Chương thứ 3: Ánh sáng và bóng tối
"Keisy trông thật ủ rũ, cậu ấy sẽ không sao chứ?" Thanh Thanh không ngừng quay đầu nhìn Keisy vai đang sụp xuống, mặt thì bảo trì song song với mặt đất.
"Không đâu." Leola thẳng thừng nói.
"Ôi, chẳng qua chỉ là viên bảo thạch, chẳng lẽ quan trọng hơn thân thể của mình sao?" Mai Nam vuốt vuốt mái tóc vàng xán lạn, không thể hiểu nổi mà lắc đầu: "Keisy cũng thật là, vì viên bảo thạch đó, suýt nữa là bị cương thi xé thành mảnh vụn, nếu không phải Leola kịp thời bỏ bảo thạch về chỗ cũ, Keisy sẽ phải gia nhập hàng ngũ cương thi rồi."
Mặc Dù Leola đã cứu Keisy, chẳng qua lại bị Keisy trừng mắt nhìn suốt mấy ngày, Leola đang bắt đầu nghĩ, có lẽ hắn nên để cho cái ngày của ba hôm trước biến thành ngày giỗ của Keisy, để cho cậu ở cùng với bảo thạch bảo bối của mình, nói không chừng sẽ tốt hơn?
"Leola đại ca, cánh tay của anh vẫn ổn chứ?" Thanh Thanh lo lắng nhìn cánh tay của Leola.
"Có thể chuyển động rồi." Leola giơ tay lên, co duỗi đầu ngón tay một chút để Thanh Thanh yên tâm.
"Đừng lo." Mai Nam xen vào: "Cổng thành của Bắc Đô Thương Lan đã ở ngay trước mặt rồi, đến được Thương Lan, chúng ta lập tức mang cậu ấy đi dùng machine liệu thương tốt nhất, đảm bảo sẽ không để lại một chút vết sẹo.
"Tôi đói bụng rồi." Ánh mắt của Keisy nhìn thẳng tắp vào ba người còn lại, trong mắt còn tràn ngập phẫn hận do mất đi bảo bối.
Thanh Thanh bị trừng đến sắp phát khóc lập tức dùng giọng run rẩy nói: "Thanh Thanh mời cậu ăn đồ ngon nhất, Keisy đừng tức giận nữa, Thanh Thanh rất sợ đó!"
"Thật không?" Mắt của Keisy lập tức sáng lên.
Thanh Thanh ra sức gật đầu, Keisy cuối cùng cũng vươn lên bả vai ỉu xìu, đáy mắt lóe lên khao khát đối với đồ ăn, chớp mắt đã ở dưới cổng thành của Thương Lan, còn vẫy tay với ba người Leola, muốn bọn họ mau mắn lên một chút, đám người Leola cũng chỉ có vừa lắc đầu thở dài, vừa tăng nhanh bước chân, đi tới cổng thành cao vυ"t của Thương Lan.
"Cắm thẻ học sinh vào trạm kiểm tra của cửa, machine sẽ tự động xác nhận thân phận của chúng ta." Keisy vừa cắm cái thẻ màu đen của mình vào một cái khe, vừa chỉ thị Leola đang không hiểu gì cả.
Dựa vào thẻ học sinh của học viện Acalane, bốn người tiến vào Thương Lan một cách rất dễ dàng, khác với thủ đô Acalane chật chội, Thương Lan rõ ràng tương đối thông thoáng hơn, machine phi hành trên bầu trời cũng giảm rất nhiều, không ít người đi bộ ở trên đường giống như đoàn người Leola, kim loại xung quanh cũng muốn ít hơn thủ đô Acalane, có không ít cây cối và đất đai chân chính, kiến trúc vật cũng thấp hơn... ít nhất so với Acalane hở một tí là trên cả trăm tầng thấp hơn nhiều.
"Thương Lan, bởi vì là đô thị gần với bình nguyên Á Long nhất, cũng là đô thị ở tận cùng phương bắc đại lục Acalane, cho nên cũng được gọi là Bắc Đô Thương Lan, người dân ở đây bởi vì thường thường phải chiến đấu với Á Long, cho nên đều rất nhanh nhẹn dũng mãnh, phong tục tập quán cũng tương đối thô lỗ." Mai Nam thuyết minh với mọi người: "Thịt nướng ở đây nổi tiếng nhất đấy, đợi thương của Leola trị lành, tôi sẽ mang các cậu đến nhà hàng nổi tiếng nhất ăn cơm."
Mọi người đều vui vẻ đồng ý, mặc dù Keisy thì lẩm bẩm "Nhưng tôi đói sắp chết rồi".
