Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Sát

Chương 3-7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 7: Con đường thần y tiền đồ đáng suy nghĩ

"Không ngờ Keisy là giấu nghề à." Bạch Thiên dọc đường cứ tán thán, không ngừng hồi tưởng tình huống vừa rồi nhìn thấy từ trong phim chiếu lại của trận đấu, đối với sách lược và ma pháp của Keisy, Bạch Thiên từ sau khi nhìn thấy đoạn phim liền không ngừng tán thán.

Điều này đương nhiên khiến cho người không biết khiêm tốn là gì như Keisy ngay cả mông cũng vểnh lên tới nơi rồi, dọc đường cằm nâng cao, ngay cả đi đường cũng có dáng, còn há miệng cười mãnh liệt: "Ha ha ha, đó còn phải nói, tôi đương nhiên là mạnh nhất rồi, chỉ là bình thường không muốn biểu hiện ra mà thôi, ha ha."

Mai Nam thì ngạc nhiên nghi ngờ, hoài nghi mình có phải là vừa rồi đào thoát khỏi nguy cơ bị nổ chết, càng lo lắng Leola nếu không trở về, buộc Keisy liên tiếp sử dụng pháo đạn màu trắng, vậy mạng của hắn và Bạch Thiên rốt cuộc còn có thể đánh cuộc mấy lần đây? Mai Nam thế nhưng không quên Keisy từng nói, chiêu này không phải lần nào cũng thành công, hơn nữa không thành công liền có kết cục xả thân vì công lý.

"Chẳng qua, cái gã Leola này rốt cuộc có muốn trở về không?" Keisy bất mãn phàn nàn, đồng thời có chút bất an thừa nhận: "Chiêu này của tôi... nhiều nhất ba ngày dùng một lần."

"Tôi lát nữa đi xem lịch thi đấu." Bạch Thiên cũng nhíu mày, vốn tưởng rằng có thêm sinh lực quân cường đại, Bạch Thiên lúc này mới biết, sinh lực quân này chỉ có thể ba ngày phái thượng trận một lần.

Keisy vừa thấy đã đến phòng nghỉ ngơi của học viện Acalane, lập tức đạp cửa một phát, sau khi đá toang cửa, liền nhìn thấy một người mặc trường bào màu xám đậm ngồi xếp bằng ở bên trong, Keisy cảm động đến hét to nhào tới: "Leola, tôi nhớ anh quá à!"

Ngay lúc Leola bị Keisy ôm, đồng thời giật mình một cái, lúc này mới phát hiện đám người Keisy, mà Keisy cũng giật nảy mình, cậu cho rằng Leola hẳn sớm đã phát hiện bọn họ, hơn nữa sẽ như bình thường, chuyển vị trí một cách không để lại dấu tích, né tránh cái ôm của cậu, nhưng Leola lại hoảng đến ngay cả thân thể cũng run rẩy.

Bạch Thiên trái lại không có phát giác cái gì, chỉ là thở phào một hơi thật lớn: "Mặt Nạ Bạc, anh cuối cùng cũng trở về rồi, chúng tôi vừa mới đánh thắng một trận một cách hiểm hóc, lại không biết nên làm sao đối diện trận tiếp theo đây."

Keisy lại cảm giác cực kỳ bất thường, vội vàng đánh giá trên dưới Leola, thoạt nhìn rất hoàn chỉnh mà, không thiếu tay thiếu chân, ngay cả vết thương cũng không có, lúc Keisy liếc đến phần thân thể duy nhất lộ ra bên ngoài, bàn tay của Leola, lại đột nhiên biến sắc, trên da của Leola vậy mà có thứ như là hình xăm, hình xăm đó là một hình vẽ một sợi dây xích màu vàng.

