Cơn đau như dị hỏa thiêu cháy da thịt bắt đầu xâm lấn tâm trí hắc y nhân, hắn nhíu mày kịch liệt ôm lấy nơi bị máu nàng thấm ướt.
Lùi lại ra sau, nam nhân căng mắt kiểm tra cơ thể mình, lệnh những tên còn lại vây giữ nàng không để nữ nhân trốn thoát. Nhưng chỉ thấy nàng gương mặt lạnh tựa băng sơn một chút biểu cảm sợ hãi cũng không lộ, thản nhiên nhìn bọn chúng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt hoảng loạn.
Hắc y nhân khụy xuống nền đất nhão bởi cơn mưa phùn đã dần nặng hạt, phát hiện vùng da bị dính máu đang chuyển thành màu tím đen giống như trúng phải kịch độc, ngàn vạn thớ thịt tựa hồ có vô số mũi kim thi nhau chọc thủng, đau không gì bì được, hắn nghiến răng rêи ɾỉ.
" Tiện nhân, ngươi đã giở trò gì?"
Quân Dao thong thả kéo lọn tóc mật vương trước vai mình ra sau, mục đích là đánh lừa các cặp mắt trắng dã đang nham hiểm nhìn nàng, âm thầm nắm lấy lục lạc bên thân, đứng giữa vòng Tàn Ảnh Đao của những kẻ vây quanh điềm tĩnh nói:
" Sao vậy, ngươi cũng sợ chết à?"
Tinh huyết dị bẩm của nàng vốn mang độc tính, có thể cứu người cũng có thể gϊếŧ người, một khi trúng phải rất nhanh độc tính sẽ công tâm, ngũ tạng xuất huyết mà chết.
Nam nhân chống tay trên đất thở khó nhọc, xộc mùi nộ khí lườm nàng:
" Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."
Nàng cười lớn chế nhạo:
" Ám tiễn không phải là thứ mà bọn sát thủ các người luôn dùng sao? Cái gì mà khó phòng? Nực cười, quả thật rất nực cười."
Hắc y nhân gắng chống đỡ, dù cho có dùng toàn lực còn lại cũng không sao đứng dậy nổi, một trong số những tên bao vây nàng lên tiếng, dúi mũi đao tì mạnh vào làn da trắng hồng trước cổ, cứa rách một đoạn khiến máu đỏ tựa chu sa nhỏ giọt xuống y phục đẹp đẽ của nàng:
" Ngươi còn không mau giải độc, nếu không bọn ta sẽ để ngươi bồi táng theo thủ lĩnh."
Thế mà nữ nhân này nghiễm nhiên nhếch mép cười, nam nhân siết chặt năm ngón tay cầm đao, dò xét từng cử động của kẻ địch. Nàng ngông cuồng đáp:
" Hắn xứng sao? Nhưng e là các người không có cơ hội."
Bất ngờ bọn chúng cảm thụ được dưới chân đã bị vật gì đó quấn quanh, âm thanh phì phì áp lực lên từng cơ thịt, càng muốn cử động lại càng bị siết chặt, như thể muốn siết đến khi toàn bộ mạch máu tại chân bị đứt lìa.
Xung quanh vô số rắn rết không biết vì điều gì thu hút mà đến, dưới vầng nguyệt mờ nhạt đôi mắt lũ rắn như thể hung thú đỏ ngầu, tấm thân lạnh buốt của một mãnh xà lướt qua, trong nỗi kinh hãi tột độ cùng cơn đau như tê tâm liệt phế hành hạ hắc y nhân đang cố sức trườn trên mặt đất. Nữ nhân thẳng lưng, tà váy tối màu phiêu dật theo cơn gió lạnh trong màn mưa, u lãnh nói:
" Kết thúc rồi."
Mãnh xà mở chiếc hàm to lớn khè luồn hơi rít qua man tai đối phương đủ làm đông cứng ngũ quan con mồi, quấn quanh người tên thủ lĩnh bất lực dưới kia, siết mạnh cho đến khi hắn tắt thở.
Liền sau đó đám người còn lại nhanh chóng phân tâm, ra sức gϊếŧ lũ rắn lẫn côn trùng vây hãm dưới chân mình, nhưng đánh tan rồi chúng lại tụ, kèm theo âm thanh lục lạc rung lên liên hồi là từng đợt rắn rết kéo đến, mặt đất hoàn toàn bị che lấp một màu sáng ánh bạc từ vảy rắn và bộ giáp cứng cáp đen óng của đám côn trùng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Nàng lấy ra từ ngực áo một mảnh khăn tay, chậm rãi lau đi vết thương trên cổ mình, đôi mi cong cong ướt sũng dưới màn mưa lạnh lùng đón lấy ánh mắt van xin trong bất lực của những kẻ bị nọc độc tấn công.
Rết chui vào hài bọn chúng, đi khắp cơ thể tạo áp lực lên làn da rắn rỏi của nam nhân, độc xà quấn quanh người bọn chúng, phì phì thay nhau náo loạn tại hạ thân, nọc độc ghim vào máu, dần dần ăn mòn phế phủ, đau đến vật vã trên đất.
