Chương 6: Phong ấnLeola lẳng lặng ngồi ở trên độc giác thú, ngay cả một câu cũng không lên tiếng, trái lại là Lancelot ngồi ở phía trước có chút tò mò lên tiếng trước: "Không hỏi ta rốt cuộc là chuyện làm sao?"
Leola lúc này mới mở miệng nói: "Là Huyết Lang tìm ông tới?"
"Phải, cũng không phải, Huyết Lang đích xác có mở miệng bảo ta tới, nhưng cho dù hắn không mở miệng, ta cũng định qua tìm ngươi, vì sao không đến Long Hoàng đế quốc? Nghe nói Mirrodin đã tìm ngươi làm phiền rồi, vì sao không đến Long Hoàng đế quốc tìm kiếm bảo hộ?" Lancelot liên tiếp ném mấy cái vấn đề cho người ngồi sau.
Leola trầm mặc rất lâu: "Tôi không muốn đi."
Nghe thấy trả lời không coi là trả lời này, Lancelot khẽ cười lên: "Ngươi giống y như Huyết Lang hình dung, một cậu bé lạnh lùng lạc lối, hơn nữa còn rất cố chấp."
Leola đối với bình luận này vẫn không có cảm giác gì, chỉ là trong đầu trống rỗng nhìn cảnh sắc bay nhanh về sau ở phía dưới, qua một hồi, Lancelot để cho độc giác thú hạ xuống một đồng hoang không người, sau khi tự mình trèo xuống độc giác thú, Lancelot quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, hài lòng gật đầu, quay người lại nói với Leola đang đứng ở bên cạnh độc giác thú: "Ngươi tháo mặt nạ xuống đi, ta cái "sư phụ" này đến bây giờ cũng không biết tướng mạo của đồ đệ mình."
Leola theo lời gỡ mặt nạ bạc xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, Lancelot sau khi liếc nhìn mặt nạ rồi có chút do dự nói: "Cái mặt nạ này từ đâu ra, lại có thể thay đổi màu mắt của ngươi."
"Của Misery cho."
"Misery, đồ của hắn đều có chút quái dị." Lancelot lộ ra thần sắc có chút hoài nghi, chẳng qua cũng không định phê bình Misery người có giao tình với Long Hoàng, Lancelot trước giờ không dài dòng dây dưa lập tức đề xuất nguyên nhân chủ yếu của việc mình tới: "Huyết Lang nói, ngươi muốn học trì dũ thuật."
Nghe thấy trì dũ thuật, hứng thú của Leola rốt cuộc được nâng lên, hắn gật đầu hỏi: "Ông có thể dạy tôi?"
"Kỵ sĩ hệ Quang Minh nổi tiếng nhất chính là biết sử dụng trì dũ thuật." Lancelot như chuyện hiển nhiên nói, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu như là trì dũ thuật, ta có thể dạy ngươi, bởi vì Huyết Lang đặc biệt nhờ ta, nhưng nếu như là năng lực khác, ta tuyệt đối sẽ không dạy cho một tên sát thủ, mặc dù ngươi từng đáp ứng công chúa Anse sẽ không gϊếŧ người nữa, nhưng ta cũng không tín nhiệm ngươi."
Đối với việc Lancelot nghi vấn lời hứa của mình với Anse, trong lòng Leola nổi lên bất mãn nhàn nhạt, thái độ đối với Lancelot cũng trở nên càng lạnh nhạt, mặc dù cái gọi là trở nên càng lạnh nhạt, có thể không có lấy một người nhìn ra được, ít nhất Lancelot không có bất cứ cảm giác nào, chỉ là bắt đầu thực hiện lời hứa của mình với Huyết Lang.
"Huyết Lang nói cho ta, vấn đề chủ yếu của ngươi nằm ở chỗ, không cảm giác được nguyên tố đúng không?" Lancelot trực tiếp đi vào cốt lõi.