Keisy thô lỗ túm tay của Leola lên, nghiên cứu chú văn nhỏ xíu trên xiềng xích, càng nhìn lòng của Keisy càng trầm xuống, căn cứ vào sự hiểu biết đối với chú văn ma pháp của cậu, đây tuyệt đối là loại phong ấn nào đó, mà hiện nay thuật sĩ làm được phong ấn cực kỳ lác đác, Misery và Barbarise hẳn là sẽ không làm loại chuyện này (bởi vì chơi chưa đủ), hơn nữa Leola cũng sẽ không để cho hai người kia đối với hắn làm ra động tác khi thực thi thần chú nhất định phải làm, kẻ thi chú phải để tay lên đầu người muốn phong ấn, hơn nữa dùng ma pháp quét qua toàn thân, chỉ cần trung gian bị gián đoạn, phong ấn liền không thể hoàn thành.

Keisy thần tốc suy nghĩ, có chút không xác định hỏi: "Là... Lancelot làm?"

Leola gật đầu, Lancelot tiện tay ném hắn vào phòng nghỉ ngơi, sau đó cảnh cáo hắn phong ấn vô cùng hoàn chỉnh, cố gắng tháo gỡ sẽ tạo thành nguy hiểm đối với tính mạng của hắn, sau đó đầu cũng không quay lại mà bỏ đi.

Keisy trầm mặt xuống, mà Mai Nam cũng tò mò tiến lên, sau khi vừa nhìn rõ chú văn trên tay của Leola, Mai Nam mặt biến sắc, lần này tới phiên Bạch Thiên tò mò, hắn cũng đi lên quan sát "hình xăm" trên tay Leola, lại nhìn không ra nguyên cớ gì.

Loại ma pháp phong ấn này đối với kỵ sĩ hệ Quang Minh là loại ma pháp vô cùng khó, bình thường mà nói, cho dù là ở kỵ sĩ hệ Quang Minh, người học cũng không nhiều, người bạt mạng học kỹ xảo chiến đấu như Bạch Thiên đối với ma pháp cũng không thiện trường, ngay cả trì dũ thuật cũng không học bao nhiêu, phong ấn càng ngay cả chạm cũng chưa từng chạm, hắn tự nhiên nhìn không ra nguyên cớ.

"Kỵ sĩ Lancelot đã làm cái gì?" Bạch Thiên tò mò hỏi, vô cùng khó hiểu đối với sắc mặt trầm trọng của Keisy và Mai Nam, theo hắn nghĩ, Quang Minh kỵ sĩ là sư phụ của Leola, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện gì tổn hại đối với Leola.

"Ông ta đã phong ấn võ công của Leola." Mai Nam khó khăn nói ra câu này.

Bạch Thiên cũng sững sờ, tạm thời mặc kệ ý đồ của Lancelot là cái gì, nhưng võ công của Leola bị phong ấn rồi, đây đúng là sét đánh ngang tai, trận đấu tiếp đến nên làm sao đây? Keisy trong vòng ba ngày dùng không ra chiêu thức đồng dạng, cho dù trận đấu của bọn họ là ở ba ngày sau, đại thành công lần này của Keisy kỳ thực có phần lớn là kiến lập ở tình huống đối thủ không biết năng lực của Keisy, đồng thời vừa lại đánh giá thấp thuật sĩ.

Lần sau tuyệt đối không thể đạt được hiệu quả như vậy nữa, cùng lắm có thể đánh ngã một đối thủ đã là tốt lắm rồi, bốn đối thủ còn lại chẳng lẽ đều để cho Bạch Thiên đối phó? Bạch Thiên không thể không thừa nhận, đối thủ bình thường để hắn một chọi bốn, không phải vấn đề lớn, nhưng đối thủ lần này đều toàn là tinh anh của các học viện không à! Bạch Thiên có tự tin có thể một chọi hai, nhưng một chọi bốn vẫn có thể thắng chính là truyện ngàn lẻ một đêm rồi.

"Kỵ sĩ Lancelot rốt cuộc vì sao muốn phong ấn võ công của đồ đệ mình?" Bạch Thiên khó hiểu hỏi.