Bốn người nhanh chóng đến trung tâm liệu thương, dưới kiên quyết của Thanh Thanh, Leola sử dụng chính là machine liệu thương tốt nhất và cũng đắt nhất, mặc dù không bằng cỗ mà Barbarise đặc biệt mua, chẳng qua cũng chênh lệnh không bao nhiêu, cộng thêm thương thế lần này của Leola không nặng như lần trước, cho nên, mới để cho Keisy lẩm nhẩm "tôi đói quá" nửa tiếng, thương trên tay và trên chân của Leola đã hoàn toàn bình phục rồi.
Leola lại phát hiện, machine liệu thương đối với tác dụng chữa lành ngoại thương gần như là chữa đến đâu lành đến đó, nhưng đối với hiệu dụng nội thương lại rất có hạn, cho nên, bề ngoài Leola thoạt nhìn hoàn hảo, nhưng nội thương lại khá nghiêm trọng.
Mấy ngày này chỉ có thể dựa vào chân khí của bản thân liệu thương rồi, Leola nghĩ thầm.
Mọi người dưới sự thúc giục của Keisy, do Mai Nam dẫn đường, đi tới một nhà hàng có phong cách đặc thù, Keisy phóng vào nhà hàng như là gió, cao hứng đến suýt nữa là nhảy múa tại chỗ, mắt còn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Mai Nam đang yêu cầu gian ghế với nhân viên nhà hàng.
Mai Nam lộ ra mỉm cười đắc ý: "Vận khí rất tốt, chỉ còn lại đúng một gian ghế thôi."
Keisy nghe xong, lập tức cùng Thanh Thanh cao hứng hô to thịt nướng vạn tuế, ngay cả Mai Nam cũng không nhịn được lộ ra mỉm cười thật lớn, mặc dù mặt của Leola vẫn không có biểu tình gì, nhưng từ mức độ căng cứng của bộ mặt để xem, Leola đích xác cũng tương đối thả lỏng một chút.
"Bọn ta cần một gian ghế." Ở cửa vừa lại có một người tới, vừa vào cửa liền ngang nhiên đòi gian ghế.
Cô gái tiếp đãi ở cửa lộ ra biểu tình hết sức áy náy, xin lỗi với người đó: "Thật là xin lỗi, gian ghế cuối cùng đã được đặt mất rồi."
"Cái gì? Không còn gian ghế? Cô biết bọn ta là ai không?" Người đàn ông tóc đen mắt đen lộ ra biểu tình bất mãn, lập tức bắt đầu chửi ầm lên, cô gái tiếp đãi bị mắng đến mặt cũng càng ngày càng khó coi, ngón giữa hai bàn tay đã sắp kiềm chế không nổi...
Đoàn người Leola vốn đã đi xa lại có thể ngừng lại, nguyên nhân ngừng lại, đương nhiên sẽ không phải Keisy người trong mắt chỉ có thịt nướng, cũng không phải Thanh Thanh vừa nghe đến tiếng mắng đã sợ phát run, đương nhiên càng sẽ không phải Leola cái sát thủ thờ ơ đối với người khác này.
"Vị tiên sinh này, hết gian ghế thì sang nơi khác ăn là được rồi, hà tất gì làm khó một cô gái đây!" Mai Nam gạt gạt sóng tóc, xoay người trách mắng đối phương không có hành vi của một quý ông phong độ.
Người đàn ông đang chửi ầm ầm nghe thấy tiếng trách mắng của Mai Nam, lại lóe lên biểu tình đạt được gian kế, sau đó chuyển nộ khí toàn thân sang Mai Nam: "Mắc mớ gì tới ngươi, không muốn ta mắng cô ta, thì nhường gian ghế ra đây đi! Nếu không thì đừng ở bên đó ra vẻ."
Đối phương vừa nhắc đến nhường gian ghế, Mai Nam lập tức phát giác có hai ánh mắt nóng cháy sắp đốt thủng lưng của mình, nếu như hắn dám nói chữ được, sợ rằng sóng ánh mắt liền sẽ thực thể hóa biến thành hai khẩu pháo đạn, Mai Nam đương nhiên không muốn dựng vòng bảo hộ ăn cơm, nên lập tức kiên quyết từ chối: "Không được! Gian ghế là chúng tôi đặt trước, tôi và đồng bạn của tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới thế lực ác." Mặc dù, hắn đã khuất phục dưới thế lực ác của Keisy rồi...
"Thế lực ác? Ha ha, ngươi biết lão đại nhà ta là ai không?" Người đàn ông lộ ra biểu tình khinh thường.
