Chương 26: Quan trọng và không quan trọng

Bệnh của Ninh Chi Ngọc cho dù nửa ngày cũng không thể nào kéo dài thêm được nữa, Yến Diên nhìn thấy y mỗi lần ho vài tiếng lại nôn ra nhiều máu đến như vậy, trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, cực kỳ đau đớn.

Buổi sáng cách ngày hôm đó, Huyền Long đi về phía sau bức bình phong, dùng một con dao róc ba mươi miếng vảy rồng ở phía ngực phải của mình, máu chảy ra những trút nước, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm y phục.

Yến Diên đứng ở bên ngoài căng thẳng chờ đợi, Huyền Long xử lý tà áo của mình một cách miễn cưỡng rồi bước ra khỏi bức bình phong, đưa những tấm vảy rồng đã được y dùng pháp thuật xử lý sạch sẽ cho hắn.

“Cầm đi đi.”

Ba mươi miếng vảy rồng được xếp ngay ngắn trên bàn tay y, tỏa ra ánh sáng màu đen lóng lánh, nếu như nhiều vảy rồng hơn nữa e rằng một tay này cũng cầm không hết.

Yến Diên cúi đầu nhìn một cái nhưng không nhận lấy, tuy rằng vẻ mặt của Huyền Long khiến hắn không thể đoán ra được điều gì, nhưng hắn lại ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Trước đây hắn không hiểu vì sao mùi hương lành lạnh trên cơ thể Huyền Long lại lúc nồng lúc nhạt, bây giờ hắn đã hiểu rõ rồi…

Chỉ cần Huyền Long đổ mồ hôi hay chảy máu, thì mùi hương đó càng nồng hơn.

Bởi vì hương thơm lành lạnh ấy chính là mùi hương trong xương cốt của y.

“A Bạc, ngươi không sao chứ…?” Yến Diên nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Huyền Long, hạ giọng nói.

“Không sao.” Huyền Long lắc đầu, đưa những miếng vảy rồng ấy lại gần hắn hơn.

Yến Diên đưa tay nhận lấy, sâu trong tim hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác đau xót vô cùng, rõ ràng khi hắn mở miệng cầu xin y, đến một chút cảm xúc cũng không có. Nhưng khi cầm trong tay rồi, giống như có hàng ngàn con kiến đang đâm vào trái tim hắn vậy, nỗi đau ẩn giấu trong tim hắn càng lúc càng rõ rệt hơn.

Nhưng so với nỗi đau to lớn khi mất đi Ninh Chi Ngọc, thì nỗi đau này hiển nhiên không còn quan trọng nữa,

“Cảm ơn ngươi, A Bạc… Nếu như không có ngươi ở đây, ta thật sự không biết nên làm thế nào nữa.”

Huyền Long khẽ nhắm mắt một cách miễn cưỡng: “Đừng nói cảm ơn.”

Giữa hai người họ, nếu như nói một câu “cảm ơn” thì thật sự quá xa lạ rồi.

“Được.” Lấy được vảy rồng, Yến Diên cũng cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều, hắn không ngần ngại mà mỉm cười với Huyền Long rồi tiến về trước một bước, đưa tay ôm lấy eo y, vuốt tóc trên trán y rồi hôn một cái, “Vậy tối nay ta sẽ đến tìm ngươi.”

“Ừm.” Hàng lông mi của Huyền Long khẽ run lên, trong đôi mắt đầy sắc bén ấy hiện lên một hình bóng mờ ảo, Yến Diên nhìn y trong phút chốc, nhẹ nhàng vuốt ve bên tai trắng bệch của y, cúi người xuống nhẹ hôn lên môi y rồi mới quay người đi mất.

Yến Diên vừa rời khỏi, Huyền Long đã không chịu được nữa, y bước loạng choạng từng bước đến bên cạnh giường, y đưa tay vịn vào bên giường rồi từ từ nằm xuống.

Mất quá nhiều máu khiến cho y cảm thấy cả người đều trở nên lạnh buốt, hoa mắt chóng mặt, cơn đau bụng âm ỉ không ngừng. Xem ra lời của vị tiền bối ấy không hề sai, sau khi có thai, cơ thể càng lúc càng yếu ớt hơn trước rồi.