Rất nhanh chúng đều bị khai tử, chỉ duy nhất chừa lại một tên, hắn nằm chồng trên thi thể đồng bọn không dám thở, không dám rêи ɾỉ, khi mãnh xà rời đi tên đó mới hé mắt quan sát xung quanh.
Hài thêu hoa tiến gần, nàng khụy gối ngồi đối diện hắn:
" Nói, điểm huấn luyện Thiết Giáp Quân nằm ở đâu của huyện Trung Lưu? "
Tên đó chớp mắt, nước mưa đi theo rãnh mi đổ vào con ngươi đen ngòm, môi trắng bệch run run nhìn nàng. Móng tay nàng được trau chuốt tỉ mỉ cùng làn da nhẵn mịn nâng cằm đối phương, quyền lực thúc giục:
" Ngươi đừng nghĩ đến chuyện tự sát để bảo vệ bí mật, nằm trong tay ta ngươi có muốn chết cũng không dễ như vậy đâu. Còn không mau nói."
" Điểm huấn luyện ở phía Đông huyện Trung Lưu."
Không khó để nhận ra người đó là tùy tiện trả lời, bởi lẽ phía Đông huyện Trung Lưu là nhánh sông lớn nhất Đại Lôi, địa hình không được xem là bất lợi nhưng người dân tập trung sinh sống men theo sông khá dày, nếu chọn nơi đó làm căn cứ huấn luyện vô cùng không thỏa, Đạm Đài Quân đâu phải là loại người đơn giản như vậy, nàng tức giận bấu chặt móng tay mình ghim sâu vào cằm hắn, khiến đôi mày rậm nhăn nhúm khó coi:
" Tốt lắm, dám gạt ta."
" Dao nhi…"
Văng vẳng tiếng Tinh Húc gọi đến, nàng ngoảnh đầu nhìn thấy y đã vượt qua được đoạn rừng mưa, biết rõ bọn sát thủ này là đám người được tuyển chọn kỹ càng, tuyệt đối trung thành sẽ không vì tính mạng mà sợ hãi đến mức để lộ kế hoạch, dù nàng cố chấp gặng hỏi thêm cũng không nhận được câu trả lời như ý, tránh để lại hậu họa tốt nhất nên gϊếŧ chết thì hơn.
Một cái huýt sáo bằng môi của nàng lập tức lệnh cho rắn độc chui thẳng vào tai đối phương, xuyên thủng não thoát ra lỗ tai còn lại, hắc y nhân liền vong mạng.
Mà hình ảnh tàn ác này vô tình đã để Tinh Húc bắt gặp, nam nhân vừa đuổi kịp đến thì sững người, dưới đất còn ngổn ngang dấu chân lẫn vết bò hỗn loạn của đám côn trùng, rắn rết, Tinh Húc không dám khẳng định, nhưng hắn cũng chẳng phải ngốc nghếch gì mà không nhìn ra.
Lại thêm thi thể đám hắc y nhân la liệt dưới lớp đất bùn, thú thật lòng hắn bấy giờ không tránh khỏi sợ hãi, hắn sợ nữ nhân mà hắn tha thiết yêu thương bởi hình ảnh ưu nhã, quý khí, lại ẩn chứa phía sau một bí mật tàn ác nào đó. Hắn càng sợ nghi ngờ bấy lâu trong một cái nháy mắt lại biến thành sự thật, lúc này đây tim hắn khó chịu vô cùng, hắn bắt đầu cảm thấy ghét bỏ hình ảnh trước mắt mình, năm lần bảy lượt bắt gặp nàng đứng giữa bao thi thể, mà những thi thể ấy lưu lại thủ đoạn của kẻ thù độc ác đến nhường nào, hắn không biết vì sao bản thân phản ứng đôi phần kích động như vậy.
Tinh Húc kìm chế cơn giẫy giụa tâm can mình, đến bên cạnh nàng hỏi han:
" Nàng không sao chứ?"
Quân Dao chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười, âm thầm giấu đi lục lạc trong tay. Tinh Húc hiếu kỳ nhìn đám người nằm dưới kia hỏi:
" Bọn chúng làm sao vậy?"
Nàng không muốn trả lời, nàng làm sao giải thích một nữ tử xuất thân khuê cát trói gà không chặt như nàng lại đối phó gãy gọn đám sát thủ này? Càng giải thích sẽ càng lộ ra sơ hở nhiều hơn.
Quân Dao vờ chóng mặt, ngã vào lòng hắn, nhìn thấy vết thương trên cổ nàng Tinh Húc vội vàng kiểm tra, trời nửa khuya mịt mù phương hướng, ánh đèn đom đóm dập dờn giữa cánh rừng hoang, nam nhân dáng đi mạnh mẽ dùng tất thảy thập phần nâng niu để bế nữ nhân diễm lệ vào lòng, ánh mắt kẻ nào cũng chứa chan tình, con đường mòn không lớn chỉ chứa vừa vặn một bàn chân, xung quanh chìm vào tĩnh mịch, suốt chặn đường hai kẻ bên nhau chẳng nói với ai nửa lời nào, mỗi trái tim đều có đầy suy tư và tâm sự của riêng mình mà hiển nhiên không muốn để đối phương được biết.