Chương 9-8

Chương 8: Misery

(Từ giờ Mithery sẽ đổi thành Misery nhé)

"Barbar, papa đâu?"

Đứa trẻ đáng yêu tóc vàng mắt lam, ai thấy đều yêu dè dặt hỏi, người nam râu ria lôi thôi đang chuyên tâm làm ghi chép ma pháp vẻ mặt bất đắc dĩ buông bút xuống, quay đầu nhìn đứa trẻ này.

"Ngươi còn gọi hắn là papa, hắn chắc chắn sẽ tát cho ngươi cái bốp." Barbarise bất đắc dĩ khuyến cáo.

Một lớn một nhỏ trong phòng ngủ này đều rất cố chấp, lớn cứ đòi nhỏ gọi hắn là sư phụ, nhỏ cứ đòi gọi lớn là papa, ầm ĩ đến cuối luôn là sẽ có chuyện ngược đãi trẻ em phát sinh, sau đó đợi đến khi Isanna phát hiện nhỏ bị ngược đãi, cô liền sẽ nổi giận đùng đùng chạy đi ngược đãi lớn.

Loại hành vi ngược đãi người rồi lại tự ngược đãi mình đó của Gre, từ khi Misery biết nói chuyện liền chưa từng dừng lại, chẳng qua kết quả cuối cùng luôn là lớn và nhỏ đều bầm dập mặt mũi, sau đó mệt đến cùng chen trên một cái giường ngủ, mà thói quen ngủ sấp của Gre luôn luôn không thay đổi, thói quen nằm sấp trên lưng Gre ngủ của bé con Misery cũng vẫn luôn không đổi.

Barbarise nhìn mãi cảnh tượng này của hai người, cho đến khi Misery bảy tuổi, đối diện với một cái ngày trọng đại —- ngày bộ tứ điên cuồng Acalane tốt nghiệp. Khi đó cả học viện mở tiệc suốt ba ngày ba đêm để chúc mừng bốn người bọn họ tốt nghiệp, sau đó bốn người bọn họ cũng trừng vào Misery tranh luận ba ngày ba đêm, Isanna kiên trì muốn mang Misery đi, lý do là, nếu Misery bị Gre mang đi rồi, ai biết nó có sống được đến ngày bốn người hẹn gặp mặt năm sau, mà Barbarise đối với điều này cũng biểu thị tán đồng.

Nhưng chính Misery lại kiên trì muốn đi theo Gre, mặc cho Isanna khuyên nhủ hết lời làm sao cũng không ngó ngàng đến, cuối cùng ba người bọn họ đành trơ mắt nhìn Gre mang Misery đi, chỉ là, điều này, lại cũng khiến bọn họ hối hận hết mười mấy năm...

Năm sau, Gre quả thật hai tay trống không một mình đến chỗ hẹn!

"Misery đâu?"

"Làm mất rồi." Gre nhún vai.

Đây là lần đầu tiên Barbarise tham dự hàng ngũ liên thủ chỉnh đốn Gre với Isanna.

Nhưng, mười mấy năm sau, Misery vậy mà vừa lại tự dưng xuất hiện rồi! Nhưng ở trong quãng thời gian này, Misery rốt cuộc đã chạy đi đâu? Đây vẫn luôn là một điều bí ẩn...

◊◊◊◊

"Papa, papa đang vẽ ma pháp trận gì vậy?" Misery ngây ngẩn ngồi ở trên đất, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ma pháp vạn năng như papa lại có thể phải dựa vào ma pháp trận để thi triển ma pháp, đây rốt cuộc là ma pháp kiểu gì?

Gre như mọi khi ký đầu nó một cái, cũng sửa chữa: "Là sư phụ!"

"Oh..." Misery xoa xoa đầu, quyết định trực tiếp nhảy qua xưng hô: "Đây rốt cuộc là ma pháp trận gì vậy?"

Gre dương dương đắc ý nói: "Là ma pháp trận thời không, ta muốn dùng nó để qua lại tương lai."

"Tương lai?" Misery lúc đó cũng không hiểu rõ lắm tương lai là cái gì, chẳng qua nó vẫn luôn đầy hứng thú với ma pháp, rất tò mò đối với ma pháp phải khiến Gre vẽ ra ma pháp trận mới có thể thi triển, bất tri bất giác, nó càng đến càng gần, đi thẳng đến rìa của ma pháp trận.

