Chương 3-8

Chương 8: Cấm Kỵ Hoa Hồng Đen

Leola lộ ra nụ cười mờ nhạt, hài lòng nhìn thấy thực lực kinh người của bốn người Keisy, cho dù không có hắn, bốn người Keisy cũng đủ tự bảo vệ mình, Leola xoay người chuẩn bị đi về phòng nghỉ, định tiếp tục luyện tập trì dũ thuật nho nhỏ của mình, có lẽ tương lai mình có thể biến thành người thứ năm trong đội ngũ, lấy thân phận của một trì dũ thuật sĩ.

Leola ngồi xuống, tiếp tục luyện tập trì dũ thuật, Bảo Lợi Long trong lòng cũng mở to mắt, nhìn ánh sáng trắng nhỏ trong tay papa, khó hiểu hỏi: "Papa đang làm gì vậy?"

"Ta đang học ma pháp." Leola đơn giản trả lời, tinh thần vẫn chuyên chú ở ánh sáng trắng trên tay.

"Ma pháp!"

Bảo Lợi Long đột nhiên kêu lớn, cắt ngang chuyên tâm của Leola, Leola có chút tức giận nhìn ánh sáng trắng trong tay biến mất, khẽ khiển trách Bảo Lợi Long: "An tĩnh, đừng quấy rầy ta."

Bảo Lợi Long chẳng những không có an tĩnh, trái lại vội vàng nói: "Papa biết ma pháp rồi, mau học dùng Long Ngữ ma pháp cùng với Bảo Lợi Long, nếu không người xấu sẽ bắt papa đi, Bảo Lợi Long sẽ không thấy được papa nữa."

Leola nghi hoặc nhìn Bảo Lợi Long, một chút cũng không hiểu lời của Bảo Lợi Long, Long Ngữ ma pháp? Hình như từng nghe thấy cái tên này, Leola lại không biết ý nghĩa của Long Ngữ ma pháp, hơn nữa vì sao Bảo Lợi Long lại lo lắng có người sẽ bắt hắn? Đây không giống lời Bảo Lợi Long bình thường nói.

"Ai sẽ bắt ta đi?" Leola nghi hoặc nhìn Bảo Lợi Long.

"Người xấu màu tím." Khuôn mặt nhỏ của Bảo Lợi Long tràn ngập sự nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến Leola càng mơ hồ.

"Đừng lo lắng, không có ai sẽ bắt ta đi." Leola nhàn nhạt cười, cho rằng là Bảo Lợi Long bởi vì mất đi cha mẹ mà sợ hắn cũng sẽ biến mất.

Trên khuôn mặt nhỏ của Bảo Lợi Long lại tràn ngập lo âu, đôi chân nhỏ mập không ngừng đi tới đi lui trong phòng nghỉ, thoạt nhìn dáng vẻ rất là hao tâm tổn trí, Leola cũng không làm sao để ý, hắn đã quyết định muốn làm một thuật sĩ cho tốt rồi, biết Long Ngữ ma pháp hay không đối với Leola mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.

"Papa!" Bảo Lợi Long đột nhiên nhảy vào trong lòng của Leola, lại là một tiếng rống to cắt ngang ánh lửa trì dũ của Leola, Leola có chút mất kiên nhẫn nhìn hướng Bảo Lợi Long, mà Bảo Lợi Long mặc dù có chút sợ sệt, lại không chịu chùn bước nói: "Papa, lần trước Jasia chẳng phải nói, Lục gì đó Cấm Kỵ muốn gϊếŧ papa sao? Papa không học Long Ngữ ma pháp, vậy muốn làm sao đánh người xấu?"

Nghe vậy, Leola biến sắc, hắn rốt cuộc nhớ tới chuyện của Lục Đại Cấm Kỵ, nếu như Lục Đại Cấm Kỵ thật sự như Jasia nói, ý định lấy mạng của hắn, mất đi võ công như hắn chắc chắn không thể tự bảo vệ mình, Leola có chút không xác định mà nghĩ, nhóm Keisy sẽ chịu bảo vệ mình sao?

