Chương 8: Tuyên chiến"Tiểu Hỏa Cầu? Tiểu Hỏa Cầu? Chủ nhân đến tìm ngươi nè!"
Một chàng trai đang chạy bộ về phía bãi tập, còn vừa khẽ gọi Tiểu Hỏa Cầu, trên người chàng trai mặc một bộ kỵ sĩ phục vân vàng màu trắng, một mái tóc màu bạc kế thừa từ cha, khác nhau chính là của chàng trai là tóc ngắn, về phần mắt thì là mắt màu lam giống em gái Lansecy, còn mang lên một nụ cười nhẹ nhàng, hắn thoạt nhìn khiến người cảm giác hết sức thoải mái.
Mặc dù mãi mà tìm không được rồng của mình rốt cuộc ở đâu, chẳng qua chàng trai thoạt nhìn chẳng hề để ý chút nào, hắn chỉ là kiếm lý do chuồn ra mà thôi, theo chàng trai thấy, ánh mặt trời bên ngoài ấm áp dạt dào, còn phối hợp với một làn gió nhẹ mát mẻ, không đi ra tản bộ một chút, lại làm tổ ở trong kiến trúc vật, đó đúng là hành vi ngu xuẩn!
Đương nhiên, lời này thế nhưng không thể nói ra, nếu không chẳng phải là mắng đến phụ hoàng và hoàng huynh của mình sao? Mắng đến hoàng huynh thì vẫn không có gì, phụ hoàng thế nhưng không thể tùy tiện mắng. Chàng trai khẽ cười lên, vừa lại bắt đầu khẽ giọng hô: "Tiểu Hỏa Cầu ơi Tiểu Hỏa Cầu, ngươi rốt cuộc ở đâu vậy? Muốn chơi trốn tìm với chủ nhân sao?"
"Anh tìm Tiểu Hỏa Cầu à?"
Keisy đẩy xe đầy thịt đúng lúc đi qua, không ngừng nghiêng mắt liếc về phía chàng trai này, trong lòng nghĩ đây thật sự là chủ nhân của Hỏa Long "rất to xác" mà vẫn gọi là "Tiểu" Hỏa Cầu kia, hay chỉ là một tên điên thần kinh có vấn đề, mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra?
Chẳng qua một tên điên hẳn là không quá dễ dàng làm được tới kỵ sĩ phục vân vàng, Keisy đành không tình nguyện thừa nhận cái người cười như thằng ngốc này thật sự là chủ nhân của Tiểu Hỏa Cầu, trên cơ bản, khi vừa mới chỉ nghe thấy con rồng kia tự báo tên mình là Tiểu Hỏa Cầu, Keisy liền cảm giác thần kinh não của chủ nhân nó hẳn là có vấn đề ở đâu đó, ít nhất, phần não bộ đặt tên kia hình như bị tổn thương rất nghiêm trọng.
"Huh? Cậu biết Tiểu Hỏa Cầu nhà tôi ở đâu?" Chàng trai cuối cùng cũng thu hồi nụ cười nhẹ nhàng (cũng được Keisy gọi là ngu ngốc), hắn tò mò nhìn cậu bé chẳng hề có chút e sợ hắn ở bên cạnh, người bình thường nhìn thấy kỵ sĩ vân vàng chẳng phải nên tôn kính một chút sao?
"Biết chứ, tôi còn đang muốn đưa thịt qua, miễn cưỡng dẫn đường giúp anh vậy."
Keisy đẩy xe đầy thịt, vô cùng biếng nhác mà chầm chậm đi, dù sao vừa rồi Mai Nam và Thanh Thanh đã vọt qua trước rồi, hơn nữa Bác Gái cũng đã nói, đừng đưa quá nhanh, tránh cho có người chú ý chẳng phải sao? Cho nên Keisy liền làm biếng một cách quang minh chính đại.