Leola gật đầu, mà sau khi Lancelot nói câu hãy nhìn, rút ra bảo kiếm toàn thân trắng như tuyết của hắn, khẽ rạch lòng bàn tay của mình, máu đỏ tươi nhất thời tuôn ra, sau đó Lancelot nhắm đôi mắt chuyên tâm khẽ niệm mấy câu chú ngữ, lòng bàn tay bị thương bắt đầu phát ra hào quang màu trắng thuần, máu vốn tuôn ra không ngừng cũng càng ngày càng chảy ít, cuối cùng không còn máu chảy ra nữa, mà sau khi Lancelot lấy khăn tay chùi đi vết máu, lòng bàn tay ngay cả một tí vết thương cũng tìm không được.
Leola khẽ nhíu mày, lúc Lancelot liệu thương, hắn đích xác cảm thấy có cỗ năng lượng tập trung ở lòng bàn tay của Lancelot, chẳng lẽ cỗ năng lượng đó chính là cái gọi là nguyên tố ma pháp? Đáy lòng của Leola đối với nguyên tố bắt đầu có loại cảm nhận mơ hồ, nhưng vừa lại không đủ rõ ràng, khiến hắn vẫn không thể nắm vững loại năng lượng đặc thù này.
Leola từ trong giày rút Toái Ngân ra, sau khi biến Toái Ngân từ hình gậy thành lưỡi dao ngắn, Leola cầm lấy Toái Ngân rạch một vết thương dài trên cánh tay của mình, sau đó đưa tay đến trước mặt Lancelot.
Lancelot đầu tiên là tò mò quan sát vũ khí Toái Ngân đặc biệt của Leola, mãi đến khi Leola giơ tay đến trước mắt hắn, Lancelot cũng trực tiếp đặt tay lên vết thương của Leola, ánh sáng trắng ấm áp từ lòng bàn tay của Lancelot phát ra, Leola cẩn thận cảm nhận năng lượng trên vết thương, năng lượng dần dần thấm vào da của hắn, sau đó xây dựng lại bộ phận bị phá rách, cuối cùng vết thương biến mất tăm.
Leola nhíu mày cẩn thận hồi tưởng cảm nhận vừa rồi, cố gắng nắm vững loại cảm giác đó, Lancelot cũng thử giúp đỡ, nhắc nhở: "Vươn bàn tay ra, nhìn bàn tay của ngươi, hồi tưởng loại cảm giác vừa rồi."
Leola làm theo, một đôi mắt bạc đang chuyên tâm nhất trí nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, ngay cả thói quen cảnh giới xung quanh của sát thủ cũng quên mất, trong mắt và trong lòng của Leola đều chỉ có bàn tay thon dài của mình, dần dần, hắn chậm rãi cảm ứng được năng lượng quen thuộc, lòng bàn tay bắt đầu có một cỗ cảm giác ấm áp thấm vào trong lòng, Leola hiếm khi dâng lên cảm giác hưng phấn và thành tựu, ngay cả mặt cũng không khỏi nổi lên một nét mỉm cười.
Lancelot đột nhiên đặt tay lên trán của Leola, Leola có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lancelot, nhưng Lancelot chỉ quát một tiếng: "Chuyên tâm!"
Leola không nghi ngờ gì, lần nữa tập trung mọi chú ý đến lòng bàn tay, cảm giác ấm áp ở lòng bàn tay càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng phát ra ánh sáng màu trắng nhỏ bé, Leola lập tức đưa ngón tay lên miệng cắn đứt, sau đó đưa ngón tay bị thương chậm rãi chạm vào hào quang màu trắng, Leola lập tức cảm nhận được vết thương đang dần dần phục hồi, hắn thật sự học được trì dũ thuật rồi!
"Chúc mừng ngươi học được trì dũ thuật, bây giờ hãy thế nghiệm một chút cái kỹ năng độc đáo khác của kỵ sĩ hệ Quang Minh." Tay của Lancelot vẫn úp ở trên trán Leola, một đôi mắt màu lam thoạt nhìn tuyệt đối vô tư, vô tư gần như tàn khốc.