Keisy mặt đầy tử khí, căn bản không còn hơi sức nói dối lừa Bạch Thiên, Mai Nam đành cố kéo ra một mỉm cười: "Có lẽ là Quang Minh kỵ sĩ cảm thấy đồ đệ của mình không nên tham gia giải đấu lần này đi."

"Thì ra như thế." Bạch Thiên bừng tỉnh: "Lancelot cảm thấy Leola tham gia thi đấu xếp hạng học viện, đối với những học viện khác là không công bằng đúng không? Thì ra như thế, Lancelot kỵ sĩ cũng không sai, chúng ta đích xác không nên dựa vào năng lực của Leola."

Anh có thể dễ lừa hơn nữa không... Keisy và Mai Nam mặt đen hết một nửa.

Khác với đám người Keisy đang phiền não về trận đấu, trong lòng Leola kỳ thực vô cùng hỗn loạn, một mặt hắn cao hứng mình học được trì dũ thuật, mặt khác vừa lại vì mất đi võ công mà phiền não, đối với Lancelot, hắn cũng không biết mình rốt cuộc phải cảm tạ Lancelot vì dạy mình trì dũ thuật, hay là phải phẫn nộ vì Lancelot không tin mình, vẫn cứ muốn phong ấn võ công của hắn.

Học được trì dũ thuật, lại mất đi võ công, chẳng lẽ đây là cơ hội sao? Là Anse an bài mình đi lên con đường thần y? Leola không thể không nghĩ như thế, mất đi võ công, Leola liền thật sự biến thành một thuật sĩ chuyên tu trì dũ thuật, Barbarise và Misery hẳn là sẽ không hứng thú với hắn nữa, Leola cũng không cần làm Mặt Nạ Bạc nữa, huống chi mặt nạ bạc cũng bị Lancelot bóp nát rồi.

Không còn võ công tuyệt thế, không còn là sát thủ, Leola nhìn lòng bàn tay của mình, ở lòng bàn tay tụ tập lên nguyên tố ma pháp, cùng với một chút hào quang màu trắng trong lòng bàn tay, sự ấm áp đặc hữu của trì dũ thuật truyền vào trong lòng của Leola, trong lòng sát thủ tràn ngập bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Keisy cúi người xuống, dán mặt ở bên tay của Leola, một đôi mắt lam nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng như hoa nến, sắc mặt của Keisy trầm trọng nói: "Tôi vẫn thật chưa từng thấy trì dũ thuật nào có uy lực "nhỏ" như thế."

Leola cũng không bị lời của Keisy trọng kích, chỉ là bình tĩnh mà khẳng định nói: "Tôi sẽ tiến bộ."

Cửa đột nhiên bị mở toang, âm thanh hưng phấn của Thanh Thanh vang vọng ở trong phòng nghỉ ngơi không lớn: "Keisy, cậu thật lợi hại đó, vậy mà đánh đổ luôn cả bốn đối thủ, ngay cả anh trai tôi cũng nói cậu rất mạnh đó."

"Thanh Thanh, mở cửa phải dịu dàng một chút." Phỉ Nhĩ vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ nói, đồng thời từ sau lưng Thanh Thanh đi ra.

Bạch Thiên lập tức đấm tay phải lên ngực trái, làm cái kỵ sĩ lễ cung kính, Phỉ Nhĩ cũng cười hồi lễ, ánh mắt nhín hướng Keisy và Mai Nam bên cạnh, tán thưởng gật đầu.

"Bây giờ rất khó nhìn thấy thuật sĩ có thực lực rồi, học viện Acalane vẫn không hổ cho cái tên học viện đệ nhất, hai kỵ sĩ thực lực cao cường tấn công chính, Keisy công kích cự ly xa, vòng bảo hộ cường lực của Mai Nam, tổ hợp này quá thích hợp rồi." Phỉ Nhĩ không nhanh không chậm khen ngợi, chẳng qua hắn hình như biết được nội tình, hơi lộ ra cười khổ: "Nếu như ngay cả trang giáp chiến sĩ cũng rất có thực lực, vậy thì quá hoàn mỹ rồi."

