Chương 2: Nguyệt mỹ nhân Lyla"Này, cậu nghe nói gì chưa? Long Hoàng quyết định muốn thảo phạt Hắc Long Vương Mirrodin, hơn nữa muốn Acalane chúng ta và liên minh Thương Tế kết thành đồng minh, đồng loạt đối kháng Hắc Long Vương Mirrodin."
"Cũng khó trách Long Hoàng tức như thế, ngay cả con trai cũng bị gϊếŧ rồi..."
Bởi vì đứng ở cửa vũ hội chờ "quý cô" đến, Keisy, Mai Nam và Bạch Thiên ba người đã không biết nghe vào bao nhiêu "nghe nói gì chưa", Keisy trái lại còn không làm sao quan tâm, dù sao cũng phải chạy trốn rồi, ai còn quản nhiều như thế? Mai Nam trái lại vì điều này nhíu mày, Bạch Thiên cũng lộ ra biểu tình tức tối, liên tiếp lẩm bẩm Mirrodin thật sự quá đáng, vậy mà vô duyên vô cớ đoạt đi một sinh mạng vân vân mấy lời nói chính nghĩa.
"Oáp ~~" Keisy ngáp cái thứ mười tám, đồng thời không được tự nhiên mà kéo kéo nơ con bướm màu đỏ trên cổ áo phàn nàn: "Sau này không bao giờ mặc loại tây trang này nữa, mặc đến toàn thân tôi phát ngứa, còn có cái nơ này làm sao chặt như thể, làm quỷ gì vậy chứ! Leola còn không tới, tôi sẽ về ngủ một giấc của tôi ngay, trời tối gió mạnh, một đống đứa điên ngủ không ngủ mà ở đây mở vũ hội gì..."
Keisy vừa phàn nàn, lại không chú ý đến đoàn người tới tới lui lui lại có thể dần dần an tĩnh lại, ánh mắt của mỗi một người đều chăm chú nhìn vào cùng một hướng, Mai Nam tiên phong nhìn qua theo đoàn người, vừa nhìn, Mai Nam cũng cùng người xung quanh làm ra động tác tương đồng, sau khi hít mạnh một hơi, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước, trợn mắt há hốc mồm một hồi, Mai Nam mới dùng giọng nghẹn ngào hết sức cảm động nói: "Trời ơi, thật là quá mỹ lệ, đây đúng là nghệ thuật phẩm đẹp nhất tôi từng thấy, như thể nữ thần Venus nổi tiếng sắc đẹp, vừa lại như thiên sứ trong truyền thuyết..."
"Quỷ gì vậy! Anh là nhìn thấy Mona Lisa của anh thêu trên quần áo đi xuống chắc."
Keisy vừa nói, vừa cũng nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người cô gái đang chậm rãi đi tới, ngũ quan của cô ấy tinh tế như tranh, đôi mắt hơi thon dài càng tôn lên khí chất cổ điển của cô, con ngươi thần bí màu tím khiến mỗi một người đều sẽ chìm đắm trong tinh quang màu tím đó, nhưng đôi mày kiếm có chút anh khí vừa lại khiến cô mang chút uy nghiêm không thể động chạm, tóc dài thẳng đen nhánh cài lên trang sức hình tử la lan màu bạc, ánh trăng chiếu lên người cô trong một bộ lễ phục sa mỏng màu tím nhạt, càng tỏ ra cô giống như thể là tiên nữ sinh ra trong ánh trăng mà xuất trần thoát tục.
Bên cạnh mỹ nhân mắt tím còn đi theo một tiểu mỹ nhân tươi mát, mặc lễ phục váy xòe buộc đầy nơ con bướm màu lam, đôi mắt thật to có chút bất an nhìn đông ngó tay, trên mặt ửng hồng ngại ngùng, mặc dù cho người khác cảm giác rung động không bằng người trước, nhưng lại cũng khiến người có loại cảm giác yêu thương nói không lên lời.