Gre nằm bò trên đất vẽ ma pháp trận, vẽ đến lưng đau eo mỏi, cái trận pháp này vẽ lên đích xác là vô cùng khó khăn, chính hắn cũng không có nắm chắc thành công, đồng thời cũng không định lấy tính mạng của mình để làm thí nghiệm, thế là...

Hắn chỉ huy Misery, ra lệnh nói: "Đợi ta nói được, ngươi hãy ném đại thứ gì vào."

Nghe thấy lời của Gre, Misery lập tức cực kỳ hứng thú lục lọi khắp nơi, cuối cùng lôi theo trường kiếm của Gre, loạng choạng đi đến bên cạnh ma pháp trận, chờ chỉ thị của Gre.

Cùng lúc đó, Gre bắt đầu trút lượng lớn ma lực vào trong ma pháp trận, đây là ma pháp độ khó khăn cực cao, hắn cũng không định bảo lưu gì, mà là toàn lực ứng phó. Ma lực thần tốc từ thân thể của hắn trôi đi, cho dù là Gre, lượng lớn ma lực trôi đi thế này cũng khiến sắc mặt của hắn trắng bệch, nhưng cùng với ma pháp trận khởi động phát quang, trong lòng của hắn bắt đầu trở nên hưng phấn, cho đến khi ma pháp trận sáng đến khiến người mở không nổi mắt, ma lực của hắn cũng đã cạn kiệt rồi, Gre lúc này mới yếu ớt rống to:

"Ném!"

Chốc lát sau, một tiếng chạm đất lanh lảnh vang lên, đây không khỏi khiến Gre nhíu mày. Chiếu theo lý thuyết kiếm đã biến mất, đáng lẽ không có tiếng chạm đất mới đúng, chẳng lẽ thất bại rồi sao... trong lòng Gre cực độ không vui, hắn thế nhưng chưa từng thất bại lần nào, mãi đến khi hào quang chói mắt kia chậm rãi tiêu tan, mới nhìn thấy chính giữa ma pháp trận quả nhiên có nằm thanh kiếm.

"Đây là chuyện làm sao! Ta làm sao có thể sẽ thất bại, nhất định là ngươi ném quá chậm rồi! Misery ta phải đánh cho ngươi sưng đầy đầu!"

Ánh mắt phẫn hận của Gre quét qua một lượt ở trong phòng, lại không có nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của Misery, hắn nghi hoặc ngây ngẩn một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn hướng cửa, trên cửa sớm đã sớm đã cài mấy cái ổ khóa, Misery không thể nào chạy ra được.

Gre lần nữa quay đầu lại nhìn ma pháp trận, thất thần rất lâu rất lâu...

◊◊◊◊

"Ui da!"

"Á đau!"

Hai tiếng kêu đau đồng thời vang lên, Misery đau đến ôm lấy đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, may là Gre thường gõ đầu của nó, chút đau đớn này vẫn có thể chịu đựng, trái lại là người nam bị Misery tông phải chửi rủa cả buổi trời.

"Đâu ra tiểu quỷ khó ưa này! Muốn ăn đòn hả?"

Misery ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người nam tóc lục dài tới vai đang nổi giận đùng đùng trừng nó, mà trên thân người đó còn là mặc ma pháp sư bào đây.

"Anh là ai?" Misery không hiểu gì cả hỏi. Nó vừa rồi không phải còn ở trong phòng của papa, nhìn hắn thi triển ma pháp trận sao?

Nhưng người nam tóc lục hiển nhiên càng cảm thấy quái lạ hơn nó, hắn bực mình trả lời: "Có lộn hay không hả! Ngươi từ trên trời rớt xuống đυ.ng vào ta, vậy mà còn hỏi ta là ai? Đáng lẽ ta phải hỏi ngươi là ai đi? Đừng nói là tiểu ma pháp sư mới học thuật phiêu phù chứ?"

"Mới không phải đây! Tôi là một ma pháp sư rất lợi hại, là đồ đệ duy nhất của thiên tài ma pháp Gre!" Misery lớn tiếng phản bác.

"Ặc? Gre?" Người nam tóc lục trợn lớn mắt, có vẻ hoàn toàn không dám tin lời đứa trẻ này nói.

"Không sai." Misery hất cao cằm.

