Chương một: Cuộc gặp gỡ định mệnh
"A a, quét dọn thật là phiền phức." Một cậu con trai thân hình thon dài, tướng mạo có thể coi là thanh tú đáng yêu đang duỗi duỗi cái lưng mỏi nhừ, lần nữa bất mãn vung chổi, còn vừa lẩm bẩm phàn nàn: "Nếu như có cái machine toàn năng giúp mình quét dọn thì tốt biết bao!"
Chẳng qua ngẫm một chút, một cái machine thế nhưng tốn không ít tiền, nhất là loại toàn năng, đó thế nhưng không phải một cậu bé vị thành niên dựa vào công việc làm thêm lặt vặt có thể mua nổi, nhất là, cái trường học không thể không vào đó. Cái học phí trời đánh đắt đến nỗi cậu mỗi ngày làm công làm đến mơ mơ màng màng, thường thường phát hiện mình vô duyên vô cớ đứng ở cổng trường, trên tay còn cầm quả ổi...
Cái gì? Cho trường học nổ tung là vô đạo đức? Quả ổi làm sao nổ tung trường học được hả? Bạn cho rằng quả ổi là cái gì? Lựu đạn chắc? Hừ, cậu làm sao có thể mua nổi lựu đạn, có thể mua quả ổi đập phá cửa kính nhà trường đã là may rồi, chẳng qua nói thật nhé, cửa kính đã được cường hóa của trường cũng không phải thứ mà một quả ổi có thể đập phá được. Giữ vững nguyên tắc tuyệt đối không lãng phí, quả ổi đó đương nhiên lần nào cũng được bảo lưu lại, làm thành món quả tráng miệng của cậu.
Két!
Cậu con trai nhíu nhíu mày,
cái âm thanh quái gở này là gì? Chẳng lẽ cái machine giặt quần áo siêu đồ cổ tự động giặt đồ, xả nước, sấy khô đó lại xảy ra vấn đề rồi? Đừng mà, cậu con trai có chút sốt ruột muốn vọt đi xem thử tình huống của cái machine giặt đồ, trong đó thế nhưng là có một bộ đồng phục còn sót lại của cậu, nếu bị tiêu tùng, vậy cậu chỉ có thể mặc đồ lót mà vào sân trường rồi.
Chưa kịp phóng đến máy giặt, cậu trai đã biết âm thanh vừa rồi tuyệt đối chẳng liên quan tới cái machine đáng thương kia, một vòng xoáy màu sắc rực rỡ kỳ quái bỗng từ hư không xuất hiện bên cạnh cậu, còn có xu thế càng lúc càng lớn, mà cái phòng đáng thương của cậu lại có thể bắt đầu vặn vẹo biến hình.....
"Ối trời! Mình vẫn biết là mình rất xui, nhưng cũng không thể xui đến mức độ này chứ?" Cậu vô lực nhìn không gian quanh mình biến hình vặn vẹo một cách nghiêm trọng, bắt đầu hoài nghi mạng của mình khắc cha khắc mẹ bây giờ có phải còn muốn khắc luôn chính mình rồi không. "Quét cái phòng mà cũng xảy ra chuyện?"
Oán giận thì cứ oán giận, nhưng cậu con trai vẫn quyết định chết tử tế vẫn không bằng sống nhờ vả, vội từ không gian biến hình vặn vẹo lui về phía sau, trong lúc đang định nhảy cửa sổ chạy đi thì một vệt sáng khiến cho lòng hiếu kì của cậu nổi dậy. Chân phải đạp trên cửa sổ, cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn xem hiện tượng kì dị kia.
Không gian của vòng xoáy kia bắt đầu mở rộng ra, đột nhiên từ đó bắn ra vô số hào quang, bỗng chốc, hào quang vạn trượng kia bộc phát, tràn ngập cả căn phòng...
"Má ơi!" Cậu con trai không nhịn được tức giận mắng, hai mắt cậu đã sớm bị hào quang kia làm cho tạm thời trở thành mù, bạt mạng lắc đầu, muốn lắc đi cảm giác chói mắt do hào quang mang lại, cậu con trai vẫn không nhịn được tiếp tục mắng: "Chết tiệt, lời nói của cha ông ta quả nhiên là có đạo lý, lòng hiếu kì thật con mẹ nó cũng có thể hại chết một con mèo."
Mặc dù mắt không khác gì mù nhưng cậu vẫn mơ hồ cảm giác được biến hóa xung quanh. Hào quang chói mắt đã dần dần tiêu tan, cảm giác khác thường ở không gian xung quanh cũng dần dần biến mất, thay vào đó lại có người xuất hiện! Cậu chuẩn xác nắm lên khẩu súng được đặt trên bàn, bằng cảm giác đã nhắm ngay vào người đó!
