Chương 6: Róc vảy cứu người

Sau khi một luồng ánh sáng xuất hiện trên phía hoàng thành, hai người đã ở trong cung Càn Khôn, tẩm điện của hoàng đế.

Yến Diên vội vàng đến gặp hoàng hậu mà mình ngày đêm mong nhớ, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Huyền Long tại tẩm cung của mình, hắn vội vã đi mất.

Tin tức hắn bình an hồi cung nhanh chóng được truyền đi khắp nơi, khi đến điện Loan Phượng, người của Thái Y viện đã chờ sẵn cả rồi.

Những tấm màn gấm từ hôm đại hôn vẫn chưa được gỡ xuống, nhưng không khí nơi đây rất tiêu điều và nặng nề. Sắc mặt của nam nhân nằm trên giường còn xanh xao hơn mười mấy ngày trước, gương mặt trắng trẻo tròn trịa kia cũng ốm yếu đi rất nhiều.

Yến Diên sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Chi Ngọc, hốc mắt liền đỏ lên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, đau xót mà nói: “A Ngọc, ngươi chịu khổ rồi.”

“Trẫm rất nhớ ngươi…”

Nam nhân nằm trên giường không hề chú ý đến hắn, hắn cũng không hề gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh giường một lúc lâu.

Hắn từng thề rằng đời này hắn sẽ bảo vệ Ninh Chi Ngọc thật tốt, quyết không giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước. Giờ đây người hắn yêu đang ở trước mặt hắn, lại bệnh nặng như vậy, làm sao bảo hắn không căng thẳng và buồn bã cho được.

Qua nửa nén hương, Yến Diên mới nhẹ nhàng nói:

“Các ái khanh có tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này không?”

Các thái y thở dài đau xót, nén đau thương mà cúi đầu.

“Tôn Hoạ, ngươi nói đi.” Yến Diên quay đầu, nhìn thấy một vị thái y đang mặc quan bào đỏ thẫm.

Tôn Họa chính là người khi đó nói với Yến Diên rằng trái tim của rồng có thể trị được bách bệnh. Y còn trẻ tuổi đã trở thành một thái y rất tài giỏi của Thái Y viện. Dung mạo đẹp như tranh vẽ, quả nhiên tên xứng với người. Còn nếu nói về y thuật, y đã dần dần vượt qua được người đứng đầu Thái Y viện, đó cũng là lý do tại sao Yến Diên lại tin tưởng y đến như vậy.

Song, ngay lúc đó, đến cả Tôn Họa cũng mang một vẻ khó xử, y chấp tay hành lễ rồi cúi đầu đáp: “Bẩm hoàng thượng, nếu như vẫn không tìm được tim rồng, e là hoàng hậu nương nương…không thể chịu lâu hơn được nữa.”

Trái tim Yến Diên như thắt lại, hắn nhớ đến Huyền Long đã tin tưởng và tín nhiệm hắn như thế nào, liền nhíu mày khẽ nói: “…Lẽ nào trừ tim rồng ra, thì không còn cách khác sao?”

Tôn Họa im lặng trong phút chốc: “Thật ra nếu như không tìm được tim rồng, thì dùng vảy rồng thay thế cũng được.”

“Vảy rồng…?” Yến Diên sững người.

Tôn Họa: “Đúng vậy.”

“Vảy rồng tuy không thể trị tận gốc căn bệnh như tim rồng, nhưng vẫn có tác dụng khống chế căn bệnh này, vảy rồng càng gần với tim thì càng hiệu quả.”

“Nếu như liên tục dùng trong một tháng, hoàng hậu nương nương nhất định sẽ tỉnh lại.”

Yến Diên mở to mắt, trong lòng nhẹ đi một nửa: “Thật chứ?”

Nếu thế thì Huyền Long sẽ không chết, ngược lại còn có thể cứu A Ngọc.

Vảy rồng có vẻ giống như móng tay của con người, nếu mất rồi thì vẫn có thể mọc lại từ từ. Đương nhiên sẽ hơi đau một chút, nhưng vẫn tốt hơn là moi tim…

Sau khi róc vảy vẫn có thể mọc lại, nhưng nếu như moi tim, thì trên thế giới này sẽ không còn Hàn Bạc nữa.

“Cách chữa bệnh này là do thần đích thân đọc được trong y thư gia truyền, theo lý thì không thể sai.”

Yến Diên gật đầu do dự đáp: “Trẫm biết rồi.”

“Các ngươi lui xuống đi, trẫm muốn một mình ở bên cạnh hoàng hậu một lát.”



