Chương 4
CHƯƠNG 4
“Cám ơn, không cần thối lại.”
Vội vàng lấy thẻ tính dụng ném cho tài xế taxi, Bành Diệc Hàn bước nhanh về phía tòa nhà có chữ Quán Rượu thật to.
Vừa rồi nhận được điện thoại cầu cứu của Lâm Tịch Hải, y không nói hai lời, lập tức kêu xe chạy tới, hy vọng còn có thể theo kịp!
Người rốt cuộc đang ở chỗ nào?
Theo chỉ dẫn của Lâm Tịch Hải, Bành Diệc Hàn chạy vào hẻm nhỏ cạnh quán bar, y sờ soạng vào mảng tường tối đen bên trong.
“Lâm Tịch Hải?”
Liên tiếp kêu tên của hắn, Bành Diệc Hàn giống như chủ nhân bị lạc mất con mèo yêu quý, một lòng đầy lo lắng!
“Uy……”
Phía trước cách đó không xa, ngay trên bậc thang cuối hẻm có một vật không rõ hình dạng đang động đậy.
“Lâm Tịch Hải!”
Bành Diệc Hàn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội vàng lao đến.
“Sao mà chậm vậy, như thế nào bây giờ mới đến.”(còn trách móc nữa, tên này….)
Lâm Tịch Hải hơi hơi mở đôi mắt, nén giận nhìn y một cái, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đỏ hồng cùng đôi mắt hoảng loạn của hắn.
“Ngươi thế nào, có khỏe không? Như thế nào lại ngồi dưới đất, có phải bị thương rồi hay không?”
Bành Diệc Hàn dìu hắn đứng lên, vừa chạm vào tay hắn, liền kinh người, y hoảng sợ, vội vàng sờ trán hắn, thấy nhiệt độ cũng nóng như ở tay vậy.
“Vì cái gì lại ra thế này?”
“Tên khốn Phó Hiểu Minh, cư nhiên dám cho thuốc vào rượu….”
Lâm Tịch Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hiện tại cả người không còn khí lực, một bước cũng đi không được.”
Phó Hiểu Minh…… Là đối tượng hẹn hò của hắn?
“Vậy tên kia đâu, ngươi không bị gã làm gì chứ?”
Bành Diệc Hàn lộ ra bộ mặt nghiêm trọng, thân thiết xem xét toàn thân cao thấp của hắn.
“Không có.”
Lâm Tịch Hải lắc đầu, “Tên kia vừa nãy còn ở đây đi tới đi lui, sau đó ta gọi điện thoại đến sở cảnh sát báo ở đây có vụ quấy rối, chỉ chốc lát sau xe tuần tra đi tới, tên kia có tật giật mình nên chuồn mất tiêu, không còn thấy bóng dáng.”
Nghĩ đến vừa rồi tính mạng như chỉ mành treo chuông, Lâm Tịch Hải không khỏi sợ hãi trong lòng.
“Ngươi thông minh lắm.”(thông minh mà vầy sao)
Bành Diệc Hàn yên lòng, thở dài một hơi.
“Có thể…… Mang ta về nhà không?”
Lâm Tịch Hải giống như say rượu, cả người nhũn ra trước ngực của Bành Diệc Hàn, gắt gao kéo kéo áo của y.
“Sắc mặt thật không tốt, hay là để ta mang ngươi đi bệnh viện.”
Bành Diệc Hàn ôm lấy hắn, vò nhẹ hai gò má…..
“Ta không cần!”
Lâm Tịch Hải dùng sức lắc đầu, “Tên kia, không biết cho ta ăn cái thứ gì, nếu như đi bệnh viện, nói không chừng còn rước lấy phiền toái không cần thiết, trước tiên đưa ta về nhà đi đã.”
“Được rồi.”
Thấy hắn nói có đạo lý, Bành Diệc Hàn cũng không cố khuyên nữa, đem tay trái của Lâm Tịch Hải đặt trên cổ, nắm lấy thắt lưng hắn, đi chậm rãi ra bên ngoài.
※※※
Vất vả lắm mới đến được nhà trọ, Bành Diệc Hàn đặt hắn nằm trên giường, cởi giầy ra……
Vừa ngã vào giường, Lâm Tịch Hải lập tức đem mặt của mình vùi vào gối, nằm cong người lại, giống như một con mèo nhỏ đang bị kích động, sau đó không hề nhúc nhích.
Bành Diệc Hàn đi đến phòng bếp lấy chén nước, khi trở lại phòng ngủ thì nghe được tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, như có như không của hắn, giống như đang phải chịu đựng sự đau đớn rất lớn.
“Rất khó chịu sao?”
Bành Diệc Hàn nhướng hai tầng lông mày, ngồi vào đầu giường, sờ sờ trán hắn, quả nhiên vẫn là rất nóng, sắc mặt cũng đỏ hồng thập phần quỷ dị.
“Nóng quá…… Ta nóng quá……”
Lâm Tịch Hải hé ra nửa đôi mắt……
Vì bị dược vật tác dụng, nguyên bản ánh mắt vốn trong trẻo giờ đây bị một lớp sương mù bao trùm, hơi nước dày đặc, ba quang lưu chuyển. Đôi mắt phượng hẹp dài, nhưng lại lộ ra một tầng sinh động vô cùng tươi đẹp!
Hắn vốn sở hữu bộ dạng tuấn mỹ. Nhân trung long phượng, hiện tại còn gợi cảm hơn nhiều, làm cho người ta khó có thể khống chế bản thân.
Bành Diệc Hàn cũng vậy, nhưng vừa nhận ra có chút thất lạc hồn phách, vội vàng ho nhẹ một tiếng, cảnh báo chính mình không thể phát sinh tà niệm.