Mai Nam nghĩa chính nghiêm từ nói: "Bất luận là ai đều không nên..."
"Lão đại nhà ta là Quang Minh kỵ sĩ Lancelot!" Người đàn ông trầm mặt xuống, biểu tình vô lại trên mặt biến mất, hơn nữa lúc nói đến tên của Lancelot, thái độ của người đàn ông như thể là giáo đồ thành kính nhất đang nói đến Thần không bằng.
Lúc này, mọi người đều tĩnh lặng, mắt trừng thật to, lộ ra bộ dạng hoàn toàn không dám tin, Mai Nam thậm chí lắp ba lắp bắp nói: "Làm, làm sao có thể, Quang Minh kỵ sĩ làm sao lại xuất hiện ở nơi xa xôi thế này."
Người đàn ông bật cười, mỗi lần nói đến tên của Lancelot, biểu tình của mọi người luôn là sẽ khiến hắn cười muốn vỡ bụng, người đàn ông khôi phục biểu tình vô lại: "Thế nào, năm đó lão đại nhà ta chính là nói muốn du lịch thiên hạ nên mới biến mất, bây giờ "du" đến Thương Lan, cũng không gì không đúng đi?"
"Quang Minh kỵ sĩ đại nhân thật sự ở đây?" Thanh Thanh phóng lên, một đôi mắt đeo mắt kính lớn lóe lên rất nhiều ngôi sao: "Ngài ấy ở đâu? Ở đâu vậy? Nói cho tôi ngài ấy ở đâu được không?"
Người đàn ông bị một chuỗi ở đâu khiến cho đầu choáng váng, thuận miệng nói ra: "Lancelot hả, hai năm trước nhiều chuyện đi điều tra dị trạng của bình nguyên Á Long, hôm nay ta mới nhận được thông báo của hắn, nói hắn hôm nay muốn trở về, bảo ta đặt sẵn chỗ uống rượu với hắn... không đúng, ta nói với cô mấy cái này làm gì."
"Vậy tôi lát nữa là có thể nhìn thấy Quang Minh kỵ sĩ tiếng tăm lừng lẫy rồi?" Thanh Thanh lần nữa say sưa ở trong huyễn tưởng bạch mã hoàng tử.
Bình nguyên Á Long có dị trạng? Leola nghĩ thầm, những "dị trạng" này ngoại trừ một cái không biết bị tống đi đâu, cái khác tất cả đều ở nhà hàng thịt nướng của Thương Lan rồi.
"Không sai, cho nên nhường gian ghế ra đi! Lancelot đại nhân muốn ăn thịt uống rượu một cách sảng khoái đây." Người đàn ông lộ ra nụ cười gian gian.
Mai Nam và Thanh Thanh suýt nữa là muốn gật đầu, nhưng một tiếng súng vang lên khiến bọn họ gật được dở chừng cứ như thế ngừng lại bất động, Mai Nam móc gương ra, run rẩy soi về phía sau, tư thế của Keisy đúng lúc từ nổ súng lên trời biến thành nhằm vào hai người phía trước cậu, sắc mặt hai người trắng bệch, vội vàng đổi gật đầu thành lắc đầu, đầu hai người lắc như thể lắc trống, chỉ sợ lát nữa lúc Quang Minh kỵ sĩ tới, sẽ thuận tiện đọc văn tế giúp hai người bọn họ.
"Tôi – muốn – ăn – thịt – nướng!" Keisy chầm chậm đọc từng chữ một, Leola bên cạnh thì lẩm nhẩm "lâu lắm không có cảm thấy sát khí mạnh như thế"...
Mai Nam trong chớp mắt trở lại bên cạnh Keisy, dùng hành động chứng minh hắn sẽ không nhường gian ghế, Thanh Thanh thì sợ đến bật khóc, nhưng vẫn không cam nguyện kháng nghị: "Người, người ta muốn nhìn Quang Minh kỵ sĩ mà, hu hu..."
"Quang Minh kỵ sĩ có gì hay chứ, hắn có ăn được không? Hắn có thể lấp đầy bụng tôi được không?" Keisy rống giận, người đã ngửi thấy mùi thịt nướng như cậu thì sẽ thà chết chứ không muốn nhường gian ghế.
Thanh Thanh mặc dù sợ đến toàn thân phát run, nhưng vì để nhìn tấy Quang Minh kỵ sĩ Lancelot trong mộng tưởng, cô vẫn ưỡn bộ ngực nho nhỏ, dùng đề-xi-ben cao ngang ngửa với vụ nổ để la hét: "Tôi muốn thấy Quang Minh kỵ sĩ ~"
Tiếng la hét mạnh bạo này khiến mọi người đều bịt lỗ tai một cách đau khổ, chỉ có Keisy tay trái bịt tai, tay phải vẫn cầm súng đối đầu với Thanh Thanh.