Thật ngại quá, trạng huống trước mắt của đội ngũ là, chẳng khác nào không có trang giáp chiến sĩ, một kỵ sĩ chủ lực võ công bị phế mất, mặt khác, công kích thủ cự ly xa ba ngày sau mới có thể bắn lại một phát pháo đạn, Keisy đỡ trán đau đầu nhức óc, làm sao cũng phải nghĩ biện pháp tăng cường thực lực của đội ngũ.

Keisy thử hỏi: "Phỉ Nhĩ à, chúng tôi có thể đổi một người? Anh cũng biết mà, Mặt Nạ Bạc bị Quang Minh kỵ sĩ mang đi rồi, không biết lúc nào mới có thể trở về."

Phỉ Nhĩ quay đầu qua, tốt bụng nhắc nhở: "Hiệu trưởng các cậu không có nói cho các cậu sao? Có thể phái tuyển thủ dự bị."

Hiệu trưởng? Chúng ta có hiệu trưởng sao? Keisy nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Bạch Thiên người cũng vì chiến lực thiếu nghiêm trọng mà tổn thương đầu óc vội vàng hỏi: "Vậy chúng tôi muốn phái tuyển thủ dự bị."

Phỉ Nhĩ lấy ra một cái machine nhỏ bỏ túi, sau khi ấn ấn trên màn hình, hơi ngẩn ra rồi nói: "Tuyển thủ dự bị của các cậu là... Thanh Thanh."

"Cái gì?"

Thanh Thanh kinh hô, mà Bạch Thiên người sâu sắc chịu sự tai hại của Thanh Thanh, sắc mặt trong nháy mắt trắng toát, Keisy thì lẩm bẩm, thôi rồi! Thôi rồi! Mọi học viện của đại lục Acalane sắp cùng bị diệt vong rồi!

"Phải, các cậu ngay bây giờ phải quyết định có muốn đổi tuyển thủ hay không." Phỉ Nhĩ sau khi gãi tai, nhắc nhở mọi người: "Trận đấu tiếp theo của các cậu chỉ còn lại một tiếng."

Cái gì! Mọi người trợn lớn mắt gào thét ở trong lòng, chỉ có Leola không bị tác động ngồi ở trên salon, chuyên tâm nhìn trì dũ thuật nho nhỏ trong tay của mình.

Trên sân thi đấu đứng năm tuyển thủ, dưới suy nghĩ có nhiều người thì ít nhất thế trận sẽ tốt hơn một chút, mọi người cố lôi Jett từ trong phòng liệu thương ra, Keisy vừa lôi Jett đang kêu trời khóc đất ra, còn vừa cười một cách đê tiện: "He he he, làm sao có thể để ngươi thoải mái nằm ở phòng liệu thương đây? Có ngươi, ít nhất lúc trí mạng còn có cái người để đẩy đi đỡ một phát mà."

Sắc mặt của Jett càng khó coi, nhưng kỵ sĩ vân lam Bạch Thiên ở bên cạnh cũng trầm mặt quát: "Cậu thân là một thành viên của học viện Acalane, có nghĩa vụ phải giữ gìn vinh diệu của học viện Acalane, huống hồ muốn ra thi đấu cũng là tự cậu tranh lấy, làm sao có thể lâm trận đào thoát."

Jett với khuôn mặt đau khổ đành phải nhìn hướng cỗ C cơ mới mà cha hắn ở liên minh Thương Tế đã giúp hắn chuẩn bị, C cơ do liên minh Thương Tế nơi bắt nguồn chủ yếu của trang giáp chiến cơ tỉ mỉ chuẩn bị, quả nhiên là cỗ trang giáp chiến cơ có phẩm chất vô cùng tốt.

Thanh Thanh vừa nhìn thấy cỗ trang giáp chiến cơ này, không nhịn được ánh mắt yêu thích, hai tay giống như đang sờ bảo bối yêu dấu nhất, cả một hồi lâu cũng không chịu bỏ xuống.