Chàng trai lần này càng tò mò, cậu bé này thật sự chẳng tôn kính hắn một chút nào hết! Thân là tam hoàng tử của Long Hoàng đế quốc, tuổi còn trẻ mà đã lên làm kỵ sĩ vân vàng, đời này vẫn thật chưa có ngày không được tôn kính, nhưng bẩm sinh dễ tính hắn lại cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy tò mò thôi.
Mà trên cơ bản, Keisy cũng không phải cố ý như thế, đáy lòng cậu có lẽ chưa từng tôn kính một ai, chẳng qua để tránh phiền toái, công phu trên biểu hiện của cậu thì tuyệt đối sẽ không thiếu, chỉ là gần đây đại nhân vật đã thấy thực sự quá nhiều, đại nhân vật đầu tiên nhìn thấy chính là Misery tội phạm truy nã cấp X, tiếp theo là hiệu trưởng Barbarise thực lực không rõ nhưng đảm bảo cường đại, hừm~~ công chúa Lansecy miễn cưỡng coi như là một người, sau đó thì là Hắc Long Vương Mirrodin, tiếp đến là Hắc Ám kỵ sĩ Huyết Lang, mà Quang Minh kỵ sĩ Lancelot thậm chí còn ba lần bảy lượt đến làm phiền, về sau vừa lại chọc phải Phồn Hoa Tự Cẩm, còn nhìn thấy thủ lĩnh thân là vân vàng —Kiếm Lan...
So với một chuỗi ở trên, một kỵ sĩ vân vàng đã là gì? Keisy ngay cả Lancelot cũng không nể mặt rồi, còn đã từng uy hϊếp hiệu trường, cùng Huyết Lang xưng anh gọi em, đi cứu người Kiếm Lan muốn gϊếŧ...
"Thuật sĩ? Thuật sĩ? Cậu tên là gì, tôi chung quy không thể cứ gọi cậu là thuật sĩ chứ?" Chàng trai đã gọi Keisy cả mấy tiếng.
"Keisy." Keisy biếng nhác trả lời.
"Oh, Keisy à." Chàng trai cười một hồi, thấy Keisy không có phản ứng mới vừa lại hỏi: "Cậu làm sao không hỏi tôi tên là gì?"
Keisy lườm chàng trai một cái: "Biết thêm một cái tên liền thêm một cái phiền toái." Gần đây báo tên ở trước mặt cậu đều toàn là phiền toái lớn!
Chàng trai hình như có chút ngượng ngùng, nhưng vừa lại cầu khẩn nói: "Cậu hỏi tôi đi, hỏi tôi tên gì đi!"
Cái quái gì thế! Muốn thi kỵ sĩ vân vàng đều không cần kiểm tra IQ sao? Keisy mặt nhăn nhó, nhưng thấy mấy sợi vân vàng trên y phục, cậu miễn cưỡng cố mở miệng hỏi: "Vậy anh rốt cuộc tên gì?"
Nghe thấy Keisy cuối cùng cũng hỏi rồi, chàng trai rất hưng phấn, vươn thẳng lưng, ưỡn ngực, có chút phong phạm uy nghiêm tuyên bố: "Tôi chính là Cappuccino Dragon."
Chàng trai nói xong, liền bảo trì bộ dạng tám mặt uy phong, thỉnh thoảng liếc nhìn Keisy, nhìn thấy Keisy quả nhiên cả mặt đờ đẫn, chàng trai tưởng rằng Keisy bị họ của mình hù dọa rồi, dù sao lấy Dragon làm họ, cũng chỉ có Long Hoàng của Long Hoàng đế quốc và con nối dõi của mình mà thôi, cho dù cậu bé trước mắt là thuật sĩ, không đồng tình với thân phận kỵ sĩ vân vàng của mình, vậy chung quy sẽ đối với thân phận hoàng tử của mình chấn động không thôi đi?
"Anh trai của anh đừng nói tên là... Latte gì đó đi?" Cả mặt Keisy là "không phải chứ, tôi chỉ là nói bừa thôi".
"Cậu biết hả, nhị ca của tôi chính là Latte." Cappuccino vẻ mặt hưng phấn nói, đầy mặt là "thì ra cậu biết tên của ba hoàng tử chúng tôi".
