Chương 27: Phân Chia Công Việc Rõ Ràng

Chương - Phân chia công việc rõ ràng

Edit - Syeol

Có vài người ôm chút tâm lý ăn may, muốn đυ.c nước béo cò vụиɠ ŧяộʍ làm biếng, họ nghĩ một mình Tô Nguyễn Nguyễn cũng không thể quan sát được hết tất cả đám người ở đây. Nhưng đến khi đám người đó thấy Tô Nguyễn Nguyễn trực tiếp bay lên giữa không trung nhìn xuống giám sát bọn họ, mới chấp nhận từ bỏ tâm tư xấu xa.

Tô Nguyễn Nguyễn nhìn những người này chỉ cảm thấy đau đầu, những người này cùng với những người mà cô vẫn thường đọc tiểu thuyết hoàn toàn không giống nhau. Nhân vật trong tiểu thuyết sẽ làm bất cứ điều gì do nhân vật chính yêu cầu. Nhưng đám người này đều đã nhìn thấy Đại Lực biểu diễn trực tiếp hai lần ăn thịt người, còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, không thành thật chút nào.

10 mẫu đất cùng với hơn 70 người có cả trẻ em, trước khi trời tối rốt cuộc cũng làm xong công việc trong tay.

Chờ toàn bộ bọn họ chấm công tan tầm, Tô Nguyễn Nguyễn nhận được khen thưởng từ Hệ thống, cô từ trong không gian lấy ra một đống vật tư, thậm chí còn có đồ ăn vặt để cho bọn họ đổi điểm.

Bởi vì chỉ làm việc nửa ngày, mỗi người chỉ có 10 điểm cống hiến, mà một cân gạo hoặc mì cần đến 20 điểm cống hiến.

Ban đầu Tô Nguyễn Nguyễn còn tưởng rằng những người này lại muốn gây rắc rối trong lần trao đổi này, kết quả lại nằm ngoài dự kiến của cô. Ánh mắt một đám người đều trông mong chờ đợi đổi lương thực, vậy mà lại không có một người nào đến gây sự.

Bọn họ đột nhiên ngoan như vậy, Tô Nguyễn Nguyễn ngược lại có chút không thích ứng kịp.

Nếu như bọn họ biết suy nghĩ trong đầu Tô Nguyễn Nguyễn, nhất định sẽ đáp lại một câu: "Không phải chúng ta không muốn nháo, mà là khom lưng làm việc cả một buổi trưa, eo lưng như muốn đứt ra, căn bản là không tinh lực đi nháo.

Hơn nữa, chẳng lẽ bọn họ nháo, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ thay đổi chủ ý?"

Thấy bọn họ phối hợp như vậy, Tô Nguyễn Nguyễn lấy ra 2 con cá lớn lần trước Đại Lực cùng Cải Cải đã bắt về

Thời gian trong không gian trữ vật của cô là tĩnh lặng, mặc kệ là thứ gì, lúc thu vào như thế nào thì khi lấy ra cũng sẽ như thế đó.

Cho nên 2 con cá này vẫn vô cùng mới mẻ.

Tô Nguyễn Nguyễn cầm dao găm mà Hệ thống đã khen thưởng trước đó, đứng bên cạnh 2 con cá lớn, thét to: "Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người làm việc vất vả, hiện tại ngoại trừ điểm cống hiến hôm nay của mọi người, ta sẽ thêm vào khen thưởng cho mọi người mỗi người một cân thịt cá.

Nếu khi đổi điểm không có đồ vật mọi người muốn đổi, cứ nói cho chị Lưu ghi lại, ta sẽ làm hết khả năng nghĩ cách tìm về cho mọi người."

Tuy làm việc nhà nông cả một buổi chiều rất mệt, nhưng cầm thức ăn trong tay, trong lòng mỗi người đều rất vui vẻ.

Đặc biệt khi bọn họ nghĩ đến lương thực mà chiều nay bọn họ tự tay trồng, trong lòng cảm giác như đã có thể hoàn toàn an tâm.

