đấy.” Dương Tiểu Mạn khoa tay múa chân khoa trương kể.
“Trước kia còn có tin đồn của cậu ta với Ôn Nhiễm.” Dương Tiểu Mạn bô bô đem chuyện trước đây của Lý Ngôn Kỳ và Ôn Nhiễm ra nói: “Lý Ngôn Kỳ từng đưa bữa sáng cho Ôn Nhiễm hơn một tháng lận đấy.”
Tạ Quan Tinh không tiếp tục hỏi nữa, cậu nhìn về phía Ôn Nhiễm, biểu cảm có chút mất mát.
“…”
“Chủ tịch hội học sinh thật sự quá giỏi.” Tạ Quan Tinh nói.
Dương Tiểu Mạn không nhận ra cảm xúc của Tạ Quan Tinh nên phụ họa thêm: “Đúng rồi, cậu ấy chính là Trạng nguyên môn Khoa học tự nhiên của thành phố năm đó.”
Ôn Nhiễm nghe thấy thì nhận ra có gì đó không đúng lắm nên cô trực tiếp ngắt lời luôn: “Cậu ấy đưa bữa sáng cho tớ hơn một tháng là vì có việc cần nhờ thôi. Cậu ấy muốn tớ giúp cậu ấy chia tay bạn gái.”
“Lý Ngôn Kỳ có thể có bạn gái à? Cậu ta như vậy cũng có bạn gái được á? Đoán chừng buổi tối đi ngủ còn bắt đối phương học thuộc hai trăm từ đơn rồi mới cho đi ngủ quá.”
Ôn Nhiễm: “…”
Tạ Quan Tinh im lặng nghe hai người nói chuyện, có rất nhiều việc mà cậu không biết.
“Đúng rồi A Nhượng.” Ôn Nhiễm không muốn Tạ Quan Tinh cảm thấy bản thân cô đơn nên quay đầu lại nói chuyện với cậu. “Lát nữa là em thi đấu rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Thường thì cuộc thi sẽ diễn ra vào 7h tối, bây giờ cũng đã 5h rồi. Cô chưa từng tham gia mấy cuộc thi thế này nhưng đã đi xem vài lần. Thí sinh đều ăn mặc nghiêm túc, ai nấy đều giống tinh anh trong xã hội, ở trên sân khấu mạnh dạn nói chuyện, tốc độ nói rất nhanh, các thầy cô bên dưới cũng rất nghiêm khắc.
Tạ Quan Tinh gật đầu: “Đang chuẩn bị ạ.”
“Quần áo đâu rồi?” Ôn Nhiễm nhìn chiếc áo lông của cậu. “Em định mặc thế này mà đi à?”
“Bọn em có một đội nhỏ, em chỉ phụ trách thuyết trình thôi.” Tạ Quan Tinh thích được Ôn Nhiễm quan tâm thế này, cậu nhoẻn miệng cười nhẹ rồi nói tiếp: “Tân Nhĩ đi thuê quần áo rồi ạ.”
Dương Tiểu Mạn: “…”
Ôn Nhiễm: “???”
“Ôn Tân Nhĩ đi thuê quần áo? Em xác định nó sẽ thuê cho em à?” Ôn Nhiễm thế nào cũng không tin tưởng.
–
Bên ngoài trường học.
Trung tâm thương mại Đại Phong, cách trường học tầm một trăm mét. Tấm kính khổng lồ tỏa ra ánh nắng chiều dịu nhẹ nhưng lại sang trọng, chiếc biển quảng cáo nhìn rất bắt mắt và thân thiện, giá cả cũng chỉ như con kiến.
Ôn Tân Nhĩ đi theo sau nhân viên tư vấn, tay cậu ấy thỉnh thoảng lại cầm lấy một bộ vest ngắm nghía.
“Ôn Tân Nhĩ, cậu chắc chắn mấy cô ấy sẽ cho chúng ta thuê à?” Chàng trai đi cùng Ôn Tân Nhĩ cũng là người cùng đội với cậu ấy – Hứa Bằng, cậu ta đeo một chiếc kính tròn màu đen. Nhìn xuống sàn nhà lập tức có thể thấy hình ảnh phản chiếu bộ dạng của bản thân. Nhân viên tư vấn rất nhiệt tình và những bộ quần áo vừa nhìn đã thấy giá trên trời.
Không phải đã nói đến siêu thị trường học thuê một bộ 20 tệ rồi sao? Vậy sao lại còn đến đây?
Quần áo ở đây khả năng cao sẽ không cho thuê đâu.
Nếu có cho thuê thì… cũng không thuê nổi.
Hứa Bằng đi theo sau lưng Ôn Tân Nhĩ, cậu ta nhìn thái độ nhiệt tình của nhân viên tư vấn rồi lại nhìn những nhân viên tư vấn khác đang tiếp đón khách hàng khác với thái độ giống nhau.
Cậu ta nghiêng đầu, hôm nay Ôn Tân Nhĩ chỉ mặc một chiếc áo hoodie đơn giản màu lam, dưới chân là đôi giày vải không hề có logo, muốn bao nhiêu tầm thường thì có bấy nhiêu.