"Là ai?" Thị giác được khôi phục một chút, cậu dần dần thấy rõ bóng người. Thân hình người đó mặc dù không cường tráng, nhưng cao thủ chân chính thường cũng không phải sẽ có cơ bắp cuồn cuộn. Cậu vạn phần cẩn thận mà hỏi, đồng thời, khẩu súng trong tay cũng tuyệt không lệch khỏi quỹ đạo hướng bóng người kia.
Vậy mà, không cần cậu giơ súng, cửa động lại vừa lại phun ra một người khác, người này vừa tới đã phát ra sát khí mãnh liệt, giơ lên vũ khí liền hướng về thân thể người tới trước bắt chuyện...
"Lão sư, ngươi buông tay chịu trói đi, tổ chức vốn sẽ không bỏ qua ngươi, thà chết ở trên tay ta so với chết trên tay những người khác còn tốt hơn nhiều." Người tới sau mang sát khí mãnh liệt lạnh lùng nói, nghe thanh âm, người này cư nhiên lại là một cô gái.
"Jasia, sát khí ngươi phát ra quá mạnh, đây không phải là điều mà một sát thủ chân chính nên có." Người được gọi là lão sư chỉ thản nhiên mà sửa sai học sinh.
"Câm mồm!" Jasia giận dữ hét, phẫn nộ dưới đáy lòng không ngừng dâng lên, cô sẽ không vĩnh viễn ở phía dưới người này, sẽ không! Truyền thuyết về sát thủ hoàn mỹ sẽ do cô đánh vỡ, cô mới là đệ nhất sát thủ chân chính! Gϊếŧ chết hắn, chỉ cần gϊếŧ chết cái lão sư đã mở lối cho con đường sát thủ của mình... Cô chính là đệ nhất sát thủ!
Hai người trầm mặc đối địch, ngoại trừ âm thanh giọt máu không ngừng chảy xuống từ vết thương trên thân thể người được xưng là lão sư, hết thảy đều là sự yên lặng trước cơn giông bão.... Một trận tử đấu sắp bắt đầu, hơn nữa là đến chết mới thôi!
"Hai người rốt cục đến nhà người khác làm gì? Nói một đống lời tôi nghe không hiểu, bây giờ lại là yên tĩnh muốn chết. Này! Các người muốn đánh thì ra bên ngoài mà đánh, dám có gan phá hư nhà của tôi, tôi sẽ cho mấy người biết tay, tôi thế nhưng nói được làm..." Cậu con trai cuối cùng cũng khôi phục lại thị lực, nhìn thấy một nam một nữ đứng đối lập ngay trước mặt cậu.
Hai người, một nam một nữ đồng dạng có cùng một cái khí chất lạnh như băng, cậu con trai tò mò đánh giá. Người nam thân hình thon cao, mặc một bộ hắc y, lại thêm một mái tóc đen trên đầu, đúng là đen toàn tập, lại nhìn thử khuôn mặt kia, mặt trái xoan tiêu chuẩn khiến người nam thoạt nhìn mang chút thanh tú, nhưng đặc biệt hai tròng mắt màu bạc, so với màu đen thì đồng tử màu bạc có phần lạnh hơn, lại làm cho người nam có loại cảm giác nói không nên lời.... Làm cho đáy lòng người ta không khỏi nổi lên một cơn lạnh lẽo, cậu con trai cũng không nhịn được đánh cái rùng mình.
Người nữ thì hết sức lòe loẹt, một đầu tóc đỏ chói lại thêm đôi mắt xanh biếc, tổ hợp kì quái này không làm cho người ta cảm giác xung đột, ngược lại càng lộ ra sự chói sáng của cô gái, chỉ là cặp mắt kia có hơi quá lạnh lẽo ác độc, cậu con trai nhịn không được lắc đầu thở dài.
Nhưng là, hai người kia tính tình như thế nào, chẳng liên can gì đến cậu, quan trọng là, hai người kia bộ dạng như là tổ tông mười tám đời đều có thâm thù đại hận với đối phương, cậu thật là sợ! Sợ đồ vật trong nhà nếu là bị phá, một đứa nghèo đến sắp phát điên như cậu sẽ không nhịn nổi mà phạm hai vụ án mạng trong nhà mình mất.
Jasia trong nháy mắt đã di chuyển, có lẽ không nên nói là di chuyển, chỉ là đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, sau đó trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt người nam kia, thanh đao mỏng tựa lá liễu trong tay cô nàng vô thanh vô tức chém qua cổ người nam...