Những người tu đạo cần phải trải qua thiên kiếp bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể đắc đạo phi thăng. Y đã sống cả vạn năm, trải qua những trận thiên kiếp lớn nhỏ, đến nay cũng đã được bốn mươi tám kiếp rồi, trong đó có chín ngày lôi kiếp, vạn kiếm xuyên linh, cát bay như địa ngục…những thảm họa do thiên nhiên hay con người tạo ra y đều đã trải qua, nhưng lần này lại đặc biệt khó chịu, thiên kiếp vẫn chưa đến mà cơ thể đã trở nên vô dụng đến như vậy.

Trong lòng bàn tay Huyền Long bỗng hiện ra những viên thuốc dưỡng thai mà ông lão ấy đã đưa cho y. Huyền Long nuốt hai viên thuốc rồi nằm cuộn người trên giường mà ngủ mê.

……

Khi Yến Diên đến điện Loan Phượng, Ninh Chi Ngọc đang ngồi trên giường, được những cung nữ đứng bên cạnh hầu hạ y rửa mặt chải đầu. Vừa nhìn thấy Yến Diên, đôi mắt y đột nhiên sáng rực, mỉm cười thanh tao, nói: “A Diên.”

Ninh Chi Ngọc khoác trên người tiết y màu trắng, mái tóc đen được buộc lên một nửa, một phần tóc rũ xuống ngực, màu trắng ấy như làm nền cho y, được khoác trên người y một cách thùng thình, càng khiến cho y giống như một mỹ nhân ốm yếu.

Yến Diên cho những cung nữ rời đi rồi bước vài bước đến bên cạnh giường ngồi xuống. Hắn nắm lấy đôi tay đang được đặt trên chiếc chăn gấm Thanh Loan, cúi đầu hôn lấy đôi tay ốm yếu của y: “A Ngọc của trẫm tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Rất tốt.” Ninh Chi Ngọc mỉm cười gật đầu, tuy rằng sắc mặt của y có tái nhợt, nhưng đôi mắt như sáng rực lên, khi y nhìn Yến Diên, đôi mắt ấy như đang có một ngôi sao phát sáng bên trong vậy. Tính cách của y rất ấm áp và dịu dàng, khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm ái, “Nếu như có A Diên bên cạnh thì càng tốt hơn.”

Yến Diên biết rằng Ninh Chi Ngọc đang trách hắn không ở bên cạnh y, nhưng y đã quen với việc chịu đựng, thế nên không có một lời trách móc nào đối với hắn. Yến Diên cũng vì thế mà rất thương tính cách này của y. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt trắng như tuyết này, có chút chột dạ mà giải thích:

“Tối hôm qua bận phê tấu chương, khi đến đây đã thấy ngươi ngủ say rồi, nên không nói với ngươi.”

“Tối nay không đi nữa, trẫm muốn ở bên A Ngọc của trẫm.”

“Ừm.” Ninh Chi Ngọc nắm lấy bàn tay đang vuốt ve gương mặt mình của Yến Diên mà nở một nụ cười.

Tâm trí của Yến Diên khẽ xáo động, hắn nâng lấy gương mặt của Ninh Chi Ngọc, cúi người hôn vào mí mắt y một cách thương xót.

Nam nhân trước mặt và Huyền Long đương nhiên là không giống nhau, đây là bảo vật của hắn, khi chạm vào cũng đều phải cẩn thận từng chút, nhẹ nhàng dịu dàng bởi vì sợ rằng sẽ làm y đau.

Sau một chốc âu yếm nhau, cả hai buông nhau ra, Ninh Chi Ngọc rõ ràng không nỡ, liền hỏi: “A Diên không đi thượng triều sao?”

“Đi.” Nụ cười của Yến Diên ẩn chứa một chút thần bí, “Tặng ngươi vật này quan trọng hơn.”

Ninh Chi Ngọc: “Vật gì?”

“Trần Nham.” Yến Diên lớn giọng gọi người ngoài điện.

Không lâu sau lão thái giám liền xuất hiện, mang theo một viên ngọc tuyết xinh đẹp.