Tẩm điện bên cạnh Càn Khôn cung không xa xỉ bằng chính điện, nhưng vẫn toát ra vẻ hoa lệ, rộng lớn không gì sánh bằng.

Huyền Long đưa mắt nhìn nơi mà Yến Diên lớn lên, từ trước đến nay cuộc sống của y đều nhạt nhẽo vô vị, nên mới có vài phần hiếu kỳ, nhịn không được mà nhìn ngó khắp nơi.

Hóa ra người đó lớn lên ở nơi như thế này sao, chẳng trách hắn có chút kiêu căng xa xỉ, Nhưng đối với Huyền Long mà nói, cho dù Yến Diên có như thế nào thì cũng đều rất đáng yêu.

Đại kiếp đã đến gần, Huyền Long càng ngày càng cảm thấy linh lực của bản thân yếu dần đi. Chỉ mới bay một đoạn đường không dài, vậy mà y lại mệt mỏi đến vậy. Y nhìn thấy trong điện có một chiếc giường,bèn đến đó ngồi một chút, nhưng không ngờ rằng ngồi một hồi rồi lại ngủ thϊếp đi.

Trời dần dần tối, trong điện yên tĩnh một hồi lâu liền bị tiếng mở cửa quấy động, Huyền Long lập tức mở mắt, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Hóa ra Yến Diên quay lại rồi.

Người đó không biết từ khi nào đã khoác lên mình bộ long bào sáng chói, đầu đội mão ngọc, tinh thần và sức lực lại càng uy vũ hơn. Hắn vốn dĩ rất trắng, lúc này đây trông hắn quả thật là một người rất tôn quý.

Hắn bước đến bên cạnh Huyền Long rồi ngồi xuống, ôm lấy vòng eo của Huyền Long, gục đầu vào vai y mỉm cười nói: “A Bạc, ngươi có nhớ ta không?”

Huyền Long ôm lấy hắn, trong đôi mắt lạnh lẽo đó hiện lên một cảm giác ấm áp khó đoán: “Ừm.”

Hắn vốn đang diễn kịch, nhưng sau khi nghe thấy đối phương nói câu này, Yến Diên vậy mà lại không khống chế được niềm vui, không nhịn được mà ghé vào tai Huyền Long nói: “Ta cũng nhớ ngươi.”

“Ừm.” Khóe môi của Huyền Long có chút cong cong.

Yến Diên ngạc nhiên, khẽ buông tay ra khỏi eo của Huyền Long, hắn nhìn nam nhân khí khái anh hùng kia mà không thể tin vào mắt mình, tim đập liên hồi: “Vừa nãy ngươi…cười rồi.”

Huyền Long nghe xong câu đó liền cúi đầu nhìn hắn.

Hắn nhìn vào đôi mắt xanh thẫm như băng của y mà nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi cười với ta…”

Ánh mắt của Huyền Long có chút ngỡ ngàng.

Trước đây y chưa từng cười sao…?

Hình như là vậy.

Trước đây chẳng có chuyện gì khiến y vui cả, đương nhiên chẳng việc gì phải cười.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Người này bảo thích y, tình nguyện quan tâm đến y…

“Ngươi cười lên trông thật đẹp.” Yến Diên không kiềm được lòng mình mà muốn gần gũi với Huyền Long hơn, tiến gần lấy người y mà nói một cách nghiêm túc: “Sau này phải cười nhiều lên.”

Huyền Long chưa bao giờ được khen như vậy, hai má liền ửng hồng, ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”

Ngay sau đó, nam nhân bên cạnh lập tức ôm lấy eo y, Huyền Long vậy mà cúi đầu hôn vào môi hắn. Thấy thế, hắn nghiêng người thuận thế đè y xuống giường.

Ngày đó Yến Diên lừa Huyền Long bảo muốn cùng y kết thành phu thê, chính là muốn sau khi giày vò y xong sẽ tìm cơ hội moi tim rồng. Nhưng ai biết được rằng tim rồng không thể lấy, ngược lại hắn đối với cơ thể của Huyền Long lại càng “thực thủy tri vị”*, bất cứ lúc nào cũng muốn làm càn đối với y.

*Thực thủy tri vị (食髓知味): Ăn được một lần lại càng muốn ăn nữa.

Yến Diên biết rằng như vậy là không đúng, nhưng du͙© vọиɠ là thứ rất khó khống chế. Hắn tự nhủ với bản thân mình, đợi Ninh Chi Ngọc tỉnh lại, hắn nhất định sẽ cắt đứt mọi thứ với Huyền Long.

Bây giờ hắn phải nắm chắc Huyền Long trong tay, nên mới phải làm như vậy.