Leola mặc dù đối với ánh mắt của Lancelot nổi lên cảnh giới, nhưng Quang Minh kỵ sĩ Lancelot hẳn là không đến nỗi sẽ hại hắn chứ? Ôm theo ý nghĩ này, Leola cũng không có áp dụng bất cứ hành động nào, chỉ là lẳng lặng cảm nhận áp lực cường đại đột ngột tới ở trán, cho dù lực nhẫn nại của Leola hơn người, cũng không thể không bị cưỡng áp này áp đến lộ ra thần sắc đau đớn, cuối cùng Leola rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, hai tay nắm lấy cổ tay của Lancelot, muốn kéo nguồn gốc của đau đớn này ra.
Nhưng Leola lại ngạc nhiên phát hiện, Lancelot chẳng những không có buông tay, ngón tay trái lại giữ chặt đầu của Leola, hơn nữa phóng thích ra áp lực càng mãnh liệt, khiến Leola đau đến gần như hét ra tiếng, nhưng hắn cố nhẫn nhịn, chỉ là đau đớn từ trong kẽ răng phun ra nghi vấn: "Lancelot?"
"Phong ấn cũng là lực lượng riêng biệt của kỵ sĩ hệ Quang Minh, kỵ sĩ hệ Quang Minh luôn luôn không thích sát sinh, phong ấn có thể khiến kẻ địch nguy hiểm không thể sử dụng lực lượng đi làm hại người khác nữa." Lancelot bình tĩnh mà công chính trần thuật: "Ngươi quá nguy hiểm rồi, Leola, nếu ngươi không muốn gia nhập bên Long Hoàng, Long Hoàng cũng đồng ý cho ta dùng loại phương pháp này để tránh cho ngươi tạo thành nguy hại đối với thế giới này."
"Tôi không có tạo thành nguy hại!" Đáng tiếc Lancelot cũng không có bởi vì câu này mà ngừng lại, Leola chỉ có thể tuyệt vọng nhìn tay của Lancelot tuôn ra rất nhiều dây xích bán trong suốt màu trắng, sau đó dây xích từ trán Leola bắt đầu trói buộc xuống dưới, chỗ dây xích chạm đến, Leola liền phát giác lực khí của mình dần dần mất đi, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ không rõ.
Trước khi Leola đánh mất ý thức, thấp thoáng nghe thấy Lancelot nói: "Ta cũng không có phong ấn ma lực của ngươi, ngươi vẫn có thể theo nguyện vọng của ngươi làm một thần y, nguyện vọng của ngươi rất tốt, đối với ngươi hoặc là thế giới này đều tốt."
Dây xích bán trong suốt chậm rãi lún vào thân thể của Leola, đau đớn kịch liệt rốt cuộc khiến ý thức của Leola không còn, ngã sụp xuống đất hôn mê, mà dây xích cuối cùng cũng biến mất ở trong thân thể của Leola, nhưng mấy hoa văn màu vàng quỷ dị kỳ lạ lại dần dần hiện ở trên da của Leola, gần giống như là dây thừng trói buộc quấn quanh Leola.
Lancelot lặng lẽ nhìn Leola hôn mê ngã xuống đất, chỉ là bình tĩnh nói: "Rất xin lỗi, ta không thể mặc kệ một sát thủ năng lực cường đại như thế lang thang trên thế giới."
Lancelot kéo Leola lên độc giác thú, hắn thuận tay cầm lấy mặt nạ bạc treo ở bên hông Leola, nhíu mày cảm nhận năng lượng ma pháp hàm chứa trong đó, lại không thể xác định Misery rốt cuộc đã hạ ma pháp gì lên đó, tay phải Lancelot dùng sức nắm chặt một cái, mặt nạ trong tay vỡ vụn thành mấy mảnh, hắn thuận tay vứt đi mảnh vụn của mặt nạ, sau đó cưỡi lên độc giác thú, vọt lên không trung bay về phía trường đấu.