Hai mỹ nhân hoàn toàn khác nhau ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chầm chậm đi đến cửa vũ hội, tiểu mỹ nhân tươi mát sau một hồi nhìn ngó, lộ ra biểu tình vui vẻ, liền kéo theo tiên nữ ánh trăng đi.
Mỗi một người đàn ông ở đó đều nguy hiểm mà nheo mắt lên, muốn xem xem rốt cuộc là ai dám làm bạn nam của mỹ nhân ánh trăng của bọn họ.
Cho đến khi hai người thẳng tắp, không chút do dự đi về phía đám người Keisy, ba người Keisy đột nhiên phát hiện mình đã bị ánh mắt gϊếŧ người bao vây, ba người đều nhìn chằm chằm vào hai mỹ nhân đi về phía bọn họ, sau đó ba người có cùng một động tác, quay đầu nhìn nhìn hai người bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi: Các cậu quen biết?
Thẳng đến khi hai mỹ nhân đứng vững ở trước mặt bọn họ, tiểu mỹ nhân tươi mát mở miệng nói: "Các cậu chờ rất lâu rồi đi? Xin lỗi nhé, mommy tôi cứ đòi giúp tôi trang điểm luôn, cho nên tốn chút thời gian."
"Thanh Thanh?" Ba người Keisy đều há hốc miệng, mặc dù nói nữ mười tám thì thay đổi, chẳng qua bọn họ mới tách ra hơn một giờ, đây cũng thay đổi hơi quá nhanh một chút rồi đi?
Ba người ngây ngốc nhìn Thanh Thanh không giống Thanh Thanh, nhìn rất lâu, cuối cùng nhớ tới bên cạnh còn có một mỹ nữ càng rung động, ba người vô cũng đờ dẫn quay đầu nhìn hướng người đẹp ánh trăng, trong lòng đủ loại mùi vị đan xen, mặc dù chiếu theo lý thuyết người trước mắt tuyệt đối là "anh ta" không sai, chẳng qua ba người lại một chút cũng không muốn thừa nhận mỹ nhân này là "anh ta".
"Le..." Keisy miễn cưỡng mở miệng muốn xác nhận thân phận của người trước mắt, nhưng lại nhìn thấy vô số quý ông ở bên cạnh đang kéo dài lỗ tai, Keisy cũng chỉ đành giữa đường sửa miệng: "Le... la?"
Mỹ nhân ánh trăng... cũng chính là "nam" nhân vật chính của chúng ta Leola mặc dù có chút nghi vấn đối với cách gọi bỏ bớt của Keisy, chẳng qua vẫn là gật đầu.
Mặc dù sớm đã biết người trước mắt là ai, nhưng nhìn thấy hắn thừa nhận, ba người Keisy vẫn là hít mạnh một hơi, thế giới này đã mất một đại mỹ nữ rồi, than ôi!
Bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, cho dù là Leola cũng có phần cảm thấy không dễ chịu, nhưng nhóm bạn lại vẫn đang thưởng thức mặt của hắn, Leola đành phải có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: "Mau đi vào tìm Cappuccino, làm cho xong chuyện, tôi để Bảo Lợi Long ngủ ở túc xá, lát nữa nó tỉnh dậy tìm không được tôi, sẽ lại ầm ĩ."
Ai ngờ vừa nói ra lời này, lại khiến cho Keisy, Mai Nam và Bạch Thiên sững sờ cả một hồi, âm thanh của Leola hoàn toàn không giống lúc trước, mà là biến thành âm thanh trong veo mỹ diệu như chuông gió, khiến cho lời nói có nội dung nhàm chán của mấy câu trên vậy mà trở nên có chút giống tiếng ca.