"Nói nè..." Người đàn ông bên cạnh cũng bịt tai, định giải quyết tình trạng quẫn bách trước mắt: "Dù sao bên các người không nhiều, Lancelot và ta cũng chỉ hai người, không bằng dùng chung một gian ghế thế nào." Người đàn ông nghĩ thầm, cứ tiếp tục như thế, nói không chừng nhà hàng này hôm nay sẽ phải báo hỏng rồi.
"Có, có thể cùng ăn với kỵ sĩ Lancelot đại nhân?" Thanh Thanh ôm ngực, bộ dạng như muốn xỉu.
"Hắn sẽ không giành thịt nướng của tôi chứ?" Keisy có chút do dự hỏi.
Khóe miệng người đàn ông co giựt: "Gọi đồ ăn riêng."
Sau khi đạt thành hiệp nghị, đám người Leola và người đàn ông tóc đen mắt đen liền theo cô gái tiếp đãi giờ đây đã thở phào nhẹ nhõm vào gian ghế, Keisy ở sau khi từng dĩa thịt đỏ tươi được mang lên, suýt nữa quên loài người là động vật ăn chín, cầm lấy thịt sống muốn nuốt ngay, may là Thanh Thanh đoạt lại, dùng tốc độ mấy giây nướng xong một miếng, mới làm cho Keisy không lấy thịt sống nuốt nữa.
Người đàn ông tóc đen mắt đen sau khi làm vài ly rượu, liền cười ha hả lên, còn vừa tìm Leola đang làm mặt lạnh nói chuyện: "Người anh em, cậu tên là gì?"
Leola liếc người đàn ông một cái, bỏ lại một câu: "Leola."
Người đàn ông nhíu mày: "Cái tên này thật lạ..."
"Vậy vị đại ca này tên là gì vậy?" Thanh Thanh tò mò hỏi, đương nhiên, hai tay vẫn là bận nướng thịt cho Keisy ăn.
"Oh, ta tên là Huyết..." Người đàn ông nói xong một chữ, lại đột nhiên ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Gọi ta là Lang là được rồi."
Thanh Thanh hiểu rõ gật đầu: "Thì ra là Lang đại ca."
Trong đầu của Leola đột nhiên lóe qua một ý nghĩ, nhưng, hắn vẫn không nói ra khỏi miệng, dù sao sau khi ăn xong bữa này, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, người đàn ông trước mắt này là ai cũng không quan trọng.
"Lang à, nào, uống rượu đi!" Keisy với cái bụng đã ăn no sớm đã quên mối thù muốn cướp gian ghế vừa rồi, kéo theo Lang bắt đầu tha hồ uống, hai người uống rượu uống đến cao hứng, thậm chí vung tay múa chân cả lên, hai người thân thiện như là bạn bè đã quen thân cả đời.
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, thịt sớm đã không biết bưng lên mấy dĩa, ngay cả Keisy cũng liều mạng nhìn chằm chằm đống thịt chất càng ngày càng cao, lại không dám vươn tay lấy ăn, còn ăn, sợ rằng ngay cả não cậu cũng phải lấy để chứa thịt rồi, nhưng Thanh Thanh vẫn không ngừng gọi đồ ăn, trong tay không ngừng nướng thịt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, chờ người nào đó sẽ mặc khôi giáp sáng lấp lánh, cầm bảo kiếm sáng lấp lánh, giống như thiên thần giáng trần mà đấy cửa vào.
Mai Nam mặt tái nhợt, như muốn khóc mà nói: "Keisy, cậu ăn thêm một chút đi!"
"Oh..." Keisy nhìn núi thịt trước mắt, lần đầu tiên trong cuộc đời muốn ói khi nhìn thấy đồ ăn.
Mai Nam và Keisy hai người đều nhìn thịt mà than thở, chỉ còn lại Leola vẫn như tốc độ ban đầu nhai kỹ nuốt chậm, chậm rãi ăn thịt, nhưng dưới tốc độ nướng thịt ba giây của Thanh Thanh, núi thịt lại chỉ có tăng mà không giảm.
Lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng chuông, Keisy, Mai Nam và Thanh Thanh đều đồng thời nhìn machine thông tin của mình, cuối cùng Lang ngồi ở bên cạnh lại cầm lấy machine thông tin của hắn, hồng hộc nói: "Lance chết tiệt, ngươi lêu lổng chỗ nào rồi, chờ ngươi sắp phát điên rồi đây, núi thịt cũng đã nướng xong ba tòa rồi." Lang vừa nói, vừa liếc ánh mắt khát vọng đến khủng bố của Thanh Thanh.
"Lang, mau tới đây chi viện!" Một âm thanh trầm ổn lúc này lại hổn hển hô lên.
"Cậu nói cái gì?" Biểu tình lỗ mãng của Lang biến mất, hắn đột ngột đứng lên, không dám tin bình nguyên Á Long sẽ có thứ gì đó, lại có thể khiến cho Lancelot nói ra hai chữ chi viện.
Lancelot lại không có trả lời, chỉ nghe thấy machine thông tin truyền đến một loạt tiếng vang kịch liệt của chiến đấu, tiếng của Lancelot đứt quãng hô lên: "Hai mươi năm trước.... Hắc Long ... do Long Hoàng phong ấn..." Lời còn chưa nói xong, liền truyền tới tiếng đổ vỡ, tiếp đến machine thông tin lại chỉ còn lại tạp âm.
"Chết tiệt!" Lang ngay cả chào tạm biệt với nhóm người Leola cũng không có, tông cửa gian ghế liền phóng ra ngoài.
Trên mặt của bốn người Leola đều hiện lên biểu tình quai quái, cuối cùng mọi người đồng lọat nhìn hướng Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt, Keisy ahem rồi nói: "Xem ra hôm nay là không nhìn thấy Quang Minh kỵ sĩ rồi."
"May là chúng ta rời khỏi di tích đó nhanh, nếu không sẽ bị "hắn" tìm đến rồi." Mai Nam bộ dạng vẫn còn sợ hãi chưa yên.
Leola thì trầm mặt, quay đầu đi không nhìn biểu tình cầu khẩn của Thanh Thanh lộ ra, nhưng Thanh Thanh lại ngồi càng ngày càng gần, nước mắt trên mặt cũng chảy càng ngày càng nhiều, cuối cùng dứt khoát dán cả bộ mắt kính lớn đến trước mắt Leola cầu khẩn.
"Tôi không muốn gây chuyện." Leola mặt vô biểu tình nói.
"Mặt Nạ Bạc!" Thanh Thanh sớm đã có chuẩn bị nói, bất luận thế nào cô đều muốn Leola đi giúp Quang Minh kỵ sĩ, họa là do bọn họ gây ra, làm sao có thể ném cho Quang Minh kỵ sĩ đi thu dọn.
Leola lại vẫn không chút động lòng, tiếp tục công việc nhai kỹ nuốt chậm của hắn, Thanh Thanh đành quay đầu chuyển hướng Keisy, cầu khẩn nói: "Keisy, cậu vừa rồi chẳng phải rất thân với Lang sao? Anh ta chạy đi chi viện rồi đó, nếu xảy ra chuyện thì làm sao?"
Keisy nhún vai: "Hẳn là không có khả năng xảy ra chuyện đi, dù sao cũng là Quang Minh kỵ sĩ đấy!" Giống với Leola, Keisy cũng đã phát hiện Lang có lẽ chính là... Cộng thêm Quang Minh kỵ sĩ, hai người này liên thủ hẳn là không thể nào sẽ thua bởi Mirrodin, cùng lắm cũng có thể bỏ chạy đi.
Thanh Thanh lúc này nhớ tới, đúng rồi, đó thế nhưng là Quang Minh kỵ sĩ Lancelot trong truyền thuyết, làm sao có thể thua bởi Mirrodin, nghĩ đến đây, cô cũng yên tâm, chỉ là không cam lòng lẩm bẩm: "Nhưng tôi muốn thấy Quang Minh kỵ sĩ."
Lúc này, cửa đột nhiên bị tông ra, xuất hiện chính là bóng dáng của Lang, hắn vội vã hô lên: "Các người mau lên machine rời khỏi Thương Lan." Sau khi nói xong câu không đầu không đuôi này, Lang vừa lại phóng ra khỏi gian ghế.
"Rời khỏi Thương Lan làm cái gì? Ở đây là nơi gần bình nguyên Á Long nhất, chúng ta còn phải trở về bình nguyên Á Long giả vờ đang mưu sinh dã ngoại trước khi lão già Barbarise đến đón chúng ta đây." Keisy khịt mũi đối với lời của Lang.
Nhưng lời của Keisy vừa mới nói ra, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, cái chấn động giống như một tòa núi đang di chuyển này đối với bốn người Leola mà nói không còn có thể quen thuộc hơn, sắc mặt