◊◊◊◊
"A A A!" Keisy ở phòng nghỉ đi qua đi lại rất lâu, cuối cùng điên cuồng túm lấy đầu ngửa mặt lên trời hét lớn: "Tôi không muốn thượng trận! Không có Leola, tôi chết cũng không thượng trận! Đừng có giỡn, người ta năm người, chúng ta là ba người, cái loại thi đấu ngay từ đầu đã vào thế yếu, đừng hòng bảo tôi đi chịu chết!"
Mai Nam tốt bụng nhắc nhở: "Mặc dù Jett vẫn còn ở phòng y tế, chẳng qua hẳn là có thể thượng trận thi đấu đi, chúng ta là bốn người à."
"Không!" Keisy giơ ngón trỏ nghiêm túc giải thích: "Anh cho rằng Jett tính là một người sao? Hắn đừng kéo chân kéo cẳng, khiến thực lực của ba người chúng ta biến thành hai người đã là may rồi, anh còn hi vọng hắn có thể biến thành người thứ bốn?"
Tình huống bây giờ khiến Bạch Thiên cũng không nhịn được nhíu mày, một kỵ sĩ cộng thêm hai thuật sĩ muốn đối phó đội ngũ khác có khả năng có mấy kỵ sĩ và trang giáp chiến cơ, thực sự quá mức miễn cưỡng.
"Còn có Bảo Lợi Long!" Bảo Lợi Long đã khôi phục thành hình người, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở một bên gặm thịt bò khô, còn bất mãn lên tiếng kháng nghị.
Ba người rốt cuộc nhìn hướng Bảo Lợi Long ăn đến đầy miệng đều là thịt vụn, Keisy khó chịu nói: "Ta bây giờ đang thảo luận số "người", chờ ngươi ngày nào đó đầu thai thành người, rồi hẵng nói với ta! Còn có, ngươi mau biến thành rồng đi, biến thành em bé năm tuổi chả có chút hữu dụng nào."
Bảo Lợi Long tức giận rống một tiếng với Keisy, sau đó chầm chậm biến thành một con rồng trắng như tuyết, sau đó dùng móng vuốt xé thịt bò khô ăn, vừa bĩu môi phàn nàn: "Móng vuốt rất khó ăn thịt bò khô."
"Hi vọng Mặt Nạ Bạc có thể kịp thời trở về." Bạch Thiên không nhịn được cảm thán, áp lực trong lòng khá nặng, nếu danh tiếng đệ nhất học viện của Acalane vậy mà bị hủy trong tay hắn, vậy hắn thật sự sẽ hổ thẹn đến muốn độn thổ cho xong.
Khi mọi người trong phòng đang nhíu mày, khốn khổ nghĩ không được đối sách, truyền thanh thông báo lại đã vang lên: "Thi đấu xếp hạng học viện sắp bắt đầu, mời các học viện về chỗ của mình."
Sắc mặt của Bạch Thiên mặc dù trầm trọng, vẫn là dứt khoát đứng lên, cho dù cơ hội thắng lợi nhỏ bé, hắn vẫn sẽ toàn lực ứng phó, nhưng cầu không thẹn với lòng; Mai Nam vội vàng cầm lấy lược và gương tỉ mỉ chỉnh lý dung nhan, chỉ sợ lát nữa thượng trận, đột nhiên phát hiện sợi tóc nào của mình bị rối mất; Keisy cố gắng rúc rúc rúc về phía salon, chết cũng không chịu đứng lên; Bảo Lợi Long một hơi nuốt cả túi thịt bò khô, sau đó dùng miệng bạt mạng kéo ống quần của Keisy, muốn lôi cậu ra khỏi salon.
"Hiệu trưởng Barbarise sẽ tới xem thi đấu, nếu như ông ta nhìn thấy cậu không thượng trận, vậy Misery..." Mai Nam lần nữa "tốt bụng" khuyến cáo Keisy tốt nhất nên thượng trận thi đấu.