Thấy bạn bè trước mắt vẫn còn biểu tình mơ mơ màng màng, Leola nhíu mày, ai ngờ cái nhíu mày này vậy mà lại khiến những nam giới xung quanh hít vào mấy hơi, mắt thấy có mấy tên đàn ông biểu tình đều mê mẩn đi tới, Leola lập tức liếc mắt lạnh lùng vào mỗi tên kia, thấp thoáng phát xuất ra khí thế sát thủ, chỉ thấy mấy tên đàn ông đó đều như rơi vào hố băng mà rùng mình, lập tức bị Leola "đông tỉnh", ngượng ngùng lùi mấy bước.
"Keisy, đi thôi."
Leola có chút mất kiên nhẫn kéo Keisy đi ngay, dọc đường đi đều tiếp thu được vô số ánh mắt ái mộ lõα ɭồ cùng giới, cho dù Leola đầu óc xơ cứng đối với phương diện này cũng có chút không chịu nổi phiền nhiễu, chỉ muốn nhanh chóng lấy lại dây chuyền Long Thập Tự, sau đó cởi bộ trang phục này xuống.
"Ơ? Oh, oh."
Keisy bị kéo như thế, cuối cùng cũng tỉnh mộng, nhớ tới người trước mắt thế như không phải mỹ nhân yếu đuối mỹ lệ, mà là sát thủ mạnh một cách biếи ŧɦái.
Keisy sau khi nhớ tới người trước mắt này thế nhưng là Leola, khi lần nữa nhìn lên mặt Leola, cũng không còn nhìn thấy nữ thần ánh trăng tuyệt mỹ gì nữa, trái lại nhìn thấy một sát thủ mất kiên nhẫn đang dùng ánh mắt đóng băng toàn bộ người xung quanh.
"Này! Anh là phải dụ dỗ Cappuccino đó, không phải muốn đem hắn kết thành khối băng được không, cười cái coi nào... sai rồi! Không được cười, anh một khi cười liền không có chuyện tốt, mặc dù chúng ta bây giờ đang làm cũng không phải chuyện tốt gì." Keisy trước sau mâu thuẫn yêu cầu Leola, mà người sau cũng có chút không tình nguyện mà dịu mặt đi một chút.
"Nghệ thuật phẩm mỹ lệ! Nữ thần Venus của tôi!" Mai Nam cả mặt say mê đi theo phía sau váy của Leola, trong miệng còn không ngừng lẩm nhẩm, khiến sát thủ không khỏi có loại xúc động muốn làm một đòn đá sau.
Chẳng qua không chỉ Mai Nam đi theo váy Leola, trên thực tế váy của Leola cứ như nam châm, phía sau hút một đống đồ kẹp giấy, một chuỗi dài sinh vật giống đực đều mang theo biểu tình mê mẩn giống như Mai Nam, sau đó đi theo nữ thần ánh trăng của bọn họ, nếu không phải uy lực "xạ tuyến đóng băng" của nữ thần ánh trăng quá cao, mỗi tên giống đực ở đó sớm đã xông lên thay thế vị trí của Keisy rồi.
Sau khi Leola đi vào hội trường, không còn nhìn thấy bóng người nữa, cửa vũ hội vốn có một đống đàn ông đang chờ bạn nữ lại có thể từ đấy sạch trơn, chỉ còn lại Thanh Thanh và Bạch Thiên hai người vẫn ở nguyên tại chỗ đối mặt nhìn nhau.
Thanh Thanh có chút sợ sệt mở miệng hỏi: "Vậy... Bạch Thiên, anh làm sao vẫn không đi vào?"
Bạch Thiên lộ ra biểu tình có chút cười khổ: "Tôi không có thiệp mời, vốn Mai Nam muốn mang tôi vào, chỉ là cậu ấy hình như hoàn toàn quên rồi."
Câu này mới nói xong, Bạch Thiên hình như vừa lại nhớ tới cái gì bổ sung nói: "Đúng rồi, Thanh Thanh cô hôm nay rất xinh đẹp đấy."