Sau khi Trần Nham tiến lại gần, Ninh Chi Ngọc mới nhìn rõ được vật đó là gì, kinh ngạc nói: “Đây là…”

“Cáo tuyết trên núi băng.” Yến Diên ôm lấy cục bông nhỏ từ trên người Trần Nham, nhẹ nhàng đặt vào vòng tay của Ninh Chi Ngọc. “Con cáo tuyết tặng ngươi năm ngoái không phải đã mất rồi sao, năm nay Tây Vực lại cống nạp một con, còn đẹp hơn con trước, trẫm nghĩ rằng A Ngọc nhất định sẽ rất thích, nên mới lập tức mang sang đây tặng cho ngươi.”

“Ngươi xem, đôi mắt của con cáo tuyết này có màu xanh băng đó.”

Đôi mắt của Ninh Chi Ngọc hiện lên vẻ thích thú, thế nên sắc mặt cũng hồng lên được vài phần. Y nhìn con cáo nhỏ đang được Yến Diên ôm trước mặt mình một cách cẩn thận rồi ôm lấy nó đầy yêu thương. Y ngước mắt nhìn, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn A Diên, ta rất thích.”

Yến Diên thấy y vui nên trong lòng cũng cảm thấy rất vui, hắn cùng Ninh Chi Ngọc vuốt ve bộ lông trắng của cục bông nhỏ ấy, nói: “Nếu ta không ở đây, có con cáo nhỏ này bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy tẻ nhạt nữa.”

“Ta lo lắng cho ngươi chưa khỏi bệnh, lại không thể ra ngoài, dần dần tâm trạng lại không tốt.”

Yến Diên vốn dĩ không muốn nhận con cáo này, nhưng nghĩ lại thì nếu như hắn không nhận nó, Huyền Long nhất định sẽ không vui. Thế nên hắn đành nhận lấy con cáo này, nhưng nếu tặng cho ai thì là chuyện của hắn.

Cũng giống như những vật phẩm mà các quốc gia khác cống nạp cho hắn, sau khi cống nạp cho hắn, tâm trạng hắn vui vẻ muốn ban thưởng lại cho ai thì ban thưởng cho người đó, đây chính là một đạo lý.

Ninh Chi Ngọc vốn dĩ vẫn còn đang cười, đột nhiên đuôi mắt lại đỏ lên, khiến cho Yến Diên sợ hãi liền vội vàng đưa tay lên sờ vào đuôi mắt của y: “Làm sao vậy? Có phải do trẫm đã làm gì không tốt khiến ngươi không vui…?”

Ninh Chi Ngọc lắc đầu, nhìn Yến Diên một cách ngốc nghếc, đôi mắt đỏ lên, mỉm cười: “Trên thế gian này, A Diên đối với ta là tốt nhất.”

“Lúc nào cũng nhớ đến ta, nghĩ về ta.”

“Trước đây số phận của ta luôn khổ sở như vậy, có lẽ là những may mắn đó đều dành để gặp được người.”

Yến Diên nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm cả người, đưa ngón tay lau đôi mắt ướt đẫm của Ninh Chi Ngọc, nói một cách bất lực: “Ngốc, trẫm không đối tốt với ngươi thì với ai.”

“Ngươi là tâm can của trẫm, là bảo bối của trẫm, là hoàng hậu bên cạnh trẫm hết kiếp này.”

“Trẫm đương nhiên muốn đối tốt với người, trẫm không những muốn đối xử tốt với ngươi mà còn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này cho ngươi.”

“Chỉ cần ngươi muốn, cho dù là trăng sao trên trời, trẫm đều liều mạng hái xuống tặng cho ngươi.”

Hắn nói những lời như vậy không hề có chút giả dối, thẳm sâu trong ánh mắt ấy là sự chân thành và ấm áp, hắn quả thật đối xử với Ninh Chi Ngọc quá tốt rồi, nếu không sẽ không đích thân vào đầm cổ để tìm thần long, đến an nguy của bản thân cũng không quan tâm.

Cũng vào lúc này, Ninh Chi Ngọc ngửi thấy một mùi hương mát lạnh nhàn nhạt, khiến cho y sững người.

Yến Diên từ trước đến nay chưa từng dùng bất cứ mùi hương nào…hắn nhạy cảm với phấn hoa.

Lời của team: Áaaaaaaaa tôi muốn hất bàn vào mặt Diên quá, muốn đấm cho vài phát luôn ấy chứ sôi máu lắm rồi =))))))