"Hình thiên sứ thoạt nhìn mảnh dẻ như thế, như thể đυ.ng một cái đã hỏng rồi." Keisy nhíu mày phàn nàn.

Thanh Thanh lại quay đầu rống như sư tử Hà Đông: "Mới không phải như thế! Cỗ trang giáp chiến cơ này vô cùng vô cùng xịn! Mặc dù trang giáp chiến cơ hình thiên sứ cũng không ít thấy, nhưng cậu xem cỗ trang giáp chiến cơ này lại toàn thân trắng như tuyết, đây thế nhưng không phải làm cho đẹp, chất sơn màu trắng này là nước sơn loại mới có khả năng kháng ma pháp nhất, cánh sau lưng thiên sứ là do kim loại cứng nhất làm thành dạng lông vũ mà cấu tạo nên, bên mép mỗi sợi lông vũ đều vô cùng sắc bén, nếu như kẻ địch chủ ý đánh lên cánh, vậy chắc chắn đó là mười phần sai lầm."

Thanh Thanh vừa lại say mê sờ cái cung lớn trong tay thiên sứ, sau đó dùng giọng mơ màng nói: "Cậu xem thiên sứ cầm trong tay là cây cung to lớn để công kích cự ly xa, sử dụng đương nhiên là quang năng tiễn xài không hết, đồng thời, hai đầu của cung đều là sừng nhọn, để phòng ngừa phải ứng phó công kích cự ly gần, cỗ trang giáp chiến cơ này có thể nói là hàng đầu trong C cơ đó."

Bạch Thiên vừa nghe vừa tán thán, thì ra như thế; Mai Nam thì gãi gãi mặt; Keisy lại lộ ra thần tình kỳ quái, nheo mắt đánh giá trên dưới Thanh Thanh.

"Đây là trang giáp kiểu mới còn chưa đưa ra thị trường của liên minh Thương Tế, Bạch Vũ Thiên Sứ, là phát minh mới nhất của mẹ đấy." Phỉ Nhĩ cười nói với Thanh Thanh.

Phát minh mới nhất của mẹ? Keisy và Bạch Thiên đều ngẩn người, ý của Phỉ Nhĩ rốt cuộc là...?

Thanh Thanh A một tiếng không kịp ngăn cản anh trai nói chuyện, chỉ có thể cúi đầu né tránh ánh mắt của Keisy và Bạch Thiên, Mai Nam cười một tiếng, giúp Thanh Thanh giải đáp: "Liên minh Thương Tế có tam đại long đầu, thống lĩnh Áo Vàng phụ tránh huấn luyện chiến đấu; Thống lĩnh Áo Lục phụ trách quản lý, đó chính là cha của Jett; cuối cùng thống lĩnh Áo Đỏ phụ trách phát minh, đó chính là mẹ của kỵ sĩ Phỉ Nhĩ và Thanh Thanh."

Keisy há hốc miệng: "Thanh, Thanh Thanh là con gái của một trong tam đại long đầu liên minh Thương Tế?"

"Đúng thế, nếu không cậu cho rằng Jett vì sao cứ thích bắt nạt Thanh Thanh, chính là bởi vì giữa tam đại thống lĩnh luôn là thích so đo thứ này thứ nọ." Mai Nam khinh thường liếc mắt nhìn Jett đang sợ đến chân tay mềm nhũn.

"Thanh Thanh, em thật sự không muốn..." Phỉ Nhĩ có chút do dự hỏi.

Thanh Thanh ngay cả lời cũng còn chưa nghe xong đã nghiêm giọng cự tuyệt: "Không muốn!"

Lúc Keisy mới định hỏi không muốn cái gì, đối thủ đã đứng trên sân thi đấu, hơn nữa không kiên nhẫn thúc giục, Phỉ Nhĩ sau khi cười cười xin lỗi với bọn họ, đi đến rìa sân thi đấu, tuyên bố trận đấu sắp bắt đầu, mời song phương vào vị trí.