"Nhị ca? Vậy chính là còn có đại ca rồi?" Keisy cực kỳ sốc, rồi sau đó suy nghĩ một chút, vô cùng hoài nghi hỏi: "Đại ca anh là... Mocha?"
"Không sai không sai." Cappuccino ra sức gật đầu. (Cappuccino, Latte, Mocha là tên ba kiểu cà phê)
Thì ra đặt tên bừa là một loại bệnh di truyền, Keisy bắt đầu thông cảm cho gã nào đó gọi chiêu thức của mình là Diễn Giảng Thất Bại, tên đệm là Trứng Gà Chọi Đầy Trời.
(Misery đột nhiên toàn thân rùng mình: Ai? Là ai dám dùng thuật nhìn trộm với ta?)
"Haiz, hãy cố nén đau thương mà sống." Keisy đồng cảm vỗ vỗ vai Cappuccino.
Vốn đang mong đợi nhìn thấy ánh mắt tôn kính hoặc sùng bái, Cappuccino làm sao cũng không ngờ đến Keisy là loại phản ứng này, ngay tại trận khóe miệng có chút co giựt, lúc phản ứng lại, Keisy vậy mà đã đi xa rồi, Cappuccino vội vàng đuổi theo.
Keisy vừa đi, vừa xé ăn thịt chín của Leola nướng, phát huy hai chữ biếng nhác đến tận cùng, mà Cappuccino cũng đuổi tới, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu làm sao ăn thứ này? Đây không phải thịt cho rồng ăn sao? Cậu không biết thịt cho rồng ăn, thông thường là thịt không chín sao?"
Phản ứng của Keisy vô cùng trực tiếp, cậu trực tiếp xé một miếng thịt, nhét vào trong miệng Cappuccino, mà người sau từ biểu tình xấu hổ muốn nhổ ra, sau đó đầu lưỡi phát sinh hiệu dụng, nói cho hắn biết thịt trong miệng vừa mềm vừa thơm, Cappuccino rốt cuộc thử nhai mấy cái, sau đó trên mặt của hắn xuất hiện biểu tình "Trời ơi! Làm sao lại ngon thế này? Mình sợ mình sau này không ăn được nữa làm sao đây!"
Cappuccino sau khi ăn xong thịt trong miệng, chủ động xé mấy miếng thịt, mặt đầy cảm động mà ăn hết chúng, còn liếʍ liếʍ ngón tay rồi hỏi: "Thịt này làm sao lại ngon như thế? Thoạt nhìn rõ ràng chỉ như nướng qua mà thôi."
"Đây là dùng một loại thủ pháp đặc biệt nướng thành." Mắt của Keisy lóe qua một tia sáng, bắt đầu đối vào gã thoạt nhìn ngu ngu trước mắt: "Anh cho rằng đây là thịt nướng bình thường sao? Đây thế nhưng là thịt thượng đẳng nhất, động vật cung cấp thịt là từ nhỏ đã sống ở môi trường tốt đẹp tràn ngập âm nhạc, cả ngày có người mát xa cho bọn chúng, ăn toàn là hạt bắp trồng ở trên bình nguyên trong lành, mà động vật sau khi gϊếŧ lập tức liền đưa thịt tới, tiếp đến mới là trọng điểm chân chính! Cách nấu nướng của chúng tôi là tuyệt đối cơ mật, nhưng có thể nói cho anh một chút xíu, chính là "nhiệt độ cao trong chớp mắt", trong vòng 0.001 giây nướng chín cả khối thịt, tất cả nước thịt đều sẽ không chảy mất, thịt cũng không có bị hủy hoại do thời gian nấu dài, cho nên mới có thể làm ra thịt nướng ngon như thế đấy!"
Cappuccino há hốc miệng, nghe một cách say sưa, đáy lòng còn nghĩ, không ngờ Tiểu Hỏa Long ăn còn ngon hơn mình à!