Nghe thấy lời này, Thanh Thanh lắc đầu nói: "Mới không phải, Leola đại ca mới thật sự thật xinh đẹp đó."
"Ha ha, Leola nếu nghe thấy câu này, có lẽ sẽ không vui đi." Bạch Thiên cười ha ha.
Ngay cả Thanh Thanh cũng không nhịn được bật cười, còn bổ sung nói: "Leola đại ca vốn đã rất không vui rồi, bởi vì mommy tôi thật là chậm tiêu, lại có thể từ đầu đến đuôi đều không phát hiện anh ấy là nam, vừa rồi còn cứ quấn lấy Leola đại ca, muốn anh ấy gả cho anh trai Phỉ Nhĩ của tôi đây."
"Ặc? Không phải chứ?"
Bạch Thiên sững một hồi, nghĩ đến cảnh Phỉ Nhĩ và Leola trong trang phục mỹ nhân đứng cùng một chỗ... hình như còn rất có cảm giác trai tài "gái" sắc? Sau khi cùng Thanh Thanh nhìn nhau một cái, hai người đều ở trong mắt đối phương phát hiện cùng một cái ý nghĩ, không nhịn được cười phụt ra.
Thanh Thanh vừa vười vừa nói: "Bạch Thiên cứ làm bạn nam của tôi được rồi, chúng ta mau chóng đi xem Leola đại ca quyến rũ vương tử thôi, nếu từ bề ngoài để xem, cũng coi như là vương tử và công chúa mỹ lệ đó!"
"Được đấy!" Bạch Thiên mỉm cười, sau đó có chút xấu hổ nói: "Chẳng qua... cô lát nữa phải cùng tôi khiêu vũ đó."
"Được thôi."
Thanh Thanh cười ha ha, nụ cười tự nhiên không giả tạo khiến Bạch Thiên gần như nhìn đến ngơ ngẩn.
Leola vừa mới đi vào vũ hội, tình huống giống như ở bên ngoài, hiện trường vốn còn có tiếng mọi người nói chuyện, nhưng lại từ cửa vũ hội, cũng chính là nơi Leola và Keisy đang đứng bắt đầu biến thành một vùng trầm mặc, sau đó phạm vi của trầm mặc bắt đầu khoách tán ra ngoài, đến cuối cùng, cả hội trường xuất hiện tình huống cả vùng trầm mặc.
"Ở đâu?" Leola vẫn như cũ bình tĩnh hỏi.
Keisy sớm đã nhìn ngó xung quanh tìm chỗ của mục tiêu lần này rồi, nhưng lại chậm chạp không có nhìn thấy tung tích của Cappuccino, Keisy cũng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ gã kia lỡ hẹn rồi?
"Tìm thử khắp nơi."
Keisy khẽ bỏ câu này, liền dẫn theo Leola bước vào khu vực vũ hội, dù sao khu vực vũ hội là dùng sân luyện tập của viện kỵ sĩ dựng lên, phạm vi vô cùng rộng rãi, vừa lại có không ít tháp sâm panh, hoa tươi to lớn vân vân trang sức cản trở tầm nhìn, số khách khứa cũng không ít, có lẽ Cappuccino chỉ là bị đoàn người che chắn, cho nên Keisy mới không có nhìn thấy mà thôi.
Mới bắt đầu Keisy còn có thể thuận lợi mang theo Leola xuyên qua xuyên lại ở trong một đống tượng đá giống đực đờ đẫn, nhưng sau khi càng ngày càng nhiều người tỉnh lại, lộ trình tìm người liền trở nên càng ngày càng khó khăn rồi, nếu không phải Leola vừa thấy tình huống không ổn, lập tức liền bắt đầu phát tán khí lạnh và phát xạ tia lạnh đông, sợ rằng hắn sớm đã bị lớp lớp bao vây rồi.