Hơn nữa đối với những việc này, Huyền Long từ trước đến nay chưa từng từ chối hắn. Cho dù kĩ thuật của Yến Diên thật sự rất kém, trừ kích thước lớn ra thì chỉ có làm y đau thôi.

Sau khi làm xong, Huyền Long vẫn mang dáng vẻ đau đớn như trước, khuôn mặt trắng bệch. Yến Diên bối rối nhìn y, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán y, căng thẳng nói: “A Bạc, ngươi khó chịu lắm đúng không…?”

Kỳ lạ, rõ ràng hắn đã rất cẩn thận rồi.

Huyền Long nghĩ rằng chuyện vợ chồng nhất định phải như vậy, nếu như y nói đau sẽ làm cho Yến Diên mất hứng. Y mở mắt nhìn hắn một hồi rồi nói bằng giọng khàn khàn: “Không sao, chỉ hơi mệt một chút.”

Đau thì đau, trong lòng vui sướиɠ là được.

Yến Diên sờ vào giữa hay chân của y, nhíu mày nói: “Nhưng ngươi lại chảy máu rồi.”

Huyền Long im lặng một lúc, yết hầu nhẹ di chuyển: “Vài ngày là ổn thôi.”

Tâm tư của Yến Diên rất nhanh đã chú ý đến một chuyện khác, hắn vén lên một góc áo gấm trên người Huyền Long: “Tại sao vết thương trên ngực ngươi đã lâu như vậy rồi vẫn không khỏi?”

Không những không khỏi mà ngày càng nghiêm trọng hơn, màu sắc của phần thịt non trắng hồng đó đã thâm hơn rất nhiều, nếu như không chữa trị chắc chắn sẽ lở loét.

Huyền Long cư nhiên không thể nói cho hắn nghe về việc đại kiếp sắp đến gần: “Có lẽ là do thời tiết.”

Yến Diên vốn nghĩ rằng yêu thú pháp thuật cao cường, vết thương sẽ khỏi nhanh chóng, bây giờ xem ra không phải như vậy. Hắn nhất thời cảm thấy lòng nặng trĩu, liền đưa tay vòng qua cổ của Huyền Long: “Ngày mai ta sẽ bảo thái y đem thuốc đến thoa cho ngươi.”

Thuốc của nhân gian đối với yêu thú chẳng có tác dụng gì, Huyền Long cũng chẳng giải thích, dù sao điều đó cũng không ảnh hưởng gì mấy: “Ừm.”

Chưa dùng cơm tối, Huyền Long đã buồn ngủ rồi. Lúc y chuẩn bị đi ngủ, lại nghe thấy người bên cạnh đang do dự, muốn nói với y điều gì đó: “A Bạc, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện…”

Huyền Long gắng gượng nhìn hắn: “Ngươi nói đi.”

Đôi mắt màu xanh thẫm ấy của y trước giờ vẫn rất lạnh lùng, nhưng Yến Diên lại có thể nhìn ra được sự ấm áp từ đôi mắt đó, hắn dần dần cũng đã đoán được vết thương trên ngực y từ đâu mà có rồi.

Từ lúc thái y nói rằng vảy rồng nằm gần vị trí tim là thuốc trị bệnh tốt nhất hắn đã đoán ra được.

Như vậy có thể hiểu vì sao sau khi hắn uống loại thuốc không xám không đen đó, vết thương nghiêm trọng như vậy qua ba ngày đã khỏi rồi.

Nhưng vết thương của Huyền Long đến bây giờ vẫn chưa khỏi.

Yến Diên rất khó mở lời với y, nhưng khi nghĩ đến tính mạng của người mình yêu càng ngày càng nguy hiểm thì mọi chuyện đối với hắn lại đơn giản hơn nhiều: “Có thể cho ta một chút vảy rồng không…?”

Huyền Long sững người, ánh mắt khó hiểu hỏi hắn: “Ngươi cần vảy rồng làm gì?”

Yến Diên nhìn hắn khó xử: “Một người bạn quan trọng của ta bị thương rất nặng, nếu như không chữa trị thì sẽ mất mạng…”

Huyền Long nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của hắn, trong lòng cũng không mấy thoải mái, nhưng vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào: “Muốn bao nhiêu?”

“Ba mươi miếng.” Yến Diên dùng cách dịu dàng nhất để đưa ra yêu cầu tàn nhẫn nhất: “…Ta muốn vảy rồng ở gần tim, có được không?”

Huyền Long lại sững người, rồi nói: “Được.”

“Cảm ơn.” Yến Diên ôm lấy y rồi hôn vào tai y, “Ta sẽ bảo thái y lấy thuốc trị thương tốt nhất đến đây.”

“Ừm.”