Cậu ta cũng biết Ôn Tân Nhĩ có tiền nhưng mắt của mấy nhân viên tư vấn này là tia X à? Như vậy mà các cô ấy cũng nhìn ra được sao?
Ôn Tân Nhĩ ngừng lại.
Hứa Bằng xém chút thì đυ.ng phải cậu ấy, cậu ta tò mò ló đầu nhìn xem bộ đồ nào được lọt vào mắt xanh của Ôn Tân Nhĩ.
Chỉ là một bộ vest đen nhìn không ra chỗ nào đặc biệt.
Đôi mắt của nhân viên tư vấn bất ngờ sáng lên, cô ấy liên tục khen Ôn Tân Nhĩ có mắt nhìn. Sau khi hỏi rõ số đo thì cô ấy mang đi gói lại.
Khi Hứa Bằng xách theo cái túi bước ra ngoài thì gương mặt vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“18 vạn? Tớ không nghe nhầm chứ?” Hứa Bằng hỏi “Số tiền này ở quê tớ đủ mua một căn nhà nhỏ rồi đó.”
“Chỉ thi đấu có một lần thôi cũng không đáng mua đồ quý giá thế này.” Hứa Bằng thật sự thấy lãng phí.
Ôn Tân Nhĩ cúi đầu bấm điện thoại, nhàn nhạt trả lời: “Không phải vì thi đấu mới mua đâu, thi đấu chỉ là tiện thể thôi.”
Hứa Bằng khó hiểu: “Vậy chứ là gì?”
Ôn Tân Nhĩ ngước lên, lời ít ý nhiều đáp lời: “Món quà đầu tiên tặng cho anh rể tương lai của tôi đó, cậu hiểu chưa hả?”
“Anh rể của cậu là ai?”
Ôn Tân Nhĩ nhìn Hứa Bằng như kiểu: “Cậu là người ngoài hành tinh à? Anh rể của tôi là ai mà cậu còn không biết thì tôi cũng phục cậu luôn đấy.”
“…”
Gương mặt đẹp trai của Ôn Tân Nhĩ giống như đã từng quen. Cả ngày cậu ta chỉ vùi đầu vào học tập nên căn bản là không biết mấy chuyện linh tinh. Khi nhận được thư thông báo trúng tuyển của Nam Đại thì cậu ta đã nhìn chằm chằm nó khá lâu, đó là minh chứng cho sự nỗ lực của ba năm cấp ba.
Thư thông báo được viết tay, có ba tờ. Một tờ là thư thông báo và hai tờ còn lại là ảnh chụp.
Hai bức ảnh, một bức là chụp toàn bộ các học sinh ưu tú của Nam Đại, bức còn lại chụp một cô gái tóc dài hơi uốn nhẹ đang đọc sách ở thư viện, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người làm cô gái như sáng bừng lên.
Gương mặt Ôn Tân Nhĩ và cô gái kia lạnh lùng giống hệt nhau.
Ngũ quan của Ôn Tân Nhĩ có chút nhẹ nhàng hơn, có điều biểu cảm thì hơi lạnh lùng.
Chị gái cậu ấy là Ôn Nhiễm.
Đó là ảnh chụp của cô, nó được gửi kèm với ảnh học sinh ưu tú của Nam Đại đến cho tân sinh viên.
Hứa Bằng rất yêu thích những người ưu tú, dù là nam hay là nữ.
Tương tự cậu ta cũng chú ý đến Tạ Quan Tinh, là học bá. Là thần tượng của cậu ta! Còn rất lễ phép, đoàn kết với bạn bè, quả thực là hình mẫu cho sinh viên trong thời đại này!
Cho nên việc của hai người anh ta cũng có biết đôi chút, chỉ là không quá để ý, cũng không chú ý việc Ôn Nhiễm là chị gái của Ôn Tân Nhĩ.
Nhưng chắc chắn là có biết đến, chẳng qua là không để ở trong lòng.
Học tập mới là quan trọng nhất.
Bây giờ Ôn Tân Nhĩ nhắc nhở như vậy, Hứa Bằng đã hiểu ra.
“Vậy Tạ Quan Tinh… không phải.” Hứa Bằng vốn dĩ định nói là Tạ Quan Tinh nhưng lại bị Ôn Tân Nhĩ nhìn cảnh cáo nên cậu ta lập tức sửa lời: “Vậy anh rể cậu sẽ không lơ là việc học nhỉ?”
Ôn Tân Nhĩ: “Thế thì sao?”
Hứa Bằng cầm túi đồ khó lòng tiếp thu: “Việc đó sao có thể chứ?! Anh rể cậu là người sắp trở thành bác sĩ cho nên hai chúng ta cũng không thể qua loa trong việc học được!”
Ôn Tân Nhĩ: “…”
–
Lúc Ôn Tân Nhĩ quay về cũng khá trễ rồi nên Tạ Quan Tinh và những người khác đều đang đứng bên ngoài hành lang của khu vực thi đấu để chờ.
“Các cậu mua à?” Tạ Quan Tinh nhìn chiếc túi trong tay Hứa Bằng hỏi.
