1.
Đêm đã khuya, các khu dân cư ngoại ô đều được phủ lên lớp ánh trăng lạnh lẽo.
Ba giờ sáng, đèn điện ở khu vực này hầu hết đều đã tắt, một luồng ánh sáng xanh nhàn nhạt hiện lên ở cầu thang.
Trong đó rất nhiều hộ gia đình tầng 5 vẫn cứ sáng đèn.
Mã Phương bật hết đèn trong nhà, ngồi trong phòng trùm chăn run rẩy.
Cô không dám nhắm mắt lại, một khi nhắm mắt lại, những hình ảnh đó sẽ điên cuồng đi vào đầu cô, người đó cũng sẽ không một tiếng động đi đến cạnh cô.
Nhưng cô không thể chịu nổi nữa, mí mắt dính chặt nhau, cô rất buồn ngủ.
Đột nhiên, tất cả đèn đang bật đều tắt, không có âm thanh nào vang lên.
Mã Phương run rẩy, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Trong căn phòng tối, có thứ gì đó đè lên cô.
Cảm giác giống như bị một con rắn độc phun nọc độc nhìn chằm chằm.
Khiến cô ớn lạnh toàn thân.
"Làm ơn, xin hãy tha cho tôi! Tôi cũng là vì bất đắc dĩ!"
“Ha…” Người đó nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, sau đó hung bạo bóp cổ, “Không được, bọn họ đều đã chết, cô đến làm bạn với ta một lúc.”
Khi Mã Phương tưởng chừng như sắp nghẹt thở, bàn tay lạnh ngắt đó đã thu hồi lại.
…………………
Kỷ Xuân Hách mới về nhà không lâu, cô em họ sống cách đó không xa đến chơi nhà cậu chơi, nói là đã lâu không gặp anh trai nên đến thăm.
Em họ tên Khương Nhu, đang học cấp 2 tại trường trung học cơ sở 5 ở thành phố.
Cô vừa bước vào, Kỷ Xuân Hách liền cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhìn cô chằm chằm.
Nhìn thấy cháu gái, ông nội Kỷ đặt cây sáo tre trong tay xuống và nhìn sang.
"Tiểu Nhu tới rồi."
“Vâng ạ.” Khương Nhu yếu ớt đáp lại.
Khuôn mặt vốn hồng hào, đáng yêu nay lại xám xịt.
“Việc học tập bận rộn à?” Kỷ Xuân Hách hỏi.
“Vẫn còn ổn ạ.” Khương Nhu kéo tay cậu ngồi xuống ghế sô pha.
"Tinh thần em rất không tốt."
"Ấy, sao anh lại nói thế?" Khương Nhu kinh ngạc, thật ra cô cảm thấy khá ổn, nhưng hai ngày nay cô không thể vui lên nổi.
Nói là đến chơi với anh họ nhưng hai người cũng không có gì để chơi, chỉ ngồi ngoài sân rải mồi cho cá ăn, sau đó quay lại phòng khách nằm chơi điện thoại.
Khương Nhu nghịch điện thoại một lúc, tắt đi rồi lại bật.
Trong lòng cô có việc, nghĩ nghĩ một lát vẫn quyết định nói ra.
“Anh ơi, em có một người bạn, cậu ấy đã bỏ học.”
Kỷ Xuân Hách cầm cốc nhìn cô.
"Nhưng thật kỳ lạ, hôm kia em gặp cậu ấy trong phòng vệ sinh của trường, lúc đó em đang rửa tay, ở trong gương vừa thấy nhưng khi em ngoảnh lại thì không thấy bóng dáng của cậu ấy nữa."
"Ha ha ha, có phải em nhớ cậu ấy quá nên mới sinh ảo giác không? Cậu ấy bỏ học không thèm nói một tiếng." Khương Nhu cười lớn, theo lý thuyết là như vậy, nhưng cô lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Em nhìn thấy cô ấy khi nào?” Kỷ Xuân Hách xoa xoa thành cốc.
"Buổi... buổi tối ạ." Không hiểu sao Khương Nhu lại cảm thấy Kỷ Xuân Hách đang cực kỳ nghiêm túc
Nghe vậy, ông nội Kỷ vốn đang đọc báo ngẩng đầu lên, chỉnh chỉnh cái kính.
"Ái chà, em có hơi đói bụng rồi." Khương Nhu đứng dậy đi vào bếp.
Quay đầu nhìn bóng lưng của cháu gái, ông nội Kỷ hạ giọng: “Có chuyện à?”
"Khả năng cao là vậy ạ."
Ông nội Kỷ gật đầu rồi quay vào trong phòng tìm chiếc vòng tay nhỏ để xua đuổi tà ma.
Những món đồ nhỏ này do một người bạn là quản lý khu C tặng cho ông.
Mấy năm trước, khi người đó đến thăm ông có mang theo một chiếc sáo nhỏ làm bằng ngọc tím, vừa ôn nhuận vừa đẹp mắt.
Đứa cháu trai nhỏ vốn rất ít quan tâm đến đồ vật, vì lý do nào đó đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn cầm chơi.
Thằng bé xuất thân từ một gia đình âm nhạc, nhìn đến nhạc cụ liền không nhịn được mà thổi vài cái.
Bạn ông kinh hãi, nói cái gì mà phải dạy thằng bé về đại sư bắt quỷ, khiến ông nội Kỷ tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.
Nhưng may mắn thay là Kỷ Xuân Hách làm những việc đó không bị ảnh hưởng gì, cậu chính là đại sư bắt quỷ trời ban.
Sau khi tạm biệt người em họ đã nạp đầy năng lượng sau bữa ăn, Kỷ Xuân Hách nhận được điện thoại của Tiền Chí.
Cuộc gọi vừa kết nối, Kỷ Xuân Hách lập tức đem điện thoại cách xa tai, xoa xoa lỗ tai.
Đầu bên kia Tiền Chí đã biến thành cái loa hét: "Tiểu Xuân! Người họ Tống kia là ông chủ của khu A?!"
“Anh ta định đem cậu sang bên kia à?”
"Chẹp, chẹp, chẹp, bảo sao trông anh ta quen thế, hóa ra anh đã gặp anh ta cách đây nửa năm."
"Nói thật đi, hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?"
Một loạt câu hỏi khiến Kỷ Xuân Hách phải đau đầu.
“Không lâu, mới ba tháng.” Kỷ Xuân Hách lời ít ý nhiều nói.
"Ồ, ba tháng! Cậu có phải bị anh ta ăn sạch sẽ rồi không?"
Anh ta nói gì vậy? Kỷ Xuân Hách cuộn tròn ngón chân, khuôn mặt có chút ửng hồng.
Kỷ Xuân Hách quả quyết đổi chủ đề: " Anh Tiền, anh ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi.” Tiền Chi trả lời, sau đó lập tức nói: “Đừng đổi chủ đề!”
Kỷ Xuân Hách nhăn mặt, cúp điện thoại và nhìn ông nội Kỷ đang nghiêm túc hóng chuyện.
Hừ, tất cả đều là lỗi của Tống Cảnh Minh!