Keisy lúc này mới ngẩng đầu nhìn đội hình của đối phương, càng nhìn càng cảm thấy nước mắt hai hàng không biết nói gì, đối thủ có ba kỵ sĩ, trong đó có hai kỵ sĩ vân lam, một Long kỵ sĩ vân đỏ, hai trang giáp chiến sĩ, một cỗ là hình đại pháo mặt đất, cỗ kia là hình người.

"Mai Nam, anh nếu như để cho cỗ đại pháo kia bắn trúng tôi, tôi thật sự làm quỷ cũng không bỏ qua cho anh." Hai tay Keisy nặng nề đặt ở trên vai Mai Nam, nghiêm trọng cảnh cáo.

Lấy cự ly của hai người chúng ta, nếu như cậu thật sự bị đại pháo bắn trúng đi làm quỷ, vậy tôi đại khái cũng là trong trạng thái không chân phiêu ở không trung rồi, Mai Nam im lặng tự thuật.

"Ngươi còn không mau ngồi lên trang giáp?" Thanh Thanh thúc giục Jett tay chân đang mềm nhũn.

"Ta, ta không muốn, các người không nhìn thấy sao? Bọn họ có hai kỵ sĩ vân lam, một Long kỵ sĩ, còn có hai cỗ trang giáp đó."

Jett kêu gào, sau đó vậy mà thừa dịp Bạch Thiên đang quan sát đối thủ, ba chân bốn cẳng lao ra khỏi sân thi đấu, ngay cả C cơ thiên sứ cũng bỏ mặc, Thanh Thanh ở đằng sau bạt mạng kêu gọi cũng vô dụng.

Thanh Thanh sốt ruột quay đầu hỏi những người khác: "Làm sao đây? Jett chạy mất rồi."

Đội địch phát ra từng đợt cười mỉa, mà Bạch Thiên đầy mặt giận dữ, Keisy lại nhướn nhướn mày nói: "Cô cho rằng tôi không đoán được hắn sẽ chạy sao? Mục đích gọi hắn tới, thế nhưng không phải Jett, mà là giá trị kèm theo của hắn mang tới."

Keisy tay vỗ vỗ trang giáp hình thiên sứ, cười nói: "Ít nhất tôi hẳn là biết bắn tên, còn phải cảm ơn Barbarise lần trước bức chó nhảy tường."

Nói xong, Keisy liền muốn trèo lên khoang điều khiển, nhưng lại đột nhiên bị kéo góc áo, Keisy không hiểu gì hết quay đầu, lại có thể là Thanh Thanh với biểu tình do dự, Keisy thốt lên: "Làm gì vậy? Anh cô đang xem chúng ta có thể bắt đầu hay không rồi đó, cô còn không muốn để tôi vào khoang điều khiển, cô hẳn sẽ không cho rằng tôi còn dùng ra được pháo đạn màu trắng chứ?"

Thanh Thanh hít sâu một hơi, kiên định nói: "Tôi sẽ điều khiển."

Keisy và Bạch Thiên đều lộ ra biểu tình ngây ngẩn, Mai Nam lại lộ ra biểu tình thở phào một hơi nói: "Cô cuối cùng cũng chịu điều khiển rồi, yên tâm đi, Keisy, Bạch Thiên, Thanh Thanh thế nhưng là từ nhỏ đã lăn lộn trong trang giáp chiến cơ đấy."

Keisy có chút do dự, nhưng vẫn là trèo xuống khoang điều khiển, để Thanh Thanh điều khiển trang giáp chung quy so với để cô dùng ma pháp an toàn hơn, nhưng điều chân chính khiến cho Keisy dứt khoát quyết định để cho Thanh Thanh điều khiển, ngoại trừ lời của Mai Nam, còn có biểu tình kiêu ngạo của Phỉ Nhĩ lộ ra khi nghe thấy lời của Thanh Thanh.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau
« Chương TrướcChương Tiếp »