Cho dù nhóm Keisy chịu bảo vệ mình, bọn họ thật sự đối phó được sáu sát thủ?Lòng của Leola không ngừng trầm xuống, bốn người Keisy tuy mạnh, nhưng đó là chỉ khi đối thủ cũng là học sinh giống bọn họ, nếu thật sự luận về thực lực, bốn người Keisy cộng lại cũng không có bằng một phần mười của Lancelot, Huyết Lang hoặc là Mirrodin.

Nhóm Keisy nếu như không chịu bảo hộ mình vậy thì còn tốt, nếu bọn họ kiên quyết muốn bảo vệ mình... ít nhất Bạch Thiên và Thanh Thanh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết, Leola trầm trọng nghĩ, bọn họ rất có khả năng sẽ bị sát thủ giải quyết luôn một thể.

Leola giơ bàn tay phải, lòng bàn tay xuất hiện một cụm ánh sáng trắng, Leola hưởng thụ bình tĩnh trong lòng một chốc lát, sau đó tắt đi trì dũ thuật, bắt đầu ngồi xếp bằng vận công, thử muốn phá trừ phong ấn của Lancelot.

Mặc dù chân khí vốn tràn ngập toàn thân không còn lại chút gì, nhưng Leola tin tưởng, chân khí chỉ là bị lực lượng của Lancelot áp chế lại mà thôi, cũng không phải thật sự bị phá trừ triệt để, điều Leola bây giờ vẫn có thể làm được là tiến hành kiểm tra bên trong thân thể của mình, tìm ra chỗ phong ấn của Lancelot, đây cũng không khó, từ việc Lancelot là từ trán thi gia phong ấn liền có thể đoán ra, phong ấn chắc chắn là ở trên trán.

Ý thức của Leola lang thang trong thân thể mình, quả thật tìm được một đoàn lực lượng màu trắng cường đại ở trán, ý thức của Leola sau khi quanh quẩn quan sát xung quanh lực lượng màu trắng, dứt khoát quyết định động thủ, ý thức của Leola bắt đầu chống cự phong ấn màu trắng trong đầu, cố gắng thức tỉnh chân khí bị áp chế của mình, cuối cùng, một cú va đập mạnh mẽ, phong ấn màu trắng hình như có chút lung lay, nhưng Leola cũng bị đau đớn kịch liệt đi kèm hành hạ đến gần như ngất đi.

Leola không kìm được kết thúc kiểm tra bên trong, hai tay ôm đầu đau đớn một hồi, nhưng ý chí của sát thủ khiến Leola chịu đựng đau đớn, lần nữa tiến thành kiểm tra bên trong, vừa rồi phong ấn màu trắng đã có chút lung lay, nhất định phải thừa dịp này trọng kích thêm, vậy có lẽ có thể tháo gỡ phong ấn của Lancelot.

Ý thức của Leola lần nữa đi vào trong đầu, ý thức tụ tập toàn bộ lực lượng, muốn cho phong ấn màu trắng một kích cuối cùng, ý thức của Leola mãnh liệt tông vào phong ấn, đau đớn còn mãnh liệt hơn vừa rồi giống như dòng điện luồn qua toàn thân của Leola, thân thể của sát thủ đau đớn đến không ngừng co giật, cuối cùng Leola rốt cuộc mất hết ý thức, lâm vào trong hôn mê.

"Papa?" Tiếng hô nức nở lo lắng của Bảo Lợi Long giống như từ nơi rất xa truyền tới...

"Anh cuối cùng cũng tới rồi, Leola."

Anse ngay cả xoay người cũng không có, chỉ là tự mình đánh đàn, tiếng đàn vậy mà có chút đau buồn và tịch liêu? Đây khác xa với dáng vẻ vui tươi hoạt bát bình thường của Anse, chẳng lẽ Anse thật sự oán hận hắn đã hại chết mình?