Keisy dương dương đắc ý nói: "Nếu không phải tôi rất quen thuộc với đầu bếp, anh ta mới làm miếng thịt chín này cho tôi, bằng không anh còn không được ăn đây! Này, thịt ngon tuyệt đỉnh như thế, tôi sẽ bán rẻ cho anh nhé, xem như là... năm mươi đồng vàng được không, có lời chứ? Này, cho dù không mua, anh cũng phải trả cho mấy miếng vừa rồi của anh! Ít nhất phải mười đồng vàng!"
Cappuccino sững sờ lắng nghe, sau khi gãi gãi cái ót, nhổ ra nút tay áo của mình nói: "Tôi không mang tiền ra ngoài, thế này đi, cái này thay thế tiền được không?"
Keisy hoài nghi đánh giá cái nút tay áo này, nút tay áo này thoạt nhìn rất cổ xưa, chất liệu có chút giống gỗ, nhưng giữ vững nguyên tắc có còn hơn không, Keisy vẫn là một phát đoạt lấy cái nút áo đó, trong miệng vớ bở mà còn ra vẻ: "Được rồi, được rồi, coi như tôi lỗ một chút, lấy cái này được rồi."
Cappuccino mỉm cười nói: "Cái đó cho cậu, cậu thế nhưng phải giúp tôi giới thiệu đầu bếp đó."
"Miễn bàn!"
Keisy ra sức cọ cọ nút tay áo, nút tay áo đích xác là làm từ gỗ, trên nút tay áo hình tròn còn có khắc hình vẽ, bối cảnh là một con rồng, mà phía trước còn cắm một thanh bảo kiếm, căn cứ vào ký ức của Keisy, biểu tượng này hình như là huy chương hoàng thất của đế quốc nào đó, A! Cappuccino Dragon... Dragon!
Cả người Keisy cứng đờ, đồng thời sắc mặt đen hết một nửa, âm thanh có chút phát run hỏi: "Lansecy tiểu thư là gì của ngài?"
"Lansecy là em gái duy nhất của tôi, cậu quen biết em ấy sao?" Cappucccino lần này càng tò mò, thiếu niên trước mắt lại có thể còn quen biết em gái nhà mình.
Đờ mờ cái vận khí khỉ khô gì vậy... vì sao tam hoàng tử của Long Hoàng đế quốc không dự họp cho đàng hoàng, lại mang nụ cười như thể thằng ngốc chạy lung tung? Keisy ba lần cộng bốn thêm năm lượt nguyền rủa trời cao, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không mang lên nụ cười giả tạo nhất của mình, sau đó xoay người nhìn hướng hoàng tử kia: "Tam hoàng tử điện hạ định đi xem thử rồng của mình sao? Để tiểu nhân dẫn đường cho ngài nhé?"
"Ặc?" Cappuccino không ngờ lại có thể có người khuôn mặt thay đổi chóng mặt như thế, vừa rồi còn biếng nhác giống như học sinh vừa mới vào học, bây giờ lại có thể biến thành tú bà nghiêm túc làm việc, phát huy hai từ siểm nịnh và vô sỉ đến cực hạn.
Cappuccino sau khi khϊếp sợ trải qua, cũng thuận thế nói: "Được đấy, cậu dẫn đường, chẳng qua tôi muốn đi tìm đầu bếp hơn."
Mặt của Keisy tối sầm một chút, vừa lại chất lên tươi cười đầy mặt: "Đầu bếp có gì đẹp, chẳng phải đều mập ú lùn tịt, ưỡn cái bụng bự, còn chẳng có cọng tóc nào sao? Hoàng tử điện hạ tốt hơn vẫn là đừng tổn hại mắt của mình đi!"
Cappuccino nhìn Keisy cười lớn: "Nghe cậu nói như thế, đầu bếp kia chắc chắn là vừa cao vừa gầy, tay chân thon dài, còn có một mái tóc mềm mại mỹ lệ đi!"
Bi, bị phát hiện rồi! Cả người Keisy cứng đờ.
Biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Keisy càng khiến Cappuccino hết sức khẳng định đầu bếp kia tuyệt đối là một đại-mỹ-nữ! Một mỹ nữ thon cao biết làm ra một bàn đồ ăn ngon chẳng phải chính là lý tưởng của mình sao? Cappuccino quyết định mình chắc chắn không bỏ qua cơ hội này, mỹ nữ ơi mỹ nữ, ta đến đây.
Keisy vốn còn có chút lo lắng hoàng tử này có phải là đang giả heo ăn thịt hổ, trên thực tế sớm đã từ chỗ Lancelot biết hết mọi thứ, chẳng qua biểu tình này thực sự... khiến người hoàn toàn không cần suy đoán cũng biết Cappuccino đang nghĩ cái gì, nhìn hắn, mắt híp lại, còn cười một cách dâʍ đãиɠ, không dưng còn xoay mấy vòng tạo dáng khiêu vũ, mỏ cong lên muốn hôn người, đây khiến người chỉ muốn tát cho hắn một phát tàn nhẫn.
Thằng ngốc cũng biết gã này đang hứng tình! Keisy ghê tởm liếc Cappuccino một cái, đúng lúc Cappuccino khôi phục bình thường, vẻ ghê tởm của Keisy lập tức biến thành mặt đầy tươi cười, Cappuccino trực tiếp nói: "Cậu không mang tôi đi gặp đầu bếp, tôi sẽ tự đến nhà bếp tìm!"
Keisy lần này thật sự biến sắc, nếu bị người nhìn thấy Leola lấy đấu khí nướng thịt, đây thế nhưng không hay rồi... đương nhiên, không hay không phải chuyện lấy đấu khí nướng thịt này (trên cơ bản Keisy cho rằng, gã trước mắt này nếu biết đấu khí có thể lấy nướng thịt ngon, hắn chắc chắn sẽ sử dụng đầu tiên!), mà là thực lực của Leola sẽ bị người nhìn thấy.
"Không được!" Sắc mặt Keisy nghiêm túc nói, không chờ Cappuccino trả lời, Keisy vừa lại nói tiếp: "Anh nghĩ xem, cảnh một mỹ nữ mặc tạp đề xấu xí còn bốc mồ hôi đầy mặt, cô ấy làm sao chịu để cho một vị hoàng tử nhìn thấy?"
Cappuccino ra sức gật đầu, thiên tính thích làm đẹp của phụ nữ hắn vẫn là hiểu rõ.
"Cho nên..." Con ngươi của Keisy đảo một vòng: "Gặp ở vũ hội đi! Anh cho tôi một tấm thiệp mời, tôi giúp mang vị đầu bếp đó cho anh."
Cappuccino gật mạnh đầu, đồng thời nói: "Không cần thiệp mời, cầm nút tay áo của tôi là được rồi, tôi sẽ căn dặn người giữ cửa cho qua, cậu và vị mỹ nữ đó cùng tới đi, nếu không tôi cũng không biết là vị nào."
Keisy nghiêm túc gật đầu, thầm nghĩ cùng lắm là kéo Thanh Thanh đi là được rồi, dù sao ai mà biết Thanh Thanh có biết nấu cơm hay không, hơn nữa Thanh Thanh còn là con gái của đầu rồng Thương Tế, cùng vương tử này chẳng phải vừa vặn môn đăng hộ đối sao?
"Tốt quá rồi!" Cappuccino reo hò lên, đồng thời cũng biến sắc nghĩ đến: "Thôi chết, tôi không ngờ đến sẽ gặp mặt giai nhân trong mộng, lại có thể không mang lễ phục của tôi, không được, phải đi mua một bộ gấp!"
Nói xong, Cappuccino thật sự nhanh như gió xông về phía cửa học viện, còn quay đầu hô lên với Keisy: "Nhớ đó! Vũ hội buổi tối tôi sẽ chờ cậu, không gặp không về đó!"