"Làm sao vậy? Cậu kêu thật lớn tiếng." Một giọng xa lạ khác đột nhiên truyền tới.

Misery nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy người tới là một người nam tướng mạo tuấn mỹ, tóc đen dài tới eo, trên đầu của hắn còn đội một cái vương miệng hoa lệ óng ánh. Trong lòng Misery nhất thời cảm thấy kỳ quái, mặc dù nó nhỏ tuổi, nhưng cũng biết trên thế giới này người duy nhất sẽ mang vương miện chính là Long Hoàng.

Chẳng lẽ mình bị ma pháp trận của papa đưa đến Đại Lục Rồng rồi?

Người nam tóc lục thần sắc quái dị trả lời: "Có đứa trẻ kỳ quái nói nó là đệ tử của Gre."

"Đệ tử của Gre? Đó chẳng phải Misery sao?" Chàng trai tóc đen tuấn mỹ rất là nghi hoặc.

Đó chính là tôi mà! Đầu óc của Misery đều mơ hồ rồi.

"Nói đến Misery, đứa trẻ đó trái lại vẫn rất giống gã Misery kia, he he, hẳn sẽ không là con riêng của hắn chứ?"

"Ủa?" Người nam tóc lục quay người qua, lại cũng không nhìn thấy đứa trẻ đó nữa.

Từng hình ảnh lóe qua rất nhanh trước mắt Misery, giống như nó đang ngồi trên xe lửa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ trượt qua trước mắt. Misery mơ mơ hồ hồ nhìn, đột nhiên không kìm được lòng mà dùng tay chạm vào những hình ảnh đó, nhưng vừa mới chạm vào, liền "vụt" một tiếng bị hút vào trong hình ảnh, khi nó lần nữa hồi thần sau cơn kinh hoàng, phát hiện mình vừa lại đứng ở một nơi quái lạ khác.

Trước mắt nó có hai phe đang đối đầu, bên trái chỉ có một người đàn ông mặc bào tím, mà bên phải lại đứng mấy người, chàng trai tóc đen cầm đầu kia hình như đã từng thấy ở đâu...

Misery vừa nhìn, đột nhiên kinh giọng la lên: "A! Đôi mắt kia..."

Vừa mới hô ra tiếng, một đôi tay lại đột nhiên bịt miệng của nó, tiếp đến một luồng máu tanh xộc vào mũi của Misery. Nó ngẩng đầu nhìn, lại thấy người bịt miệng nó toàn thân là máu, tóc vàng rối loạn đầy đầu, quần áo còn bị máu nhuộm thành một mảng lớn, gần như sắp nhìn không ra là màu gì, chỉ ước lược nhìn được màu đen, màu trắng...

"Suỵt! Ở đây ngươi cũng không giúp được gì, đi trước đi."

Người đàn ông tóc vàng hình như không ngó ngàng đến thương trên người mình, vẫn là bộ dạng hời hợt, hắn cười đẩy Misery về phía sau, Misery cứ như vậy thuận thế rớt xuống, rớt xuống... hình ảnh lần này trái lại biến thành chuyển động lên xuống rồi.

Misery cứ phiêu phù, dưới nhàm chán, nó nỗ lực hoạt động tứ chi, vừa lại đem tay chân cắm vào trong hình ảnh kỳ quái nào đó, mà sau khi nó lăn ra lần này, vậy mà ổn định ngồi trên chỗ ngồi. Nó có chút ngỡ ngàng không biết mình đang ở đâu, chỉ thấy người xung quanh hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng kỳ quái chính là, xung quanh căn bản là trong suốt, cảnh sắc bên ngoài thậm chí nhìn rõ mồn một. Misery thấp thỏm cúi đầu nhìn, dưới mông mình chẳng có cái gì hết! Chẳng qua nó lại đang ngồi một cách ngay ngắn...

"Quá tốt rồi!"

Misery bị một tiếng la to thu hút, chỉ thấy một thiếu niên tóc lục đang hưng phấn nói chuyện với một người nam khác.

Thiếu niên tóc lục cũng không biết đã thấp giọng nói với chàng trai tóc đen cái gì, chỉ thấy cậu cả mặt say sưa ngẩng đầu lên nói: "Nếu bắt được hắn, đi lãnh tiền thưởng, tôi liền sẽ có một thời gian không lo ăn mặc nữa."