"Đáng chết, không phải chứ!" Cậu con trai sững sờ nhìn, cứ như vậy mà rơi đầu rồi? Uổng cho một thanh niên thoạt nhìn còn có vẻ rất mạnh. Thảm, lát nữa có thể phải dùng thuốc tẩy mạnh để lau sàn nhà, mới có thể chùi đi mùi máu tanh rồi.
Nhưng là, không có lấy nửa giọt máu chảy xuống, người nam vốn bị chém đầu kia thì ra chỉ là một cái tàn ảnh, Jasia giật mình trong lòng, lập tức xoay người lại xem người nam có phải ở sau lưng của mình hay không, hóa ra, cú xoay người này thật sự chết người, cổ của cô nàng bị một bàn tay nhè nhẹ ấn giữ, chính xác mà nói, ấn vào cô ta, chỉ có hai ngón tay.
Nhưng là, Jasia rất rõ ràng mà biết hai ngón tay này cũng đủ để lấy mạng cô rồi!
"Ha ha ha..." Jasia không sợ, trái lại cười rộ lên, vạn phần châm chọc hỏi người ở sau lưng mình: "Thế nào? Người được xưng là đệ nhất sát thủ lại không dám xuống tay gϊếŧ ta? Lão sư trước kia gϊếŧ người thế nhưng chưa bao giờ để người muốn gϊếŧ cảm thấy thống khổ... Trước khi họ cảm thấy thì đã gặp diêm vương rồi!"
Người nam nhưng lại yên lặng không nói.
"Đừng ngốc nữa, lão sư, sát thủ vĩnh viễn chính là sát thủ." Thanh âm Jasia trở nên lạnh lùng, sau đó không hề sợ hãi tránh ra khỏi tay của người nam, cô vô cùng lạnh lẽo nói: "Ngươi sẽ đánh vỡ ước hẹn với người đó, sát thủ vĩnh viễn không có khả năng không gϊếŧ người. Nhất là ngươi, lão sư."
Người nam lẳng lặng đứng thẳng, vẻ mặt cùng lúc trước cũng không thay đổi – không chút biểu tình!
"Ta hôm nay không gϊếŧ được ngươi, một ngày nào đó cũng sẽ gϊếŧ được ngươi." Jasia đột nhiên phát ra một nụ cười yêu mị mà nguy hiểm: "Lão sư ngươi hôm nay phải thừa dịp gϊếŧ chết ta, nếu không, ngươi vĩnh viễn sẽ sống trong cảnh bị ta đuổi gϊếŧ." Nếu như có thể đánh vỡ ước hẹn của người đó với lão sư, ha ha, như vậy cô có chết cũng cam nguyện.
Người nam nhàn nhạt nói: "Ngươi đi đi, Jasia, ta không gϊếŧ người."
"Hừ!" Người đó thật sự trọng yếu đến vậy sao? Đáng chết! Jasia trên mặt lộ ra đố kỵ, người có thể làm cho lão sư coi trọng đến vậy, đáng lẽ là cô! Mình thế nhưng chính là đệ tử duy nhất của lão sư!
"Từ nay về sau, ngươi không còn là lão sư của ta, mà là kẻ thù ta phải gϊếŧ!" Jasia rống giận, xoay người muốn rời đi, nhưng... Đây là đâu? Cô đột nhiên phát hiện căn phòng này thật quái dị.
Cậu con trai bất đắc dĩ giơ súng: "Tôi nói mấy người, có thể bỏ cái "chủ nhân phòng này" ở trong mắt hay không hả?" Hóa ra hai người kia đã coi cậu trở thành người vô hình? Nếu cậu nghe hiểu được bọn họ đang nói cái gì, thế thì có thể xem như là phim truyền hình để mà xem, yêu hận tình thù giữa một nam một nữ... hế hế, hẳn là xem không tồi.
Nhưng vấn đề là, lời bọn họ nói, cậu một câu cũng nghe không hiểu!
"Mở cửa cho ta ra ngoài! Nếu không ngươi phải chết." Jasia vô cùng lạnh lẽo nói, rồi sau đó cau mày nhìn cậu con trai sắc mặt mù mờ.
Cô ta chắc là đang nói chuyện với cậu đi? Cậu con trai gãi gãi mặt, nhún nhún vai, sau đó đi đến phía trước của machine xử lý trung ương mình thường dùng, cầm lấy thứ giống như mũ an toàn, đi tới trước mặt cô gái, cậu con trai đem đồ vật đưa đến trước mặt cô: "Đội đi."