Keisy nghiêm túc gật đầu, mà Cappuccino thì cao hứng vừa đi vừa nhảy mà reo hò, khi Cappuccino biến mất ở cửa học viện, Keisy chân chính lộ ra biểu tình vô cùng ghê tởm của cậu, đồng thời phát hiện học sinh xung quanh đều dùng một loại ánh mắt ái muội dị thường nhìn nhìn cậu, vừa lại nhìn nhìn hướng của Cappuccino rời khỏi.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng nhìn thấy đàn ông à? Chưa thấy thì không biết tự nhìn mình hả!"
So với Keisy gặp phải tam hoàng tử, Leola hình như cũng không tốt đẹp như vậy, hắn đang dùng đấu khí nướng thịt như cái máy, nhưng trong lòng lại đột nhiên truyền đến hò hét cuống quýt của Bảo Lợi Long, từng tiếng papa khiến Leola nhíu mày, Leola ở trong lòng hỏi: "Bảo Lợi Long, làm sao vậy?"
"Papa, hu hu ~ có người xấu đang bắt nạt Bảo Lợi Long kìa! Hắn muốn mang Bảo Lợi Long đi, papa tới mau lên."
Nói xong, Bảo Lợi Long liền chỉ là khóc nức nở, cũng không có trả lời vấn đề người xấu là ai vân vân của Leola hỏi, trong lòng Leola cuống lên, bất chấp lời nói với Keisy, xoay người một cái, liền muốn ra khỏi gian đun nước nho nhỏ.
Nhưng Bác Gái lại chặn ở cửa, hơn nữa không hề có ý định tránh ra, Leola ngẩng đầu nhìn Bác Gái, Bác Gái lúc này mới thở dài nói: "Bình thường ngồi yên trong học viện, ngươi cũng có thể chọc phải một đống phiền toái, bây giờ học viện khắp nơi đều là phiền toái chân chính, ngươi xác định ngươi muốn đi ra?"
Leola chầm chậm ngẩng đầu, một đôi mắt bạc hình như không còn trốn tránh nữa, lỗi lạc nhìn mắt của Bác Gái: "Không đi ra, chẳng lẽ muốn vĩnh viễn ở đây sao?"
"Chỉ cần ngươi có ý thức đi đối mặt với mọi khó khăn, Bác Gái chỉ mong sao ngươi đi ra." Bác Gái lộ ra hàm răng cười nói, nhưng lập tức vừa lại trầm mặt: "Nhưng nếu như ngươi gặp phải khó khăn liền muốn thụt lùi, vậy trái lại ngoan ngoãn ở đây đi."
Leola nhớ đến hành động từ trước tới giờ của mình, chính mình luôn miệng đáp ứng Anse, không trốn tránh ý nghĩa của việc mình và Anse gặp gỡ, nhưng mình lại cầu mong trải qua cuộc sống bình thường, nói không trốn tránh, nhưng kỳ thực mình sau khi rời khỏi Anse, chẳng phải chính là vẫn luôn trốn tránh sao? Hắn trốn đến thế giới khác, trốn đến học viện, thậm chí trốn đến Khu Phố Hắc Ám... chỉ là mỉa mai thay, hắn càng trốn liền càng bị kéo vào, nếu như trốn không thoát...
Thì chính diện nghênh kích, đánh ngã đối thủ! Mắt bạc của Leola tỏa ra hào quang sáng chói, âm thanh lãnh tĩnh mà trầm ổn nói với Bác Gái: "Tôi muốn đi ra, hơn nữa sẽ không trở về nữa."
Bác Gái vui mừng gật đầu, đồng thời lánh người ra: "Đúng thế đúng thế, ngươi thế nhưng không phải cái đầu bếp nướng thịt, đi ra đi, bé con, đi tìm bầu trời thuộc về ngươi."
Không biết làm sao, đối mặt với ánh mắt hiền từ kia của Bác Gái, lòng của Leola nhất thời chảy qua một dòng ấm áp, sau khi nghiêm túc gật đầu với Bác Gái, Leola chân chính đi ra khỏi không gian nhỏ hẹp, sau khi ra khỏi nhà