Tiếp đến, chàng trai tóc đen kia đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh Misery, mới đầu Misery còn cho rằng là đang nhìn mình đây, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra là đang nhìn người nam bên cạnh, mà người nam đeo mắt kính gọng vàng bên cạnh này thì khiến cho Misery cảm thấy rất quen mắt.

Người nam mắt kính không có nhìn nó, lại sờ sờ đầu của nó. Mà ánh mắt của hắn kỳ thực là nhìn hai chàng trai kia, trong con ngươi màu vàng sắc bén của hắn lộ ra khinh thường, bên miệng thậm chí còn mang nụ cười gian gian.

"Xuống xe ở nơi gần đây." Chàng trai tóc đen vừa như là đang nói chuyện với đồng bạn của hắn, vừa lại như là đang nói chuyện với người nam đeo kính.

Vừa mới dứt lời, người nam đeo kính gọng vàng vừa lại lần nữa đẩy Misery về sau, đẩy nó trở về trong hình ảnh vô tận.

Tình cảnh mấy lần ra vào thế này, Misery nói làm sao cũng là được Gre nuôi lớn, sớm đã suy đoán ra đây rốt cuộc là chuyện làm sao. Trên thực tế, chỉ bằng vào ma pháp trận thời không Gre vẽ ra kia, nó liền đại khái đoán được là tình hình gì, chỉ là không hiểu mình vì sao lại chạy tới chạy lui, cũng không biết lúc nào mới có thể dừng lại.

Mặc dù có chút lo lắng, chẳng qua Misery dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đối với tình huống thế này chỉ là mang tâm tình vui chơi, thoáng cái chui vào hình ảnh này, thoáng cái vừa lại chạy vào hình ảnh kia, mấy lần đều có thể đi ra, nó nhất thời chơi càng không kiêng nể, thường thường vừa mới đi ra, liền lập tức lao vào trong một tràng cảnh khác.

Qua rất lâu, Misery rốt cuộc chơi đến có chút mệt rồi, lặng lẽ ngồi ngẩn ngơ ở trong một vùng bóng tối, chỉ có hình ảnh vẫn không ngừng lưu chuyển. Mặc dù trong hình ảnh có rất nhiều người, nhưng Misery lại cảm thấy rất cô đơn, bởi vì mỗi lần vào trong hình ảnh, thường thường vẫn chưa nói được lời nào đã lại bị truyền trở về, dưới loại tình huống này, có người hay không có người căn bản không có gì khác biệt.

"Mình có phải sẽ không trở về được..." Misery bắt đầu có chút lo lắng rồi, ngây ngẩn ngồi ở trong bóng tối, không biết nên làm sao mới được. Mặc dù nó cũng biết một chút ma pháp, nhưng lại kém rất xa so với loại trình độ cỡ ma pháp trận thời không này, mà trên thực tế, ngoại trừ Gre, sợ rằng vẫn thật không có người nào làm ra được ma pháp trận thời không loại trận pháp kinh người này.

Ngay lúc này, một bàn tay trắng toát đột nhiên xuyên ra bóng tối, túm lấy bàn chân của Misery, kéo mạnh một cái, Misery ngay cả la hét cũng không kịp, liền tông vào trong ngực của một người.

Misery kinh ngạc không thôi lập tức ngẩng đầu nhìn, lại thấy một chàng trai mặc trường bào đang mỉm cười nhìn nó.

"Anh là ai?" Misery nghi hoặc hỏi.

Chàng trai vừa hứng thú đánh giá nó, vừa trả lời: "Ta là Mocha."

Tiểu Misery nhíu chặt mày: "Mocha? Anh đang gạt trẻ con năm tuổi sao? Tôi nói cho anh nhé, tôi đã bảy tuổi rồi, không dễ gạt như thế đâu, đừng cho rằng tôi không biết Mocha là một loại cà phê!"

Chàng trai lập tức lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, thử giải thích: "Nhưng ta thật sự tên là Mocha, ta còn có hai đứa em trai, lần lượt tên là Latte và Cappuccino đây."

Misery vừa nghe, trên mặt nổi lên thần tình tràn ngập hoài nghi, không ngừng đánh giá trên dưới Mocha, thử ở trên mặt hắn tìm ra dấu hiệu nói dối, dù sao... cha mẹ nhà ai lại sẽ đặt tên con mình là Mocha, Latte và Cappuccino đây?

"Ngươi không có nghe nói qua ba hoàng tử cà phê của Long Hoàng sao?" Nhìn thấy biểu tình của Misery, Mocha cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lập tức vừa lại nhíu mày nói: "Có lẽ, ngươi thật sự không biết cũng không chừng, có điều, ngươi rốt cuộc là đến từ cái thời không nào? Vì sao lại lang thang trong thông đạo thời không?"

Misery kinh ngạc há hốc mồm, nó lần này mới rốt cuộc nhớ tới, xác thực đã nghe nói qua danh tiếng của ba hoàng tử cà phê, hơn nữa không lâu trước mới nghe nói đại hoàng tử cử hành đại tiệc sinh nhật một trăm tuổi đây.

"Hoàng tử Mocha, anh, anh năm nay mấy tuổi rồi?" Misery sốt ruột hỏi.

"Ta sao? Một trăm mười lăm tuổi."

"Cái gì?" Misery kinh hô nói: "Mình đã chạy đến mười lăm năm sau rồi sao?"

"Nguy rồi, papa không biết sẽ chạy đi đâu, mình vừa rồi đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh kỳ quái, rất muốn nói với ông ấy đây." Misery than thở.

"Hình ảnh kỳ quái?" Mocha cười cười nói: "Ngươi là nhìn thấy quá khứ hoặc là tương lai rồi đi? Chẳng qua, ngươi rốt cuộc là làm sao đi vào thông đạo thời không?"

"Papa tôi đã mở ra ma pháp trận thời không đấy." Nói xong, Misery vừa lại đột nhiên nhìn hướng Mocha: "Hoàng tử, anh làm sao có thể vươn tay vào trong đó?"

"Bởi vì ta là một dự ngôn sư." Mocha vừa mới nói xong, lập tức liền nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Misery, hắn kiên nhẫn giải thích: "Trên thực tế, đây là một loại thiên phú, khi ta nhắm mắt, thường thường có thể nhìn thấy tình huống trong thông đạo thời không, mà trong thông đạo thời không lưu chuyển đều là hình ảnh của quá khứ và tương lai.

Misery bừng tỉnh: "Bởi vì anh thường thường sẽ nhìn thấy chuyện tương lai, cho nên mọi người liền cho rằng anh biết tiên đoán phải không?"

"Chỉ cần có thể tiên đoán ra chuyện tương lai, mọi người nào sẽ để ý ngươi là dùng phương thức gì để biết." Mocha cười như không cười trả lời.

"Như vậy nghe lên thật là tốt, anh chẳng phải cái gì cũng biết rồi sao? Vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ không làm sai chuyện gì rồi." Misery có chút hâm mộ nói.

Nghe thấy lời này, Mocha sâu sắc nhìn Misery một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói: "Hài tử, ngươi nhất định cũng nhìn thấy không ít hình ảnh của tương lai rồi, chẳng qua, ta nghĩ ta có nghĩa vụ phải nói cho ngươi, có thể nhìn thấy tương lai cũng không đại biểu cuộc sống của ngươi sẽ không có nghi hoặc, ta thường thường vì có nên nói ra tiên đoán hay không mà rất phiền não, hơn nữa rất nhiều tiên đoán sau khi ta nói ra mới thành thật, nếu như ta không nói, sự tình có lẽ căn bản sẽ không xảy ra."

Misery nghe đến sương mù đầy đầu, nhưng vẫn nắm vững tinh thần ham học, tiếp tục hỏi: "Ví dụ đây?"

"Ví dụ như..." Mocha xoay người đi, không muốn để cho đứa trẻ này nhìn thấy biểu tình thống khổ của mình.

"Ta nhìn thấy... em trai nào đó của ta sẽ gϊếŧ chết phụ thân của ta, nhưng ta lại không biết nguyên nhân vì sao... có phải bởi vì ta nói ra cái tiên đoán này, khiến cho phụ thân đặc biệt chán ghét em trai ta, em trai ta cuối cùng cũng bởi thế mà gϊếŧ hại phụ thân? Vậy thì lời tiên đoán của ta trái lại biến thành thủ phạm... cũng hoặc là ta không nói ra lời tiên đoán, nhưng nguyên nhân em trai ta gϊếŧ chết phụ thân lại cũng không