Sáng ngày 5 tháng hai là thời gian mà nữ tử kia cùng Lý công tử ở thành nam hẹn hò.
Nàng ấy đầu đội nón có mạng che mặt, toàn thân lại bọc bằng y phục lụa trắng, trông rất thần bí.
Ta lặng lẽ dựng một ngón tay cái với chưởng quầy: “Như thế này ngươi còn nhận ra được là cùng một người, quá trâu bò đi.”
Chưởng quầy mặt không gợn sóng: “Ngài không cảm thấy giả dạng như vậy càng gây ấn tượng sâu sắc hay sao?”
Đúng thật.
Nữ tử này vừa bước vào cửa liền hấp dẫn vô số ánh mắt. Nhưng mà nàng ấy hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào, bước đi vững vàng, ngay cả mạng che mặt đều không làm khó được nàng ấy. Gót sen nhẹ nhàng nhấc lên, rất nhanh đã lên lầu rồi.
Ưu nhã, quá ưu nhã.
Ta bày ra vẻ mặt bội phục, trong lòng vỗ tay.
Chưởng quầy chỉ hận rèn sắt không thành thép, hắng giọng nhắc nhở đây là ‘tình địch’ của ta đấy.
Ta nói không sao cả, Hàn Quan không biết tự trọng, giống như cải trắng thối, trước giờ ta không ăn cải trắng thối.
Ta trốn vào nhã gian ở cách vách, cũng cố ý không đóng kín mít cửa phòng, chừa ra một khe hở để nghe lén.
Ặc, trà lâu nhà mình cách âm không phải quá tốt rồi chứ, cái gì ta cũng không nghe được.
Nhưng mà cũng chỉ qua thời gian mấy chén trà, cửa phòng cách vách mở ra.
Lý công tử dẫn đầu bước ra. Lúc này ta mới nghe được vài câu.
Lý công tử ngữ khí kiên định hứa hẹn rằng hắn nhất định sẽ giành được thứ hạng cao trên bảng vàng, sau đó quang minh chính đại mà đi cầu thân với nàng.
Nàng kia cũng ẩn ý đưa tình trở lại: “Cao hay không cao không quan trọng, chỉ mong công tử hiểu được, quân trong lòng thϊếp, như trăng sáng trên trời. Không có chàng, ta ….”
Giọng nói của nàng ấy thương tâm hiu quạnh, vừa đủ gãi trúng chỗ ngứa.
Hai người lại chàng chàng thϊếp thϊếp vài câu, mới không nỡ mà tách ra.
Ta nghiên cứu một chút đoạn đối thoại của bọn họ, nghĩ nữ tử này xác thật có chút kỳ tài. Ngay cả ta là một cô nương, còn không chịu nổi mấy lời âu yếm như oanh như yến của nàng ấy.
Ta đóng lại cửa phòng chuẩn bị chờ nàng ấy đi trước.
Hôm nay không phải thời cơ tốt để chạm mặt nhau, bắt trộm bắt quả tang, cho dù nàng ấy cùng với Hàn Quan thật sự có cái gì, ta cũng phải bắt được hai người này ngay tại hiện trường mới được.
Dựa theo quy luật hai tháng trước, nữ tử này ngày 5 gặp Lý công tử, ngày 15 gặp Lưu công tử, ngày 25 mới gặp Hàn Quan. Ta còn phải chờ thêm 20 ngày nữa.
Không nghĩ đến tiếng gõ cửa rất nhanh vang lên.
Là một giọng nữ quen thuộc: “Kim Châu Châu, mở cửa. Là ta làm chuyện không biết xấu hổ, muội trốn cái gì?”