"Tôi tới rồi."

"Ngồi xuống đi, Leola." Anse vẫn là không có xoay người, Leola chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài mỹ lệ màu vàng kem kia, sau đó nghe lời ngồi xuống, Anse vừa thuận tay đánh mấy nốt, vừa hoang mang nói: "Gần đây cứ luôn mơ giấc mộng kỳ quái, trong mộng có sinh vật tôi chưa từng nhìn thấy, sinh vật vừa mỹ lệ nhưng vừa lại đau thương, màu trắng thuần hơn nữa vô cùng to lớn, nó còn biết nói chuyện nữa, nhưng tôi lại không nhớ nổi lời của nó nói, chỉ cảm thấy cả giấc mộng đều thật đau buồn."

Anse nói đến đây, hình như cảm thấy mình có chút hoang đường, không nhịn được khẽ cười, sau đó xoay người qua lộ ra nụ cười mọi khi: "Đừng nói những cái này nữa, Leola, anh rốt cuộc hạ quyết định không muốn làm sát thủ nữa rồi sao?"

Trong lòng Leola ngạc nhiên, hắn chẳng phải ở trước khi Anse chết đã đáp ứng cô ấy rồi sao? Nhưng Leola lại không thể hỏi ra nghi hoặc của mình, thân thể không tự chủ lắc đầu, sau đó dùng âm thanh vô tình vô cùng xa lạ nói: "Tôi là tới gϊếŧ cô, Anse, chủ thượng mệnh lệnh cho tôi, nếu cô không thể có ích cho ông ta, vậy cô liền phải chết."

Anse ngây cả người, lại một chút thần tình sợ hãi cũng không có, trái lại tò mò hỏi: "Vậy anh muốn gϊếŧ tôi sao? Leola."

Không! Tôi không thể nào gϊếŧ cô! Leola ở trong lòng gào thét, đồng thời cũng hiểu hắn không phải nhìn thấy Anse, đây chỉ là chuyện quá khứ, nhưng thân thể lại không tự chủ được, sát thủ của quá khứ gật đầu.

"Tôi biết rồi." Anse lộ ra nụ cười có chút đau thương, đồng thời vươn tay cởi dây chuyền Long Thập Tự trên cổ mình, không hề sợ hãi Leola là sát thủ đến gϊếŧ cô, Anse cầm dây chuyền, gần như là cả người áp lên thân sát thủ, đeo dây chuyền Long Thập Tự lên cổ sát thủ.

"Leola, anh nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác sợi dây chuyền này, trong đầu anh sẽ hiện lên một nơi, anh biết đó ở đâu không?" Anse giống như không biết trước mắt là sát thủ muốn lấy mạng của cô, trái lại hỏi sát thủ.

Sát thủ thật sự nhắm mắt lại nhìn, sau đó mở mắt nói: "Vách núi Đoạn Trường."

Anse vỗ tay một cái, vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, anh biết. Leola, sợi dây chuyền này cứ luôn gọi tôi đến vách núi Đoạn Trường, nhưng tôi có loại dự cảm, một khi tôi đến rồi, có lẽ sẽ không bao giờ thấy anh nữa, cho nên tôi cứ luôn ở đây chờ anh đấy."

Trái tim lạnh lùng vô tình của sát thủ không nhịn được rung động một chút, giống như trở về ngày trước, lúc không thể không đến rừng trúc, nghe tạp âm líu ríu của Anse, Anse là người duy nhất không có một chút xíu tính thương tổn đối với hắn, người duy nhất, nhưng sát thủ lại phải gϊếŧ chết cái người duy nhất sẽ không làm hại hắn này.

"Một khi tôi chết rồi, Leola nếu anh vừa lại không muốn gϊếŧ người, thì không ai có thể giúp anh nữa." Anse lo lắng nhìn Leola, trong mắt tràn ngập quan tâm chân thành: "Lúc đó, anh cứ làm theo dây chuyền nói, đến vách núi Đoạn Trường đi, tôi tin sợi dây chuyền này nhất định có thể giúp anh."

