Chương 15

“Đàn chị quay lại rồi sao?” Lục Trực Dịch đang chơi game ngẩng đầu lên thì không thấy Ôn Nhiễm đâu nữa, chờ khi cậu ta kết thúc trận Ôn Nhiễm mới đi vào.

Ôn Nhiễm đặt điện thoại lên bàn, cô xé túi bánh quy ra cho một cái vào miệng.

Vừa ăn cô vừa nhìn thành phần sau lưng, lượng calo rất thấp. Chắc chắn không phải do Dương Tiểu Mạn đưa cho Tạ Quan Tinh, bởi vì thói quen của Dương Tiểu Mạn là mang bánh kem đi cho cô.

Ôn Nhiễm ăn rất chậm, cũng rất nghiêm túc. Cô không hề để ý màn hình điện thoại tắt mở liên tục trên bàn.

Lục Trực Dịch đang đứng, cậu ta dựa vào cạnh bàn nên chỉ cần cúi đầu đã thấy.

[ A Nhượng: Bánh quy ăn có ngon không đàn chị? Nếu ngon lần sau em mua cho chị nữa nhé. ]

[ A Nhượng: Sau này đàn chị đừng nhịn đói cả ngày nữa, không tốt cho sức khỏe đâu. ]

[ A Nhượng: Hôm nay đàn chị rất đẹp, em mong chờ tiết mục của đàn chị lắm. ]

[ A Nhượng: (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ ]

A Nhượng?

A Nhượng là ai?

Trong lòng Lục Trực Dịch nghi ngờ.

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ chứ cậu ta cũng không thể hỏi thẳng, vì đây là việc riêng tư của Ôn Nhiễm.

Nhưng mà…

“Đàn chị có bạn trai rồi sao?” Lục Trực Dịch hỏi, cậu ta cảm thấy câu hỏi của bản thân thật súc tích chắc không có vấn đề gì.

Ôn Nhiễm sửng sốt, cô khó hiểu lắc đầu: “Không có đâu.”

“Nhưng…” Lục Trực Dịch muốn nói lại thôi, ý cậu ta muốn Ôn Nhiễm xem điện thoại trên bàn.

Ôn Nhiễm nhíu mày, cô cầm điện thoại lên, chân mày rất nhanh dãn ra, cô nhìn Lục Trực Dịch nở nụ cười nhạt: “Đọc tin nhắn của người khác là không lịch sự đâu nha bạn học.”

Lục Trực Dịch: “…”

Đêm nay hình như cậu ta đã chọc Ôn Nhiễm không vui hai lần rồi.

Ôn Nhiễm tiếp tục ăn bánh quy, cô không có ý định giải thích với người khác quan hệ của cô và Tạ Quan Tinh. Điều đó là không cần thiết, bọn họ đều là những người không quan trọng.

Bên trong khán phòng ồn ào, không gian tối tăm, người đó khom lưng, trong tay là làn váy thướt tha.

Sườn mặt của chàng trai hiện rõ vẻ đứng đắn thành kính, giống như thứ cậu đang cầm không phải là làn váy mà là tín ngưỡng cả một đời.

Ôn Nhiễm nhắm mắt lại, cô nghe thấy rất rõ tiếng tim mình đập.

Lục Trực Dịch mím môi thật chặt, cậu ta thật sự muốn biết A Nhượng là ai.

Tiết mục của Ôn Nhiễm là tiết mục kế cuối. Cô dặm thêm chút son môi, do dự một chút rồi cũng đưa điện thoại trong tay cho Lục Trực Dịch cầm hộ.

“Giữ giùm tôi một chút, cảm ơn nhé.”

Ánh đèn trên sân khấu chợt tắt.

Bọn họ đều biết đó là Ôn Nhiễm, là người ở Nam Đại mà Thiết Viện đã bỏ tiền ra mời đến, là nữ thần của khoa nghệ thuật.

Bên dưới hú hét lớn đến mức muốn thủng cả nóc nhà.

Một chùm ánh sáng chầm chậm chiếu xuống, dừng lại ở trên người cô gái đứng giữa sân khấu.

Cô mặc bộ váy màu lam, ánh đèn tạo ra những tia sáng màu bạc giống như đính kim cương. Ôn Nhiễm dùng tư thế tiêu chuẩn vô cùng ưu nhã, cánh tay tinh tế, ngón tay mềm mại linh hoạt. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên sườn mặt, niềm vui, nỗi buồn, từng hành động, từng cái nhíu mày đều được kết hợp ăn khớp với điệu nhạc.

Chân cô không đeo giày, để đôi chân trần, dáng người bé nhỏ, cẳng chân trắng sữa ở dưới ánh sáng như toát ra vầng hào quang.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cái xoay đầu nở nụ cười của Ôn Nhiễm.

