Phần 1: Chuyện lạ ngôi làng miền núi (2)

2.

Nhà của Lưu Ngọc cũng là một nhà gạch nhỏ ba tầng, bên ngoài sơn trắng, bên trong nội thất ngay ngắn, không giống như ngôi nhà thô sơ mà bọn họ từng thấy trước đây, cũng gọn gàng ngăn nắp, nhưng không có nhiều đồ đạc.

Ba người Kỷ Xuân Hách vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng chốt cửa.

Ba người quay lại thì thấy chồng Lưu Ngọc đang chuẩn bị quỳ xuống.

Tiền Chí tiến lên đỡ hắn: “Có chuyện gì thì cứ nói ra, anh làm gì vậy?”

“Xin ba đại nhân hãy cứu con tôi.”

Kỷ Xuân Hách nói: "Chúng tôi là người thường."

"Không, không, không, chắc chắn không phải. Người bình thường làm sao có thể vào thôn vào lúc này, ba đại nhân nhìn quen thuộc, là quý nhân tới đây.” Chồng Lưu Ngọc kích động, mà Lưu Ngọc đứng bên cạnh cũng cho là như vậy.

Lời này cũng không quá đúng, ngay cả khi ngôi làng bị bao phủ trong sương mù đen, người dân bình thường vẫn có thể vào. Vợ chồng Lưu Ngọc chỉ là quá tuyệt vọng nên cách gì cũng muốn thử mà thôi.

Nhưng họ đoán đúng rồi.

"Đứa trẻ ở đâu?"

Kỷ Xuân Hách không chút do dự thăm dò sau khi bị phát hiện ra danh tính.

Vợ chồng Lưu Ngọc sáng mắt lên, vội vàng dẫn người lên lầu.

Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Minh nhìn thấy Ký Xuân Hách làm việc.

Rất nghiêm túc và lạnh lùng.

Nhưng anh cảm thấy Đậu Đậu thật dễ thương.

Nghĩ là làm, anh liền sờ mái tóc đen mềm mại của cậu.

Không chút ngoài ý muốn là bị đánh văng.

Cậu còn không thèm liếc nhìn anh, Tống Cảnh Minh cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt trắng nõn của cậu.

Thật cao lãnh, muốn hôn quá.

Vừa bước vào phòng của đứa trẻ, ba người đều có chút kinh ngạc.

Đồ đạc trong phòng không nhiều, ánh sáng bên ngoài bị rèm đen che khuất, trên tường dán rất nhiều giấy bùa, khi bật đèn lên, cả căn phòng đều tràn ngập màu vàng.

Kỷ Xuân Hách đưa tay vỗ trán.

Người lành nghề nhìn thoáng qua sẽ biết đây là hàng giả, có thể là bán sỉ theo lô.

Lưu Ngọc giải thích: “Chúng tôi mua chúng từ một đại sư.”

Nhìn vẻ mặt của mấy người, Lưu Ngọc liền hiểu ngay là bọn họ đã bị lừa.

"Lát nữa nói sau, xem tình hình đứa bé trước đã."

Không cần đến gần, ba người họ cũng có thể biết được đứa trẻ đang bị gì.

Không phải là vấn đề lớn, chỉ là bị tử khí quấn thân thôi.

Tuy nhiên, nếu họ muộn vài ngày thì sinh tử khó liệu, trẻ nhỏ vốn thể nhược, lại bị tử khí quấn thân, ban đầu thì sẽ không muốn ăn uống, sau đó rơi vào trạng thái hôn mê, cuối cùng mất mạng trong tình trạng hôn mê.

May mắn thay là con trai, nếu là con gái thì tình hình sẽ còn tồi tệ hơn.

Kỷ Xuân Hách lấy ra đạo cụ trừ tà do khu C phát triển và sản xuất.

Một chiếc túi vải nhỏ hình tam giác màu tím nhạt, ước chừng to bằng hai đồng xu.

Ngay khi chiếc túi vải hình tam giác được đặt vào lòng đứa trẻ, khuôn mặt tái nhợt của đứa trẻ dần dần hồng hào, khuôn miệng tím tái cũng dần dần thành tái nhợt.

Vợ chồng Lưu Ngọc vui mừng khôn xiết, ngồi bên giường cả khóc cả cười.

Kỷ Xuân Hách và ba người bước ra khỏi phòng và đứng canh gác ở hành lang.

Tống Cảnh Minh nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ký Xuân Hách, tâm lại ngứa ngáy.

Mặt anh đầy vẻ chân chó: “Những thứ làm ra ở khu C thật hữu dụng.”

Là người chơi bộ ngôn ngữ Đậu Đậu level 10, anh biết chính xác Kỷ Xuân Hách muốn nghe gì.

Kỷ Xuân Hách khẽ hếch cằm hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp và linh động như muốn nói: Coi như anh thức thời.

Nhưng giây tiếp theo, cậu cau mày lạnh lùng nói: “Đâu có, chỉ là đồ chơi do nhóm lão già yếu, bệnh tật tùy tiện làm ra mà thôi.”

Tống Cảnh Minh lập tức đáp lại: "Ai nói vậy? Thật không có mắt nhìn!"

Kỷ Xuân Hách không tiếp lời, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Tiền Chí như vô hình ở bên vỗ vỗ cái đầu, cứ cảm giác mình quên gì đó, khi Tống Cảnh Minh nhắc đến khu C, anh mới nhớ là chưa hỏi Tiểu Xuân danh tính của người đàn ông này.

Vì vậy, giữa bầu không khí có chút kỳ lạ, anh hỏi: "Xin hỏi anh là?"

Tên đồng nghiệp đáng ghét ở khu A!

Kỷ Xuân Hách thầm nghĩ trong lòng.

“Tôi là Xuân Hách…” Nhìn vẻ mặt muốn gϊếŧ chồng của Kỷ Xuân Hách, Tống Cảnh Minh đổi lời, trong mắt tràn ngập cưng chiều.

"Tống Cảnh Minh, chồng cũ của Đậu Đậu."