Jasia nhíu nhíu mày, nhưng không có cầm lấy mũ an toàn, ai biết thằng nhóc này có gây bất lợi với cô hay không.
Cậu con trai không nhịn được chỉ chỉ mũ an toàn, sau đó làm cái động tác đội mũ, vừa vội vừa giục: "Đội nhanh lên chút."
Jasia mặt lạnh xuống, đao lá liễu trong tay cũng giật giật...
Người nam lại đi đến trước mặt cậu con trai, đưa tay tiếp nhận cái mũ kỳ quái, không chút nào do dự đội lên đầu.
Thấy thế, chàng trai đi trở về phía trước machine xử lý trung ương, ngón tay ấn mấy cái nút trên mặt bảng trong suốt của machine, cuối cùng ấn xuống một cái phím "truyền ngôn ngữ".
Đỉnh mũ an toàn đột nhiên lưu động ánh sáng đủ loại màu sắc, theo sự chuyển động của ánh sáng, người nam nhíu mày một chút, cảm giác bị một đống thông tin nhét vào cũng không dễ chịu, trong đầu không ngừng xẹt qua một đống thứ, nhưng là hắn vẫn như cũ không có kêu rên, chút thống khổ này không đủ làm hắn lên tiếng được.
Một lát sau, ánh sáng trên mũ an toàn dần mờ đi, quay trở về thành cái mũ an toàn tầm thường lúc ban đầu, giờ phút này cậu con trai mới bắt đầu hỏi: "Nghe hiểu lời tôi nói chưa?"
Người tới nhẹ nhàng gật đầu, dùng ngôn ngữ giống như cậu con trai trả lời: "Hiểu."
"Tốt lắm, như vậy sẽ không gặp chướng ngại khi giao tiếp rồi." Cậu con trai hài lòng gật đầu.
"Tôi là từ..." Người tới đang muốn mở miệng giải thích.
"Tôi biết!" Cậu con trai không kiên nhẫn khua tay cướp lời: "Không gian khác tới!"
Người tới ngẩn ra: "Phải..."
"Đầu năm nay, ngay cả không gian cũng không đáng tin rồi, không ba thì năm là có người từ không gian khác rớt ra, ngay cả tin tức cũng không thèm phát loại chuyện này nữa." Cậu con trai bất đắc dĩ xòe hai tay, chỉ là không biết cậu cũng sẽ xui xẻo như thế, rớt đâu không rớt lại cứ rớt ngay vào trong nhà cậu, lần này nên làm sao bây giờ?
Cậu thế nhưng là cái người lười cùng cực, quên đi, bảo cái vị khách không mời này cuốn gói đến sở thu nhận đi! Lông mày cậu con trai giương lên, blah blah nói: "Bởi vì người từ không gian khác tới quá nhiều rồi, cho nên nước cộng hòa Acalane đặc biệt thiết lập sở thu nhận, lát nữa anh tự mình ra bên ngoài quẹo trái, đi thêm hai con phố, vượt qua một cái hồ, liền có cái sở quản lý trật tự, tự mình đi vào nói anh là từ không gian khác tới, bọn họ liền sẽ sắp xếp anh đến sở thu nhận thôi."
Người tới lại ngẩn ra, sau đó hờ hững nói: "Tôi không cần đi sở thu nhận, tôi sẽ tự kiếm sống."
Cậu con trai vừa nghe, bỗng dưng trở nên hăng hái, kích động hỏi: "Hả? Anh biết làm gì?" Nói không chừng người này sẽ là quý nhân cứu vớt cậu thoát ly khỏi cảnh vừa làm vừa học, đói khổ lạnh lẽo, thu không đủ chi? Nếu mà được như vậy, kia quả thật là rất tốt rồi! Nghĩ vậy, cậu con trai trên mặt rạng ngời.
Người tới tựa hồ bị hành động đột nhiên biến thành bóng đèn 500W của cậu con trai hù dọa, trầm mặc trong chốc lát, hắn nói: "Tôi là một sát thủ."
Sát?thủ! Sau khi mặt tỏa sáng, hai mắt của cậu con trai cũng bắn chớp loẹt xoẹt, trên mặt tràn ngập tười cười nịnh nọt: "Tốt, thật là một nghề có tiền đồ, tiền vốn thấp, nhưng thu về lại cao, đúng là một cái nghề tốt!"
Vị sát thủ có chút lúng túng, làm sao lại có người hình dung nghề sát thủ ra như vậy? Nhưng hắn lập tức liền bình tĩnh lại, thành thật nói: "Nhưng mà tôi đã hứa là sẽ không gϊếŧ người!"