Cô gái nhỏ thở gấp, những giọt mồ hôi trên cổ làm cho làn da như được phủ lên một tầng sương mỏng.

Cô không phải khổng tước, cô đứng ở trên cao mà không hề có lông có cánh. Nhưng cô chính là khổng tước.

Kiêu ngạo xinh đẹp, câu mất hồn phách người khác.

Bên dưới rất nhiều người chụp ảnh, quay clip. Ôn Nhiễm không thường xuyên đi biểu diễn cho lắm, đặc biệt là biểu diễn ở chỗ khác ngoài trường của mình thì còn hiếm hơn.

Trước đây luôn nghe sinh viên Nam Đại thổi phồng việc Ôn Nhiễm múa đẹp thế nào, vốn dĩ họ cho rằng người của Nam Đại chỉ là khoác lác mà thôi, kết quả hôm nay khi thấy Ôn Nhiễm thì bọn họ quyết định sẽ cùng Nam Đại đi khoác lác.

Đùa chứ, nếu Ôn Nhiễm mà là sinh viên của Thiết Viện thì họ có thể sẽ còn khoác lác hơn Nam Đại bây giờ nữa.

Dương Tiểu Mạn nhìn thấy Ôn Nhiễm đi vào hậu trường, bèn dùng khuỷu tay thúc vào tay Tạ Quan Tinh: “Sao hả? Ôn Nhiễm của chúng ta rất đẹp phải không?”

Tạ Quan Tinh nghiêm túc gật đầu: “Đàn chị rất đẹp.”

“Nếu không em nghĩ tại sao lại có nhiều người thích cậu ấy như vậy?” Dương Tiểu Mạn ôm cánh tay, gương mặt hiện rõ sự tự hào: “Vẻ ngoài của Ôn Nhiễm quả thực rất đẹp, trên thế gian này thứ không thiếu nhất chính là gương mặt xinh đẹp. Nhưng Ôn Nhiễm lại có thể nổi bật giữa cả đám người.”

“Em biết vì sao không?” Dương Tiểu Mạn nói chuyện, trong đôi mắt hiện lên sự kính trọng: “Bởi vì khi cậu ấy nhảy múa, chẳng thứ gì có thể sánh kịp.”

Ôn Nhiễm vô cùng yêu thích việc nhảy múa, thái độ của cô đối với việc nhảy múa là vô cùng nghiêm túc và ngay thẳng. Cho nên bộ dạng cô phô bày trước mọi người chính là một loại ấm áp xinh đẹp không gì sánh được.

Tạ Quan Tinh nhìn MC đứng trên sân khấu nói chuyện, ánh mắt có chút xa xăm, cậu thấp giọng trả lời: “Đúng vậy.”

Nhưng trong mắt cậu, Ôn Nhiễm khi không nhảy múa cũng không gì có thể sánh bằng.



Khi Ôn Nhiễm quay về phòng nghỉ, thứ chào đón cô là tiếng hét chói tai của mọi người và một bó hoa hồng champagne.

Gương mặt tươi cười của Lục Trực Dịch bất ngờ xuất hiện sau bó hoa: “Đàn chị đẹp quá!”

Ôn Nhiễm đang định thay đổi thái độ lạnh lùng với Lục Trực Dịch, giống như thái độ bình thường cô vẫn đối đãi với các đàn em.

Nhưng khi đối phương ôm bó hoa lại làm Ôn Nhiễm nhớ đến năm 12 mình từng biểu diễn, bó hoa hồng champagne lần đó phải vài người mới ôm hết được, nhưng Lục Trực Dịch căn bản chẳng nghĩ nhiều như vậy. Cậu ta cũng rất đơn thuần có điều hơi thẳng thắn quá mà thôi.

“Cảm ơn.” Ôn Nhiễm nhận lấy bó hoa.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua bó hoa, bên trên vẫn còn thiệp của cửa hàng bán hoa, hoa hồng cũng là loại thường còn có chút héo.

Lục Trực Dịch cũng nhìn thấy, biểu cảm của cậu ta lập tức cứng đờ. Ôn Nhiễm liền thuận miệng nói: “Không sao đâu. Lần trước em đã tặng chị bó hoa tốt nhất rồi.”

Nhưng biểu cảm của Lục Trực Dịch không vì vậy mà thả lỏng ngược lại còn có vẻ mất tự nhiên hơn.

Cuối cùng là tiết mục trao giải.

Ôn Nhiễm đạt được giải thưởng cao nhất, không cần phải bàn cô là người giỏi nhất, đứng ở giữa sân khấu nhận lấy phần thưởng danh giá nhất.