"Còn nữa, Leola." Tay của Anse khẽ xoa lên khuôn mặt cứng ngắc của sát thủ, sát thủ cảm thấy lại không phải một đôi tay mềm mại, mà là đôi tay đầy vết chai và bị lò thuốc làm bỏng.

Giọng nói êm dịu khiến người yên tâm của Anse vang lên: "Leola, mỗi một đời người đều có tầm quan trọng không thể thiếu, nếu như anh không làm sát thủ nữa, vậy anh phải đáp ứng tôi, đi tìm tầm quan trọng của anh, được không?"

"Được..."

"Papa!" Một tiếng la hét nức nở bạt mạng vang vọng ở phòng nghỉ nho nhỏ, trong ngữ khí tràn ngập sợ hãi và hoảng hốt.

Đôi mắt của Leola đột ngột mở ra, âm thanh của Anse vẫn còn vang vọng ở trong đầu hắn, khiến Leola có chút không rõ tình huống bây giờ, hắn với ý thức không rõ tìm kiếm tung tích của Bảo Lợi Long, nhưng vừa nhìn thấy Bảo Lợi Long, cả người Leola lại giật mình tỉnh dậy.

Toàn thân Bảo Lợi Long toàn là máu tươi đầm đìa, lại vẫn che chắn ở phía trước Leola, không ngừng từ trong miệng phun ra dòng điện công kích kẻ địch, nhưng kẻ địch lại chỉ là nhẹ nhàng né tránh, còn phát ra từng tiếng cười mỉa.

Leola bò dậy, nhìn rõ người mà Bảo Lợi Long đang ngăn chặn, là một nữ nhân mặc lễ phục dạ hội màu đen, trên mặt người nữ tóc đen mắt đen mang theo một cái mặt nạ màu đen, trên mặt nạ còn trang trí hình vẽ hoa hồng, mà trên người cô ta cũng khắp nơi đều là hoa hồng màu đen, trong tay cầm chính là một sợi gai, trên gai cũng nở ra rất nhiều hoa hồng đen dính đầy máu lam của Bảo Lợi Long.

Rất nhiều cánh hoa hồng màu đen đang vòng quanh Bảo Lợi Long, hoa hồng đen bay múa giống như có sinh mệnh, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ, nhưng lại cũng rất trí mạng, khi mỗi cánh hoa xẹt qua thân hình nho nhỏ của Bảo Lợi Long, đều để lại một vết máu, thân thể vốn trắng trẻo mập mạp của Bảo Lợi Long bây giờ thảm không nỡ nhìn, máu màu lam đang từ vô số vết thương chảy xuống, quần áo trên người Bảo Lợi Long sớm đã rách tơi tả.

Nhưng Bảo Lợi Long không hề có một chút ý định lùi bước, kiên quyết che chắn ở phía trước papa, không ngừng phun ra dòng diện để ngăn cản nữ nhân hoa hồng đen.

"Dừng tay!" Leola ôm lấy Bảo Lợi Long, hai tay cũng bởi thế bị cánh hoa cắt ra rất nhiều vết thương, nhưng Leola trái lại ôm Bảo Lợi Long chi chít vết thương vào trong lòng, mặc cho cánh hoa cắt phá da của Leola.

"Ngươi là ai?" Leola bất chấp máu đỏ trên người không ngừng tuôn ra, chỉ là lãnh tĩnh hỏi.

Nữ nhân hoa hồng đen phất tay một cách kiều mỵ, cánh hoa đang tổn hại Leola bay trở về xung quanh người cô ta, bay múa một cách hoa lệ, nhưng lại không có làm bị thương một sợi lông tơ của nữ nhân, nữ nhân hoa hồng đen gợi cảm kéo roi, vung roi một cái đánh lên cổ Leola, Leola rên một tiếng, trên cái cổ trắng nõn xuất hiện một vết máu.