Nghe thấy Misery, cả mặt Keisy hoàn toàn đổ sập, đáy lòng cố gắng ước định, học sinh học viện VS Misery... đây căn bản không cần chọn, cho dù mười mấy học sinh học viện tất cả cộng lại, thực lực đều không có khả năng mạnh bằng tội phạm truy nã cấp X, nghĩ đến đây, Keisy đành không cam tâm tình nguyện từ salon bò dậy, sau đó chỉ muốn chết mà theo Bạch Thiên và Mai Nam đi về phía trường đấu, hơn nữa còn càng đi càng chậm, đi hai bước ngã xuống một lần, cuối cùng vẫn là Mai Nam nhìn không nổi, cố lôi Keisy đi, ba người rốt cuộc đến hội trường, xung quanh sân thi đấu hình tròn toàn là chỗ ngồi khán giả, mà trung ương cũng chính là sân bãi thi đấu, ở giữa chỉ có vòng bảo hộ bán trong suốt hình trụ tròn ngăn cách.
Một học viện khác sớm đã chờ ở trung ương rồi, trong đội có hai kỵ sĩ, ba trang giáp chiến cơ, một trong hai kỵ sĩ là Quang Minh kỵ sĩ vân lam, người kia là Long kỵ sĩ vân đỏ, trong ba trang giáp chiến cơ có hai cỗ D cơ và một cỗ C cơ.
"A~~ bụng của tôi đau quá, không được rồi, tôi phải đến phòng trị liệu." Keisy đột nhiên ngồi xổm xuống ôm bụng đau đớn kêu lên, sau đó vừa ôm bụng vừa tiến về phía phòng trị liệu, Bảo Lợi Long với sức lực to lớn, ngay cả cắn ống quần của Keisy không buông cũng bị lôi theo, chỉ đáng tiếc...
"Misery!" Mai Nam, thậm chí là Bạch Thiên cũng bắt chước nói.
Keisy mặt mày đau khổ ôm bụng quanh quẩn trở về, sau đó nhìn ngó trái phải xem Barbarise có phải thật sự ở hiện trường hay không, đáng tiếc, hắn đúng là ở hiện trường, Keisy chảy hai hàng nước mắt buồn tình nhìn thấy trên ghế ngồi thượng khách, Barbarise đang ra sức vẫy lá cờ có huy hiệu trường ngôi sao năm cánh của học viện Acalane, chỗ ngồi bên cạnh còn có Lansecy vì không thấy được Mặt Nạ Bạc mà có vẻ thất vọng, và Jasmine đang nhìn ngó xung quanh tìm Leola, đương nhiên không thể thiếu được hai chục học sinh viện thuật sĩ, đạo sư duy nhất cũng đã chạy tới xem thi đấu rồi, bọn họ ngoại trừ đi theo còn có thể làm thế nào đây?
Thanh Thanh thì chạy đến bên cạnh anh trai Phỉ Nhĩ, đầy mặt thần thái làm nũng, Phỉ Nhĩ mặc dù có chút lúng túng, nhưng lại không che giấu được thần sắc cưng chiều đầy trên mặt, vô cùng vui vẻ xoa đầu Thanh Thanh.
Mạng của mình đang bị đe dọa, Keisy rốt cuộc không thể không bắt đầu động não để tránh cho mình chết thảm ở trên lôi đài: "Bạch Thiên anh đương nhiên chính là công kích thủ chủ lực rồi, tôi phụ trách yểm hộ anh là được, Mai Nam trách nhiệm của anh trọng đại nhất, anh phải phụ trách bảo vệ an toàn của tôi đó! Nếu tôi có chuyện bất trắc gì, tôi làm quỷ cũng không bỏ qua cho anh!" Keisy hung tợn trừng Mai Nam.
Mai Nam bạt mạng gật đầu, Bạch Thiên cũng gật đầu đồng ý sau đó bắt đầu đi về phía chính giữa của sân thi đấu, mặc dù đối với Bạch Thiên mà nói, tình huống trước mắt đơn giản là bảo hắn lấy một đánh năm, nhưng khi sau lưng đang gánh vác tấm biển học viện đệ nhất Acalane, Bạch Thiên nói cái gì cũng sẽ không bỏ cuộc!