Mắt thấy đường đi sắp trở nên có chút nửa bước cũng khó qua, Keisy cũng càng ngày càng nôn nóng nhìn quanh, nếu không phải đây là vũ hội vô cùng cao cấp, Keisy vẫn thật muốn trực tiếp hét to tên của Cappuccino... chẳng qua nếu gọi như thế, bồi bàn có phải sẽ tưởng rằng cậu đang gọi cà phê?
Ở lúc Keisy và Leola còn đang đi vòng vòng, âm nhạc bất tri bất giác vang lên, mấy người nam có chút không tình nguyện dắt tay bạn nhảy tiến vào trong sân nhảy để khiêu vũ, nhưng đuôi mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Leola, mà càng nhiều đàn ông không đếm xỉa đến đấm đá của bạn nhảy bên cạnh, cứ như thế ngơ ngác nhìn Leola, có mấy người đàn ông thậm chí đều đã đi lên phía trước, ngay cả xạ tuyến nhiệt độ cực thấp của Leola cũng không thể đóng băng sự nhiệt tình trong mắt những người đàn ông kia.
"Tiểu thư mỹ lệ, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời ngài cùng tôi khiêu vũ không?"
Âm thanh của mấy người đàn ông đồng thời vang lên, mà người ta quả nhiên là cần có người xung phong đầu tiên, sau đó những người khác mới dám lựa chọn hành động, tiếng của mấy người đàn ông này vừa dứt, những người khác lập tức tiến theo, tức khắc, hiện trường vũ hội không dứt tiếng mời khiêu vũ, như thể sợ Leola lãng tai không bằng, tiếng này còn lớn hơn tiếng kia.
Mặt của Leola tùy theo những thỉnh cầu mời khiêu vũ này mà càng ngày càng hạ nhiệt, Keisy thì sắp bị bắn thủng bởi một đống ánh mắt mâu thuẫn xen lẫn khinh thường và đố kỵ, Keisy cũng... gian trá nở nụ cười, những quý công tử xung quanh này tưởng rằng dùng ánh mắt là có thể dọa được Keisy cậu sao?
Hừ! Ta sẽ cứ làm cho các ngươi đố kỵ đến chết!Keisy không chút "thương hoa tiếc ngọc" kéo nữ thần trong mắt của mọi người, đi thẳng đến sân nhảy, mặc dù Keisy không biết nhảy múa, Leola thậm chí ngay cả múa là cái gì cũng không làm sao hiểu, chẳng qua nhìn từng đôi nam nữ bên cạnh, Keisy cũng bắt chước đặt tay lên eo của Leola, còn đùa giỡn nói: "Này, đặt tay lên vai tôi đi."
"Làm gì?"
Nhìn tư thế khiêu vũ của nam nữ bên cạnh, Leola mặc dù nghe lời đặt tay lên vai Keisy, chẳng qua lại không hiểu lắm vì sao phải làm như thế, hơn nữa bên cạnh đều là người cao đặt lên eo người thấp, theo lý thuyết mà nói, hẳn là hắn phải đặt lên eo Keisy chứ?
"Thoát khỏi đoàn người, thảo luận bước tiếp theo phải làm sao, còn có thuận tiện cùng anh khiêu vũ chọc tức chết đống người dám trừng tôi kia." Keisy thuận miệng nói xong, vừa lại dương dương đắc ý nhìn đống đàn ông đố kỵ, thất vọng cộng thêm thất bại ngoài sân nhảy.
Nhìn dáng vẻ Keisy vừa cùng hắn khiêu vũ, vừa dương dương đắc ý dùng ánh mắt quét qua đoàn người, hắn làm sao cảm giác trật tự trước sau của Keisy làm hình như không giống với chính cậu nói lắm? Leola mặc dù bất đắc dĩ, chẳng qua trước mắt cũng tìm không được Cappuccino, hơn nữa nếu rời khỏi sân nhảy, sợ ràng vừa lại có một đống đàn ông muốn mời hắn khiêu vũ rồi.
"Xin hỏi, có thể cùng cậu đổi bạn nhảy không?"