"Ta, là Hoa Hồng Đen, Hoa Hồng Đen của Lục Đại Cấm Kỵ." Hoa Hồng Đen hài lòng nhìn vết máu trên cổ Leola và làn da trắng nõn tương phản lẫn nhau, hiện ra một loại mỹ cảm quỷ dị.

"Sát thủ của Phồn Hoa Tự Cẩm?" Trong lòng của Leola run lên, hắn không ngờ sát thủ vậy mà đến nhanh như thế, hơn nữa đúng ở ngay sau khi hắn mất đi võ công, Leola dùng một nửa ý thức nhanh chóng tiến hành kiểm tra bên trong, muốn biết va đập vừa rồi của mình rốt cuộc có tháo gỡ phong ấn hay chưa, mặt khác lợi dụng câu hỏi để trì hoãn sát thủ gϊếŧ hắn.

"Không sai, đệ đệ thật thông minh." Hoa Hồng Đen vừa cười quyến rũ, vừa tà ác mà đánh giá trên dưới Leola: "Hơn nữa cũng rất xinh đẹp, thật là con mồi tốt khiến cho Hoa Hồng Đen tỷ tỷ đây hài lòng."

Dưới tình huống ở trong đầu vẫn không ngừng đau đớn, Leola không thể xác nhận mình đã tháo gỡ phong ấn hay chưa, đành trực tiếp thử vận dụng chân khí, đồng thời tiếp tục dùng câu hỏi để trì hoãn một kích trí mạng của Hoa Hồng Đen: "Là ai thuê ngươi đến gϊếŧ ta?"

Hoa Hồng Đen nhếch khóe miệng một cách quỷ dị, cánh hoa hồng đen bay múa quanh thân liền bay về phía người Leola, Leola cũng chỉ có thể cúi người ôm lấy Bảo Lợi Long, dùng thân thể ngăn cản cánh hoa hồng đen, trên trán của Leola nhỏ một giọt mồ hôi lạnh xuống mặt của Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long vừa khóc khẽ, nhìn toàn thân Leola bắn ra máu tươi.

Phong ấn không có giải khai! Leola cảm thấy trong thân thể một chút chân khí cũng nâng không nổi, lần này gay rồi, khóe mắt của Leola nhìn hướng lối ra của phòng nghỉ, nghĩ tới đám người Keisy có lẽ sắp trở về rồi, trì hoãn thêm một chút hẳn là có thể thoát được một kiếp, huống hồ tinh anh của học viện Acalane, thậm chí những đạo sư đều ở đây, hẳn là có thể đánh ngã cái sát thủ này.

"Này, đệ đệ đừng nhìn nữa, cả căn phòng nghỉ này đã bị tỷ tỷ dùng kết giới bao lại rồi, người bên ngoài căn bản không vào được." Hoa Hồng Đen cười hì hì, đồng thời tay lại quất một roi lên vai Leola.

Leola trong lòng cả kinh, nhưng chân khí bị phong ấn, Leola căn bản cũng không thể thăm dò lời của Hoa Hồng Đen có phải là thật hay không, tám chín phần là thật, nếu không kêu rống của Bảo Lợi Long lớn như thế, làm sao có thể không bị người phát hiện, lòng của Leola trầm xuống, cúi đầu nhìn Bảo Lợi Long trong lòng.

"Là ai muốn gϊếŧ ta?" Leola ngẩng đầu hỏi, nếu như là Mirrodin, vậy thì tốt quá rồi, Mirrodin không thể ngay cả con mình cũng gϊếŧ, thế này Bảo Lợi Long cũng không đến nỗi bị chôn theo.

Hoa Hồng Đen không thèm để ý nói: "Nói cho ngươi cũng không hề gì, dù sao người chết không thể tiết lộ bí mật của chủ thuê, chẳng qua đệ đệ sau khi nghe thấy tên có khi sẽ thất vọng đó, chủ thuê bình thường mà nói, là không thích nói ra tên thật."

"Chủ thuê là Mirrodin."

Đáy lòng của Leola vậy mà có cảm giác nhẹ nhõm: "Vậy ngươi không thể làm hại Bảo Lợi Long, nó là con của chủ thuê ngươi."

Hoa Hồng Đen vung roi một cái, roi gai quấn lên cổ của Leola, gai nhọn phía trên đâm vào gáy của Leola, Hoa Hồng Đen ung dung lôi Leola đến trước mặt cô ta, khi Leola gần như ngạt thở mà đau đớn lôi kéo roi trên cổ, giọng nói tà ác của Hoa Hồng Đen vang lên: "Thật đáng tiếc, tiểu đệ đệ, mệnh lệnh mà Hoa Hồng Đen tỷ tỷ nhận được là, đem ngươi và nhóc con bên cạnh cùng tống vào địa ngục."

"Chẳng qua ngươi xinh đẹp như thế, tỷ tỷ không nỡ để ngươi chết quá khó coi, tỷ tỷ trước giờ vốn đều ghì chết con mồi là xong." Hoa Hồng Đen thả roi trong tay ra, để Leola rốt cuộc có thể hô hấp, tránh khỏi nguy cơ ngạt thở.

Leola khổ sở ho khan liên tục, Bảo Lợi Long trong lòng lộ ra răng nanh, thể hình chầm chậm biến lớn, trong mắt của Hoa Hồng Đen lóe qua một tia hung ác, roi gai trong tay quấn lên thân thể đang biến lớn của Bảo Lợi Long, sau đó siết chặt, Bảo Lợi Long nhất thời đau đến rống lên, không thể tiếp tục biến lớn.

Hoa Hồng Đen chán ghét đem Bảo Lợi Long bị roi quấn lấy đá sang bên cạnh, sau đó một bàn tay thon dài màu trắng sơn móng tay đen túm lấy cằm của Leola, túm khuôn mặt trái xoan của Leola đến trước mắt mình, Hoa Hồng Đen thỏa mãn cười tà mị: "Tỷ tỷ có một loại độc dược, có thể khiến ngươi từ từ cứng đờ mà chết, hơn nữa thi thể sau khi chết vĩnh viễn đều sẽ không hư nát, giống như say ngủ, sau đó tỷ tỷ lại mang ngươi trở về, xếp ở trong phòng sưu tập của tỷ tỷ, thật là quá tuyệt vời!"

"Tha cho Bảo Lợi Long, nó là con của chủ thuê ngươi." Leola hoàn toàn không ngó ngàng tới lời tà ác của Hoa Hồng Đen, chỉ là khó khăn dùng dư quang khóe mắt xem xét tình huống của Bảo Lợi Long.

"Ha ha." Hoa Hồng Đen không hề để ý tới thỉnh cầu của Leola, trên mặt đất đột nhiên tỏa ra rất nhiều bụi gai, quấn lên thân của Leola, khiến cả người Leola đều động đậy không được, tiếp đến, Hoa Hồng Đen từ trên mái tóc đen dày của cô ta lấy xuống một cây hoa hồng đen trang sức, thân của hoa hồng vậy mà là một cây gai kim loại, cái gai còn lóe lên ánh sáng màu lục sẫm kỳ quái, Hoa Hồng Đen cầm gai, chậm rãi đâm xuống vai của Leola.

Leola gần như là tuyệt vọng nhìn động tác của Hoa Hồng Đen, chỉ có thể dùng tâm linh cảm ứng nói với Bảo Lợi Long đang bạt mạng vùng vẫy cuồng rống: "Xin lỗi."

◊◊◊◊

"Ha ha, Keisy, ta đã biết phái ngươi là quyết định chính xác mà, phái Thanh Thanh làm dự bị là lựa chọn trí tuệ nhất trên đời này, Barbarise ta quả nhiên là hiệu trưởng cơ trí nhất, oa ha ha." Barbarise thoải mái cười lớn, hai bàn tay mỗi bên đặt ở trên vai Keisy và Thanh