Chương 2: Hố Cha Hệ Thống*

*Hệ thống lừa gạt

Edit - Syeol

Tô Nguyễn Nguyễn nằm ở trên giường, hai mắt nhìn như vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, kỳ thật đã cùng hệ thống vừa mới dung hợp đại chiến mấy trăm hiệp.

"Hiện tại chương trình của các ngươi rất kém cỏi sao?" Tô Nguyễn Nguyễn hỏi.

Hệ thống đáp: "Sao có thể, chúng ta rất bận đó."

"Vậy tiêu chuẩn trói buộc của ngươi là cái gì? Ta không có thất vọng trong cuộc sống, cũng không có bị kẻ thù ám sát, tại sao lại muốn chọn ta?" Tô Nguyễn Nguyễn nhìn vào gương: "Chẳng lẽ do ta lớn lên xinh đẹp như hoa sao?"

"Nếu ta nói trói buộc sai người, cô có tin không?" Nếu không phải nó bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, hệ thống bị hao tổn, chắc chắn sẽ không xuất hiện sai lầm lớn như vậy.

"Ta không tin, lần đầu tiên ngươi chui vào thân thể tang thi kia mới đúng là lỗi trói buộc!"

CMN! Cư nhiên bị cô ta thấy được, nó có thể gϊếŧ ký chủ diệt khẩu không? Bổn hệ thống cần câu trả lời khẩn cấp!

"Cho nên ở lần thứ hai, hiển nhiên là ngươi đã suy nghĩ cặn kẽ rồi! Thậm chí còn sợ ta không đồng ý nên cưỡng chế trói buộc!" Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy cô phân tích quả thực quá đúng, cô chính là Conan ngoài đời thật.

"Được rồi, không nói những lời dư thừa nữa, ngươi trói buộc ta như vậy, đã chuẩn bị cho ta bàn tay vàng gì? Là tiền tiêu không hết, không gian linh tuyền hay là dị năng trâu bò nào đó?"

Lúc nhàn hạ cô cũng xem qua không ít tiểu thuyết, cái gì không gian, hệ thống, linh tuyền.

Đương nhiên, trâu bò nhất trong đó khẳng định là hệ thống, hệ thống trong tiểu thuyết quả thực không có gì là không làm được, là thứ tốt mỗi nhân vật chính đều phải có, hiện giờ cô cũng có hệ thống, cho nên, ở thế giới này cô là nhân vật chính đúng không?

Một khi đã như vậy, trọng trách giải cứu thế giới cứ giao cho Tô Nguyễn Nguyễn cô đi!

Dù cho người trong thiên hạ phụ ta (từ nhỏ không nơi nương tựa còn bị khi dễ) nhưng Tô Nguyễn Nguyễn ta sẽ không phụ người trong thiên hạ!

Lời nói hào hùng tột độ, lại buột miệng thốt ra.

"Cho nên ngươi có loại thuốc gì đặc biệt, trước tiên đưa cho người ngoài cửa ăn đi, nhanh chóng biến nó thành bình thường. MN, quá dọa người!"

"Không có thuốc gì đặc biệt, bổn hệ thống cũng không chế tạo ra bất kỳ loại thuốc nào!" Giọng nói lạnh băng khiến nội tâm Tô Nguyễn Nguyễn cũng lạnh xuống theo.

"Ngươi sao có thể sử dụng nhiệt độ cơ thế 37° nói ra lời lạnh băng như thế?" Tô Nguyễn Nguyễn che ngực nói: "Lương tâm ngươi không biết đau sao?"

"Lương tâm? Ta là một hệ thống, làm sao có độ ấm? Làm gì có lương tâm?" Hệ thống bắt chước cách nói chuyện của Tô Nguyễn Nguyễn vô cùng sinh động.

"Không đúng!" Tô Nguyễn Nguyễn chất vấn nói: "Một thứ hai bàn tay trắng như ngươi trói buộc một người hai bàn tay trắng như ta làm gì? Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

"A" Hệ thống hừ lạnh nói: "Nếu không phải chương trình bị lỗi, nhân loại cách ta gần nhất chỉ có cô, cô cho rằng ta sẽ nguyện ý trói buộc sao? Ta chính là không còn cách nào khác!"

"Ngươi cư nhiên dám nói không có lựa chọn khác? Cái đồ hệ thống cặn bã này! Ngươi không thể nói bản thân là bị mị lực của ta quyến rũ, bị nhan sắc của ta làm cho rung động sao?"

"A? Cô có mấy thứ đó sao?" Hệ thống tiếp tục cười lạnh, hoàn toàn không đem Tô Nguyễn Nguyễn để vào mắt.

Nếu không phải nó bị hệ thống khác bao vây săn gϊếŧ, dẫn tới năng lượng bị hao tổn, xuất hiện lỗi cho nên mới chạy đến sai nơi, lại nhập sai thân thể, số lượng năng lương tích trữ lại không còn nhiều, còn bị tiêu hao vô ích hơn phân nửa, nó mới không muốn trói buộc cùng với con gà yếu ớt như Tô Nguyễn Nguyễn này đâu.

Tích tích, hệ thống bị nhắc nhở năng lượng không đủ.

Hệ thống: "......"

Thật khó xử, tục ngữ nói tử đạo hữu bất tử bần đạo*. Lúc này, chỉ có thể ủy khuất ký chủ.