"Bảo Lợi Long thì sao?" Bảo Lợi Long mở to đôi mắt màu hồng hỏi.
"Ngươi hả, đói bụng không?" Keisy cười đến mắt cũng nheo lại, hệt như tên gian thương bẩm sinh, mà Bảo Lợi Long cũng bạt mạng gật đầu, thịt bò khô thực sự không đủ để lấp đầy bụng của một con rồng, Keisy nhìn hướng đối thủ nói: "Nhìn thấy những người bên kia chưa? Bọn họ đều "có thể ăn" đấy!"
"Thật không? Nhưng papa nói không được được ăn thịt người." Bảo Lợi Long lộ ra thần tình đấu tranh vừa thèm vừa sợ bị Leola mắng.
"Không! Ngươi nghe lộn rồi, ý của papa ngươi là nói không được gϊếŧ người." Keisy vẻ mặt nghiêm túc lừa con nít: "Cho nên ngươi có thể xé mấy miếng thịt trên người bọn họ xuống để ăn, thế này sẽ không làm trái lời của papa ngươi nói, vừa lại có thể đánh thắng trận đấu, hơn nữa còn có thể tiết kiệm phí cơm nước, một công ba việc! Papa ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ đấy."
Bảo Lợi Long quả nhiên vui vẻ gật đầu, sau đó miệng chảy nước dãi nhìn đống thịt đối diện! Mà Keisy cũng vô cùng hài lòng, vừa lại gia tăng thêm một sinh lực quân, Bảo Lợi Long ở lúc đói bụng, lực phá hoại thì vô cùng kinh người!
Lúc này phát thanh đại hội truyền tới: "Học viện Acalane bởi vì tuyển thủ Mặt Nạ Bạc bị mang đi, Jett tuyển thủ khác hiện nay bởi vì tình trạng thân thể không tốt, không thể ra đấu, cho nên đại hội cho phép học viện Acalane lấy không đủ số tuyển thủ thượng trận thi đấu."
"J-E-T-T!" Trán của Keisy nổi lên gân xanh: "Cái thằng khốn hèn nhát này lại có thể lâm trận bỏ chạy!"
Nếu không phải có danh hiệu của Misery trấn áp, sợ rằng bây giờ ở sân đấu chỉ còn lại hai người rồi, Bạch Thiên và Mai Nam mặt đều đen sì nghe Keisy chửi Jett không có nghĩa khí.
Keisy ngoài miệng không ngừng chửi rủa Jett, trên tay lại cũng không dám nhàn rỗi, cậu rút ra súng năng lượng dài bằng cánh tay, sau khi mở nguồn, ngón tay cảnh giới móc ở cò súng, Bạch Thiên cũng rút ra trường thương của mình, sau khi ngồi lên Hỏa Long Liệt Diễm rồi nổi lên không trung, nhưng vừa lại không yên tâm mà quay đầu nhìn Keisy và Mai Nam hỏi: "Các cậu thật sự không có vấn đề chứ? Nếu tình huống thật sự nguy đến tính mạng, các cậu cứ bỏ cuộc đi!" Chẳng qua bản thân hắn thì tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Đối thủ đại khái cũng nghe thấy căn dặn của Bạch Thiên, kỵ sĩ vân lam của đối phương lạnh lùng xía vào: "Yên tâm, bọn ta không có hứng bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần đánh ngã ngươi, trận thi đấu này sẽ coi như kết thúc."
Sắc mặt của Bạch Thiên trầm trọng, cho dù hắn là người có thực lực cao cường nhất học viện Acalane, cũng không thể lấy sức một người đánh ngã hai kỵ sĩ và ba trang giáp chiến sĩ, Bạch Thiên hít sâu một hơi, cho dù không có phần thắng, hắn cũng tất phải dốc toàn lực chiến đấu, Hỏa Long dưới thân chậm rãi thăng lên,