Nơi này không có tang thi thấy người liền cắn, người ở lại đây đều có nhà để ở, chỉ cần làm việc là có thể đổi được thức ăn.

Cuối cùng đêm nay bọn họ cũng có thể có một giấc ngủ yên bình nhất trong những ngày mạt thế.

Ngay lúc mọi người nhận xong thịt cá chuẩn bị rời đi, Lưu Tử Thần gọi mọi người lại.

"Còn có một chuyện muốn nói với mọi người, bắt đầu từ đêm nay, ta sẽ cung ứng lượng điện cho mọi người. Mỗi đêm, thời gian phát điện sẽ từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối, mặt khác người nào cần nước có thể mang thùng riêng đến công tắc chính trong làng tìm ta."

Tô Nguyễn Nguyễn vừa nghe, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Điện chỉ cần là người của căn cứ Dương Quang sẽ được cung cấp miễn phí, nhưng nước sẽ thu 1 điểm cống hiến, một xô nước là 1 điểm cống hiến. Có thể cho thiếu trước, thanh toán trong vòng 10 ngày."

Nếu cung cấp miễn phí toàn bộ, vạn nhất những người này lạm dụng nước. Lúc đó, chẳng phải là muốn đem Lưu Tử Thần đang sống sờ sờ làm mệt đến chết sao?

Cô sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Vốn dĩ mọi người đã hạ quyết tâm chuẩn bị cho một cuộc sống tốt đẹp sau này, đến khi nghe được đêm nay bọn họ sẽ có điện chiếu sáng, còn có nước uống, mọi người trực tiếp reo hò hoan hô tại chỗ.

Về phần thu phí, bọn họ tỏ vẻ vô cùng hiểu chuyện, suy cho cùng trước mạt thế, khi bọn họ dùng nước dùng điện đều phải đóng phí, hiện chỉ thu phí nước, bọn họ hoàn toàn có thể kiếm được.

"Chỉ huy, nhà của chúng ta không có dầu ăn, ta có thể ghi nợ đổi chút dầu về dùng trước được không?" Trong đám người có người lên tiếng hỏi.

"Có thể, trong nhà không có nhu yếu phẩm, hôm nay đều có thể ghi nợ lấy trước một phần trở về!"

Tô Nguyễn Nguyễn thấy thái độ bọn họ rốt cuộc cũng đoan chính lại, trái tim đang treo lửng cũng dần thả lỏng xuống: "Mọi người đổi đồ vật xong, nhanh chóng trở về nấu cơm đi, đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, buổi sáng ngày mai thống nhất tập hợp lúc 9 giờ ở chỗ này đăng ký làm việc."

Mọi người đi rồi, nhớ tới sắp đến đợt rét đậm, Tô Nguyễn Nguyễn lôi kéo Lưu Phương hỏi: "Chị Lưu, hiện tại dị năng của chị có thể chống đỡ tạo ra một kho hàng không?"

Sợ Lưu Phương không hiểu, Tô Nguyễn Nguyễn lại giải thích nói: "Chính là hai bức tường bằng gạch nung, phía trên mái nhà xây thành chóp để ngăn nước mưa chảy xuống, hai bức tường còn lại có thể để trống như vậy sẽ đảm bảo thông gió."

"Xây ở chỗ nào? Chị sẽ đi thử."

Lúc này bên ngoài trời tối, Lưu Tử Thần đã đi đến cổng làng bắt đầu cung cấp điện cho mọi người, Đại Lực xua đuổi những người không muốn gia nhập căn cứ vẫn chưa trở về.

Tô Nguyễn Nguyễn cầm đèn pin dẫn theo Lưu Phương đi đến chân núi, tìm một mảnh đất trống bên cạnh đất đỏ, ý bảo Lưu Phương động thủ.

Dị năng hệ Thổ của Lưu Phương đã sắp đến cấp 6, dưới sự hướng dẫn của Lưu Tử Thần, đã có thể khống chế lực lượng dị năng vô cùng nhuần nhuyễn.

Căn cứ theo yêu cầu của Tô Nguyễn Nguyễn, rất nhanh đã xây xong một kho hàng rộng 500 mét, hơn nữa còn gia cố vô cùng chắc chắn.

Tô Nguyễn Nguyễn đập đập tường đất kiên cố giống như bê tông, tán thưởng nói: "Chị Lưu thật lợi hại a, chị đã giúp đỡ em rất nhiều đó."

Lưu Phương cũng rất cao hứng, dị năng của cô rốt cuộc cũng có tác dụng, cũng coi như không uổng phí số tinh hạch trân quý mà cô đã tiêu hao.

Cô đã nghe Lưu Tử Thần nói, những tinh hạch Tô Nguyễn Nguyễn lấy ra, cho dù là 20 năm sau mạt thế, đều là tài nguyên trân quý mà các dị năng giả khác phải tranh đấu cướp đoạt.

Càng đừng nói đến hiện tại, đại đa số dị năng giả vẫn còn đứng yên tại chỗ ở cấp 1.

Trước kia Lưu Phương cho rằng Tô Nguyễn Nguyễn cho bọn họ những tinh hạch tuy rằng trân quý, nhưng lại rất dễ dàng có được. Thẳng đến lần trước Tô Nguyễn Nguyễn thiếu chút nữa mất đi tính mạng, khi Lưu Phương bôi thuốc cho cô(TNN), nhìn thấy miệng vết thương ghê người trên bả vai cô(TNN), mới hiểu được. Tinh hạch Tô Nguyễn Nguyễn cho bọn họ đều là mạo hiểm bằng cả sinh mệnh mới có được.

Mà để cho Lưu Phương kính nể chính là, mặc dù tinh hạch khó lấy như vậy, Tô Nguyễn Nguyễn lại rất hào phóng cho bọn họ.

Thậm chí cấp bậc dị năng miễn dịch của cô còn thấp nhất trong nhóm bọn họ.

Nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn rất vừa lòng, sau khi biết xây thế nào, Lưu Phương lại cắn răng xây thêm 5 cái kho hàng lớn, mỗi một cái đều rộng 500 mét, rất kiên cố.

Sau khi làm xong, hai người trở lại tiểu viện, Đại Lực đã trở lại, xét thấy giữa hai người có quan hệ cộng sinh, Tô Nguyễn Nguyễn có thể cảm nhận được cảm xúc cùng với biến hoá trên thân thể của Đại Lực.

Khi Đại Lực nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn sẽ vô cùng cao hứng, buổi chiều nay nó đem mấy người ăn vạ không muốn đi ăn sạch, trong đó còn có một dị năng giả, tuy cấp bậc rất thấp, nhưng đối với Đại Lực mà nói cũng là vật đại bổ hiếm có.

Chỉ trong một buổi chiều, thực lực của nó đã tăng lên một bậc, hiện tại Lôi hệ của nó đã đến cấp 8.

"Đừng cao hứng, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có chuyện lớn muốn giao cho ngươi đi làm!"

Nguyên bản Tô Nguyễn Nguyễn còn có chút lo lắng chuyện ngày mai Đại Lực có thể sẽ ăn không tiêu(*làm không nổi), kết quả đêm nay nó đã lên cấp 8.

Này quả thực chính là buồn ngủ được đưa gối đầu a.

Sau 9 giờ, Lưu Tử Thần cung cấp điện xong cũng quay trở lại, đi theo phía sau còn có 2 anh em Tống Thành.

"Đây là?" Tô Nguyễn Nguyễn không rõ nguyên do hỏi.

"Chỉ huy, là như thế này," Tống Thành giành trước một bước nói với Tô Nguyễn Nguyễn: "Dị năng trong cơ thể ta vẫn luôn không ổn định, ta muốn tới học hỏi mọi người một chút. Cô yên tâm, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt."

"Cái này thì cậu nên tìm Tử Thần đi." Tô Nguyễn Nguyễn nói: "Về sau chuyện dị năng trong căn cứ, đều do Tử Thần phụ trách."