*(Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi)

"Tích. Chúc mừng ký chủ mở ra nhiệm vụ tân thủ, đánh bại một con tang thi hoặc dị thú, lấy ra tinh hạch của nó."

Tô Nguyễn Nguyễn cúi đầu nhìn nhìn đôi tay trống rỗng vô lực trói gà không chặt của mình, lại nhìn nhìn ánh sáng năng lượng của hệ thống đã tiêu tán đi không ít.

Trong đầu không khỏi nhớ lại động tác tang thi nhanh nhạy, đặc biệt móng tay sắc bén như đao nhọn kia, mỗi lần va chạm vào trên cửa sắt đều có thể lòe ra tia lửa. Gương mặt dữ tợn, tròng mắt quỷ dị lồi ra che kín tơ máu. Một miệng đầy răng nanh, khóe miệng còn không ngừng chảy ra dịch nhầy không rõ.

Tô Nguyễn Nguyễn trầm mặc hồi lâu, nói: "Hệ thống, hay là, ngươi cứ gỡ trói buộc chúng ta ra đi?"

Cô thừa nhận bản thân yếu đuối nhút nhát, cô thật sự không có cách nào thuyết phục được bản thân đi lên hái đầu người khác.

"Khen thưởng gói quà tân thủ như sau: Sở hữu một dị năng hạng nhất ngẫu nhiên, hai ngăn không gian trữ vật, hai khối tinh hạch cấp ba không thuộc tính, hai mảnh đất đen, 10 hạt giống ngẫu nhiên, 30 gram phân hóa học."

Tô Nguyễn Nguyễn cười ha hả, "Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng muốn đột phá bản thân một chút, bằng không ta sẽ không biết giới hạn của bản thân nằm ở đâu, ngươi nói có đúng không?!"

Hệ thống: "A, đúng đúng đúng! Ngươi nói cái gì cũng đều đúng, nhanh chóng làm nhiệm vụ đi!"

Nếu không làm nhiệm vụ, không được tiếp thêm điểm năng lượng, nó sẽ tan biến.

"Nhiệm vụ khẳng định sẽ làm, nhưng ngươi cũng phải cung cấp cho ta chút vũ khí đi. Tỷ như M416, M762*(Súng AK) linh tinh gì đó, cũng không thể để ta cứng đối cứng như vậy chứ?"

"Ngươi không cần lo lắng ta không biết sử dụng, ta chơi trò bắn gà rất tốt, một phát có thể gϊếŧ chết một con gà đó!"

Hệ thống: Nó rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì vậy, trói buộc một kẻ cặn bã còn nói nhiều như vậy.

"Đinh, xét thấy ký chủ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, hệ thống không thể thu hoạch năng lượng, hiện tại vì để tiết kiệm năng lượng, tự động mở ra trạng thái ngủ đông, kích hoạt chương trình dự phòng. Thỉnh ký chủ cố lên!"

Ta dựa, cái hệ thống phế vật gì vậy? Làm không được liền muốn đình công?

"Không được, ngươi trở lại a, có chuyện gì chúng ta cùng chậm rãi thương lượng a!"

Nhưng mà vô luận Tô Nguyễn Nguyễn nói như thế nào, nói cái gì, hệ thống cũng không phản ứng lại cô.

"Đúng là hệ thống phế vật!" Tô Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói thầm: "Hệ thống người khác không gì là không làm được, có thể định vị, có thể kiểm tra hoàn cảnh chung quanh, ký chủ muốn gì cho đó. Hệ thống của cô khen ngược, cư nhiên lại trực tiếp đình công ngủ đông."

Hừ, cho rằng chỉ có nó mới biết đình công sao? Cô cũng biết!

Tô Nguyễn Nguyễn leo lên trên giường nằm xuống, cầm lấy di động thuần thục mở ra trang web, chỉ thấy phía trên có không ít người bắt đầu thổi phồng bản thân có được dị năng.

Cái gì mà ngưng kết được nước mưa, nén thành một quả cầu nước lớn, biến nước thành băng, có người còn khoe ra đầu ngón tay của mình có thể bốc cháy, còn phóng thích được lôi điện......

Xem xong hết thảy, Tô Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy bản lĩnh khoác lác của những người này thật tiến bộ, còn có dị năng nữa sao?! Không đúng! Dị năng!

Hệ thống nói sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ tân thủ sẽ đạt được dị năng ngẫu nhiên, vậy những người có được dị năng này đó đều là người có được hệ thống? Hơn nữa bọn họ đều đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ?

Tô Nguyễn Nguyễn khó hiểu, rốt cuộc thì trong tiểu thuyết, hệ thống là thứ nghịch thiên, chỉ có nhân vật chính mới xứng đáng có được, cô còn tưởng rằng mình chính là người được ông trời chọn trúng. Kết quả thì sao, hệ thống này có thể so với điện thoại di động, mỗi người đều có một cái!

"Không biết thì hỏi, xin hỏi các vị, dị năng của các người là từ đâu có được?" Ngón tay bay nhanh ở trên màn hình gõ ra những chữ này, làm người thì không cần phải xấu hổ khi học hỏi.

Sau đó rất nhanh đã có người trả lời:

Phía dưới còn có một tấm ảnh, một tay cầm khối băng, hỏa diễm, lôi điện có cả lưỡi đao gió.

Tô Nguyễn Nguyễn vừa nhìn thấy liền sửng sốt ngốc lăng, sắc mặt tái xanh.