Câu này vừa truyền đến, Keisy lập tức quay đầu, đồng thời dùng giọng tự mãn nói: "Ngại quá! Không được... Ặc! Long Hoàng?"
Vừa quay đầu, tròng mắt của Keisy sợ đến suýt nữa rớt xuống, chàng trai tuấn tú tướng mạo thanh tú trước mắt, không nói vẫn thật không ai tin là Long Hoàng này chẳng phải chính là Long Hoàng sao! Huống hồ tiểu thư hắn muốn dùng để đổi bạn nhảy với Keisy vừa vặn chính là Lansecy đang mặc một bộ lễ phục màu đen.
Lansecy đang nỗ lực dùng ánh mắt ám chỉ Keisy, thấy dáng vẻ vẫn còn hoang mang của Keisy, Lansecy dứt khoát kéo Keisy đi, trước khi đi còn cười một cái với Leola: "Bạn nam của ngài xin trước cho tôi mượn nhé, xin ngài cứ cùng phụ hoàng tôi khiêu vũ một chút rồi."
A! Không được, không thể để lại Leola và Long Hoàng cùng một chỗ à, Keisy mặc dù nỗ lực vùng vẫy, nhưng thuật sĩ nho nhỏ làm sao có thể vùng thoát cánh tay của một kỵ sĩ? Keisy cũng chỉ đành chảy hai hàng nước mắt bị Lansecy lôi đi.
Biểu tình lúc Keisy bị kéo đi là bảo hắn đừng chọc họa hay là bảo hắn đừng khiêu vũ với Long Hoàng? Leola có chút nghi hoặc, chẳng qua muốn nhìn ra tin tức từ trên một khuôn mặt chảy theo nước mắt, mắt trợn trắng, miệng buông xuống thành chữ ㄇ, cũng thật sự quá làm khó người rồi.
"Chào cô."
Hình như là sợ hù dọa đến cô gái trước mắt, Long Hoàng khác với vẻ uy nghiêm không nộ mà uy trước kia, mà là mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến cho Long Hoàng thoạt nhìn càng giống như một thanh niên tuấn tú, mà Leola cũng không biết nên làm sao mới tốt, đành nhíu mày nhìn Long Hoàng.
"Xin đừng hiểu lầm, tuổi của ta đã rất lớn rồi." Long Hoàng nhàn nhạt cười lên: "Cũng không có thói quen ăn cỏ non, chỉ là cô nhìn thật sự rất giống người vợ đã qua đời của ta, cho nên mạo muội mời cô và ta khiêu vũ."
Chỉ là nhìn giống vợ của ông ta, cho nên muốn cùng mình khiêu vũ... Leola có chút yên tâm nghĩ,
thế này hẳn là sẽ không rước họa đi? Leola khẽ gật đầu với Long Hoàng, mà Long Hoàng cũng dùng tư thế vô cùng ưu nhã, làm ra động tác mời khiêu vũ với Leola.
Leola có chút mê hoặc nhìn Long Hoàng cúi mình với hắn, tay phải còn vươn đến trước mặt hắn, mà Leola lại không biết nên làm sao hồi ứng, vừa rồi Keisy cũng không có làm cái động tác này mà?
Đúng lúc Leola có chút lúng ta lúng túng, Keisy sớm đã vừa lại kéo theo Lansecy chạy về, Lansecy cũng không bắt cậu đi nữa, mà là tò mò nhìn phụ hoàng mình và cô gái cực giống chân dung mẫu thân mình, xem ra hai người này đã thỏa thuận loại hiệp nghị gì đó... trên thực tế, cũng chẳng qua là sau khi Keisy hiểu rõ ngọn nguồn, đáp ứng Lansecy không quấy nhiễu phụ hoàng cô, mà bản thân Lansecy cũng rất muốn xem dáng vẻ phụ hoàng khiêu vũ, cho nên liền theo Keisy trở lại.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau