Chương 4

Lâm Thần hiện tại chỉ muốn về nhà nghiên cứu công pháp, cũng không tập trung lắng nghe lời nói của người đàn ông trước mặt. Chỉ nghe rải rác được vài câu, cậu đột nhiên sửng sốt hỏi:

"Mở mắt? Con quỷ vừa rồi giúp cho ngươi mở mắt rồi?"

". . ."

Trung niên kém chút bị Lâm Thần làm nghẹn chết, thứ đồ kia sao lại làm cho hắn mở mắt, tiểu tử này lỗ tai xảy ra chuyện gì vậy!

Hắn sửa sang lại tâm tình nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi giải quyết phiền toái cho bệnh viện của chúng ta. Bệnh viện hẳn là phải đa tạ cậu một phen, huống chi tiểu huynh đệ còn cứu mạng ta. Ta họ Hách, là viện trưởng bệnh viện này, về sau có nhu cầu gì thì cứ nói đừng ngại."

"Tạ ơn thì không cần, có thù lao thì tốt hơn."

Hách viện trưởng lại nghẹn một hơi, cao nhân đều như này sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy người tuổi trẻ trước mắt một tay cầm roi da, một tay đánh quỷ chạy trối chết, hắn thật hoài nghi mình đυ.ng phải một tên lừa gạt.

Chẳng lẽ mỗi cao nhân đều có một phong cách riêng sao?

Hách viện trưởng nói: "Thù lao tất nhiên là có, chỉ là cần phải gửi yêu cầu lên trên, khá là phiền toái, dù sao chuyện này cũng không ai tưởng tượng nổi."

Lâm Thần lắc đầu nói: "Vậy thì không cần, ta không thích gióng trống khua chiêng. Mặt khác, chuyện này Hách viện trưởng nhớ giữ bí mật, ngoại trừ ngươi và ta, tốt nhất đừng để người thứ ba biết."

Lâm Thần không muốn để lộ ra sự đặc thù của bản thân, mười mấy năm qua cậu đi bắt quỷ, xác thực cũng có một số người ngoài ý muốn phát hiện, nhưng trải qua đàm phán về sau, tất cả đều không ngoại lệ toàn bộ đều giữ kín như bưng.

Trong đó cũng có một hai trường hợp khó giải quyết, Lâm Thần sẽ dùng dược vật rút được trong hệ thống tên là "Nước nghe lời ", phối hợp với tinh thần lực siêu cường của cậu, cưỡng ép đối phương rửa sạch ký ức.

Hách viện trưởng liên tục gật đầu, hắn ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, nhìn người vẫn là rất hiểu chuyện, hắn nói:

"Ta hiểu, ta hiểu, cậu cứ yên tâm, ta cam đoan đến cả vợ con cũng sẽ không nói. Chẳng qua nếu không nói ra, vậy ta chỉ có thể chuyển cho cậu một chút thù lao mà thôi, hiện tại toàn bộ tiền riêng của ta chỉ có 5002 tệ."

"5002? Đã đủ rồi!"

Số tiền này đủ để cậu lăn lộn nửa năm nha!

Hai người quét mã, lưu lại phương thức liên lạc, sau đó Lâm Thần thu được 5000 tệ. Cậu tri kỉ để lại cho Hách viện trưởng 2 tệ để mua nước uống.

Một lát sau, Lâm Thần quan sát số dư webchat đã lên đến 5250, lòng tràn đầy vui vẻ cong khóe miệng đi về nhà.

Sau khi cậu rời đi, Hách viện trưởng kêu mấy tên bảo an, cố nén sợ hãi lần nữa đi lên lầu năm bệnh viện.

Cuối cùng, lầu năm lúc này đã không còn cảm giác tử khí trầm trầm trước đó!