Hứa Bằng gật đầu, trả lời như thể đây là điều đương nhiên: “Đúng vậy, Ôn Tân Nhĩ nói là tặng chị…”
Ôn Tân Nhĩ vội ho khan một tiếng.
Hứa Bằng hiểu ý sửa lời một cách vô cùng mượt mà và tự nhiên: “Tặng cho Tạ Quan Tinh, đàn em của chị gái cậu ấy.”
“…”
Tạ Quan Tinh cảm thấy hơi ngại: “Tốn bao nhiêu tiền tí tớ chuyển khoản lại cho.”
Hứa Bằng nhìn Tạ Quan Tinh, trong lòng cậu ta cực kỳ kích động. Học bá đúng là rất biết lễ nghĩa, rất có sức hút.
Ôn Tân Nhĩ bước vào phòng thi đấu, cậu ấy chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Không cần.”
Ôn Nhiễm cũng nhanh chóng hối thúc Tạ Quan Tinh: “Mau đi thay quần áo đi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi đó.”
“Vâng ạ.”
Dương Tiểu Mạn cũng đi vào phòng thi.
Bên ngoài hành lang chỉ còn lại Ôn Nhiễm và Hứa Bằng.
Hứa Bằng hết nhìn trái nhìn phải rồi lại ngó trước ngó sau, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Xin chào đàn chị.”
Ôn Nhiễm cũng chỉ gật đầu đáp lại: “Chào cậu.”
Cô có vẻ hơi lạnh lùng.
So với Ôn Tân Nhĩ thì lạnh lùng hơn nhiều.
Cô mặc một chiếc áo vest màu mạ, bên trong là một chiếc áo bó sát cổ cao, mái tóc dài được kẹp cố định ở sau đầu nhìn hoạt bát hòa lẫn chút trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên Hứa Bằng thấy Ôn Nhiễm ngoài đời, ấn tượng của cậu ta với cô vẫn chỉ dừng lại ở bức ảnh chụp được đính kèm ở thư thông báo trúng tuyển mà thôi.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên làn váy trắng của cô gái, dịu dàng và xinh đẹp hệt như một bức tranh.
Ôn Nhiễm quả thật rất lạnh lùng.
Những người không thân sẽ cảm nhận được tính cách này của cô ngay khi cô nói câu đầu tiên với họ.
Hứa Bằng còn đang đợi Tạ Quan Tinh đến, cậu ta phải chúc học bá cố gắng mới được.
Cậu ta dựa vào vách tường, vì không thích chơi điện thoại nên chỉ có thể nghịch ngón tay.
Khi Tạ Quan Tinh từ nhà vệ sinh đi ra thì tóc tai có hơi rối, cậu đóng cửa xoay người lại, trên tay xách theo chiếc túi, cậu hơi nghiêng đầu, tay còn lại sửa cổ áo.
Cúc trên của áo sơ mi vẫn chưa được cài lại, ngón tay Tạ Quan Tinh luồn vào cổ áo nhẹ nhàng móc lên, kéo thẳng cổ áo rồi dùng một tay cài lại cúc áo.
“Có chuyện gì à?”
Hứa Bằng lấy lại tinh thần trong cơn mê: “Không có gì.”
Học bá mặc vest đẹp trai vãi!
Ôn Tân Nhĩ có mắt nhìn vãi!
Thoạt nhìn thì chỉ là bộ vest bình thường, đúng là có lý do thì nó mới được đặt giữa cửa hàng.
Là bộ vest đen thường thấy, thiết kế nhìn sơ qua cũng chẳng có gì đặc sắc. Nhưng khi mặc lên người lại ôm sát cực kỳ, phóng to toàn bộ ưu điểm ra bên ngoài.
Tạ Quan Tinh eo thon vai rộng nên khi mặc vest vào không còn vẻ ngây ngô thường ngày nữa, khi nãy lúc cậu nghiêng đầu chỉnh sửa lại quần áo, Hứa Bằng còn có cảm giác bị lượng lớn hormone tấn công.
Ôn Nhiễm cũng có chút bất ngờ nhưng không có lố như Hứa Bằng.
Tạ Quan Tinh đi đến trước mặt Ôn Nhiễm.
Khoảnh khắc đó khiến cho hơi thở của cô như đông cứng trong hai giây.
Chàng trai này rất cao, cơ thể cao lớn lấn tới, cậu cụp mắt nhìn Ôn Nhiễm. Cô cảm giác được có ánh mắt trên đỉnh đầu mình.
Ánh mắt đó vẫn luôn dừng lại trên người cô không hề di chuyển.
Rõ ràng chỉ là ánh mắt nhưng cô cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng từ nó. Thậm chí Ôn Nhiễm còn cảm thấy đầu óc tê dại, cảm giác tê dại đó từ từ lan khắp cơ thể.
“Đàn chị.” Tạ Quan Tinh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, sau đó cậu mở lòng bàn tay đang cầm cà vạt của mình đưa đến trước mặt cô. “Em không biết thắt, chị có thể giúp em không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn.
- -----oOo------