Bạn học bên dưới ồn ào bắt cô phát biểu cảm nghĩ.

MC mỉm cười trêu: “Bình thường có thấy mọi người yêu cầu đàn chị đoạt giải phát biểu cảm nghĩ đâu, sao hôm nay lại muốn Ôn Nhiễm phát biểu vậy?”

“Đàn chị khó khăn lắm mới tới trường chúng ta được một lần, để cho đàn chị phát biểu cảm nghĩ đi ạ.”

“Đàn chị, chị thật lợi hại!”

Tuy MC nói vậy nhưng vẫn đưa microphone trong tay cho Ôn Nhiễm.

“Cảm ơn.” Ôn Nhiễm mỉm cười nhẹ nhàng rồi mới mở miệng nói: “Hôm nay tôi rất vui vì có thể đến Thiết Viện biểu diễn cho mọi người xem, cũng rất vinh dự vì mọi người thích tiết mục của tôi, lần sau nếu có cơ hội tôi hy vọng có thể đến đây biểu diễn lần nữa.”

Mọi người bên ban tổ chức ngồi bên dưới bất ngờ hét lên: “Đàn chị, lần sau có thể giảm giá không?”

Cậu ta vừa dứt lời Ôn Nhiễm còn chưa kịp trả lời đã nghe mọi người ầm ĩ.

“Giảm giá gì chứ, cẩn thận tôi đánh gãy chân cậu bây giờ!”

“Bọn tôi chấp nhận quyên góp tiền để mời đàn chị đến.”

Ôn Nhiễm tuy chưa nói nhưng nếu lần sau có thể cô sẽ không lấy phí, lần này là trường hợp đặc biệt. Do là năm sau Ôn Nhiễm phải thi đấu, Thiết Viện sợ ảnh hưởng cô tập luyện nên đây coi như là bồi thường mà thôi.

Cuộc trò chuyện kết thúc, một đám người thi nhau cãi cọ đòi tặng hoa tặng quà.

Bọn họ không ngừng tặng quà cho Ôn Nhiễm, còn có những bạn diễn khác, cả MC cùng đều có quà.

Chẳng qua Ôn Nhiễm nhận được nhiều nhất mà thôi.

Hội học sinh của Thiết Viện thậm chí còn phải cử ra hai nam sinh lên sân khấu bưng quà phụ Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm muốn từ chối cũng chẳng từ chối được, ai nấy đều dúi vào tay, nhét vào lòng cô rồi bỏ chạy.

Dương Tiểu Mạn nhìn thấy như vậy thì sợ ngây người: “Khó trách ai nấy đều nói nam sinh Thiết Viện mạnh như hổ, chắc cũng phải cô đơn rất lâu rồi!”

Cô ấy nói xong quay đầu muốn tìm Tạ Quan Tinh để nhận sự đồng tình.

Nhưng chiếc ghế bên cạnh lại trống trơn không một bóng người. Cô ấy nhìn ngó xung quanh một lúc thì thấy một thiếu niên mặc chiếc áo khoác màu vàng cam ôm bó hoa nhanh chân chạy về phía sân khấu.

Tạ Quan Tinh dáng cao chân dài, từng bước đi đến sân khấu. Cậu vô cùng nổi bật giữa đám đông ầm ĩ.

Ánh mắt cậu khóa chặt hình bóng Ôn Nhiễm, trong tay cô đang ôm một bó hoa, cô đứng lại trò chuyện với một nữ sinh nào đó.

Nói một lúc thì cô nhìn thấy Tạ Quan Tinh.

Khi đối diện với ánh mắt của Ôn Nhiễm, ánh mắt chiếm hữu của Tạ Quan Tinh nhanh chóng chuyển thành e thẹn cùng vui vẻ.

Đàn chị thấy cậu rồi.

“Bạn học này, cậu đưa hoa cho tôi là được.” Nam sinh bên cạnh Ôn Nhiễm tiến lên muốn nhận lấy bó hoa trong tay Tạ Quan Tinh.

Tạ Quan Tinh lập tức có chút mất tự nhiên, cậu không biết có nên giao hoa cho người trước mặt không.

Ôn Nhiễm thấy vậy thì nhanh chóng đưa bó hoa trong tay cho nam sinh kia, cô nói: “Bạn học này để tôi tự lấy là được.”

Tạ Quan Tinh lập tức bật cười, má lúm đồng tiền trên mặt cậu hiện lên, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng.

“Đàn chị thích hoa hồng champagne đúng không?” Tạ Quan Tinh hỏi, sau khi nhìn thấy Ôn Nhiễm gật đầu cậu cụp mắt xuống, giọng nói có chút nỉ non: “Em vẫn nhớ rõ từ khi cấp 3 đàn chị đã thích…”

——————–