Đột nhiên trong phòng an tĩnh, tươi cười của cậu con trai trong nháy mắt biến mất, không chút nào lưu tình chỉ ngón tay hướng cửa phòng: "ANH CÚT RA CHO TÔI, sát thủ đại nhân không gϊếŧ người."
Sự đãi ngộ khác biệt quá mức rõ ràng, sát thủ không nói gì đi đến trước cửa, nhưng hắn nhìn cánh cửa màu trắng trơn bóng, lại không biết làm như thế nào mới có thể mở cửa.
Cậu con trai không kiên nhẫn thét lên: "Vừng ơi mở ra."
Cánh cửa trong nháy mắt mở ra, nhưng người dẫn đầu đi ra không phải là sát thủ, mà là một người khác, Jasia, cô quay đầu mỉm cười trí mạng với sát thủ: "Sau này còn gặp lại, lão sư."
Jasia... Sát thủ không khỏi thoáng có chút cảm thấy buồn phiền.
"Này, mau cùng cô gái của anh đi đi, đừng vẩy máu ở chỗ này, anh có biết là mùi máu tanh rất khó thanh trừ hay không?" Cậu con trai ảo não nhìn máu không ngừng nhỏ xuống từ người sát thủ, chết tiệt, cậu vừa mới quét dọn xong!
Mặc dù đáy lòng đối với cái địa phương không biết tên này có trăm ngàn nghi vấn, nhưng sát thủ không nói nhiều, hơn nữa đối phương cũng đã hạ lệnh đuổi khách. Sau khi hắn im lặng đi ra ngoài, cánh cửa sau lưng không chút lưu tình đóng lại, sát thủ nhìn thế giới kì dị chưa bao giờ gặp qua ở bên ngoài, đáy lòng có chút hoảng sợ?
"Quy tắc thứ ba của sát thủ: vô luận tại bất kỳ tình huống nào, vĩnh viễn phải bảo trì bình tĩnh." Sát thủ lẩm bẩm đọc.
Cho dù, kiến trúc vật bên ngoài mỗi cái cao vυ"t, phong cách của chúng lại càng kỳ quái... Không, nguyên nhân của kỳ quái hẳn chính là, căn bản không có phong cách gì. Mái vòm, đỉnh nhọn, thậm chí là các loại hình dạng cong vẹo đều có, rối loạn, đây là điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Cho dù, trước mắt là trăm ngàn, không, đây là trên vạn cái đồ vật kỳ quái có dạng nửa vòng tròn ở trên trời bay tới bay lui, nếu hắn không nhìn lầm mà nói, hắn dường như còn ở trong đống vật bay đó phát hiện mấy con rồng trong truyền thuyết, trên lưng rồng thế nhưng chở người.
Cho dù vốn là sát thủ có lực bình tĩnh cực mạnh, cũng không nhịn được hít sâu mấy hơi, mới có biện pháp đối mặt với cảnh vật hoàn toàn không quen trước mắt.
Đợi cho tâm tình có chút bình phục, hắn bắt đầu suy nghĩ, khi một người thân ở độ cao khoảng chừng mười tầng lầu, hơn nữa không có phát hiện bất cứ bậc thang nào có thể xuống dưới đất, vật bay lộn tùng phèo phía trước giống như thể sẽ va phải bất cứ lúc nào... hắn có thể làm sao đây? Cho dù là sát thủ vĩnh viễn bảo trì bình tĩnh, cũng không khỏi cảm thấy sau lưng mình giống như có lá rụng lả tả thê lương đằng sau.
"Anh làm sao còn ở đây hả?" Sau lưng vang lên tiếng quát tháo của cậu con trai.
"Tôi không biết đi xuống như thế nào." Sát thủ bình tĩnh trần thuật lại sự thật, Jasia... Chắc là dùng móc dây đi xuống đi, đáng tiếc móc dây trên người hắn lại dùng hết trong lúc bị đuổi gϊếŧ.
Cậu con trai không khỏi lẩm bẩm vài câu: "Thật phiền toái, tại sao mình lại gặp phải thứ phiền toái này hả, mình còn vội đi làm đây, nếu đến muộn sẽ bị trừ tiền lương, vậy mình tháng sau ăn không khí chắc?"
Sát thủ vẫn im lặng, không vì vô tình của cậu con trai mà oán trách nửa câu, theo hắn thấy, cậu con trai chưa từng quen biết vốn không có nghĩa vụ phải giúp hắn, huống hồ cậu con trai sau khi biết hắn là sát