“Đến đây, uống miếng nước, sẽ khỏe hơn.”
Bành Diệc Hàn một tay nâng sau gáy, làm cho hắn tựa trước ngực của mình, đem chén nước thủy tinh để sát vào tay hắn, Lâm Tịch Hải uống xong còn liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc……
Hắn thật sự nóng quá, đại não muốn ngất đi, hai lỗ tai chỉ nghe âm thanh ong ong, toàn thân cao thấp tựa hồ có một dòng dung nham đang lưu chảy, không ngừng dày vò hắn……
Vì ban nãy uống quá nhanh, bọt nước theo khóe môi tràn ra, chảy ướt cả cổ……
“Chờ một chút.”
Bành Diệc Hàn vội vàng dùng ngón tay của chính mình lau nước bên môi của hắn
Ngón tay y truyền đến cảm xúc, làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái, da thịt mềm mại bị làn da thô ráp nhẹ nhàng ma sát, truyền đến huân cảm không nói nên lời.
Theo đầu ngón tay là hơi thở độc đáo của nam nhân kia, làm cho hắn có cảm giác nôn nóng, nhịn không được ý nghĩ muốn cùng y thân cận, ngọn lửa du͙© vọиɠ lại tăng thêm vài phần.
Mí mắt đảo xuống dưới, dừng ở ngón tay bên môi, Lâm Tịch Hải theo bản năng hé miệng ra, ngậm lấy ngón tay của Bành Diệc Hàn.
“Lâm Tịch Hải……”
Bành Diệc Hàn không khỏi giật mình, hít mạnh một ngụm khí.
“Ân……”
Lâm Tịch Hải lại nắm chặt cổ tay, không cho y tránh né.
Hắn xem tay y như một miếng đá lạnh ngon ngọt, một bên liếʍ mυ"ŧ ra vào, một bên dùng ánh mắt bao hàm *** khıêυ khí©h y.
Trong lúc đôi môi hồng nhạt khép mở, Bành Diệc Hàn có thể nhìn thấy đầu lưỡi màu đỏ nho nhỏ như ẩn như hiện, chậm rãi mấp máy.
…… Thấy đầu lưỡi nóng bỏng liên tục di động, không ngừng liếʍ ngón tay của chính mình, giống như đây là mỹ vị trong thiên hạ.Hắn lại còn nhiệt tình bày ra bộ dáng khêu gợi, vô cùng kí©h thí©ɧ cảm quan, tổ hợp này làm cho người khác bị đốt cháy hoàn toàn.
Nếu không phải loại cảm giác này quá mức chân thật, Bành Diệc Hàn còn nghĩ đây là giấc mộng hoang đường của chính mình!
Nhưng chỉ vừa mới tưởng tượng, y liền tỉnh táo lại.
“Chờ một chút, Lâm Tịch Hải, ngươi bị hạ dược, căn bản không biết chính mình đang làm những gì.”
Bành Diệc Hàn rút ngón tay ra, giữ chặt đầu của hắn.
Tên kia, chỉ sợ không phải cho hắn ăn thuốc bình thường, mà là loại kí©h thí©ɧ *** cực mạnh a!
“Ta nóng quá……”
Lâm Tịch Hải dùng đôi mắt đầy hơi nước nhìn y, hai má ửng hồng, ánh mắt mông lung vô thần, “Thật sự nóng quá…… Giúp giúp ta……”
“Ngươi sẽ hối hận đó!”
“Giúp giúp ta…… làm ơn…!”
Lâm Tịch Hải thiếu chút nữa là khóc om sòm, đây là lần đầu tiên hắn van xin người khác.
Vốn bị tên kia hạ loại dược này, hắn đã tức đến mức muốn nôn, bây giờ còn tùy tiện động dục, thậm chí thèm khát liếʍ ngón tay của người ta, tựa như một tên đàn ông *** đãng không biết hổ thẹn, hắn muốn chết quách cho xong!
“Đừng sợ, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi, ta sẽ một mực bên cạnh ngươi.”
Nghe được lời hứa hẹn của người kia, cảm giác trong lòng Lâm Tịch Hải tốt hơn nhiều, nhưng thể nhiệt như hỏa, không thể lãng phí thời gian, khó có thể khống chế, hắn liền đứng dậy, ôm lấy cổ Bành Diệc Hàn, lấy cái trán đang nóng rát không ngừng cọ vào hai gò má mát lạnh của y, nghĩ muốn hạ nhiệt độ.
“Làm sao bây giờ…… Ở trong thân thể dường như có lửa chạy qua……”
Hắn toàn thân khô nóng vô cùng, cảnh vật trước mắt tựa hồ đều nhiễm một màu đỏ tươi, đầu váng mắt hoa, không thể kiềm chế.
Cúi đầu, nhìn xuống ngũ quan của nam nhân bên dưới, nguyên bản là khuôn mặt bình thường, nhưng hiện tại xem ra cũng trở nên dịu dàng hơn, có nam nhân vị hơn.
“Hôn ta…… Hôn ta……”
Hắn nói mê sảng, liều lĩnh chủ động hôn lên đôi môi của người kia.
Môi của Bành Diệc Hàn thực dày, lại lành lạnh, tạo cảm giác rất thoải mái.Ban đầu đôi môi y cứ mím chặt nên Lâm Tịch Hải chỉ có thể liếʍ vòng quanh bên ngoài, sau đó, phút chốc hắn phát hiện được một khe hở nhỏ, liền dùng đôi môi cánh hoa áp sát, len lỏi vào bên trong, khai mở miệng y, hai đầu lưỡi ấm áp giao triền cùng nhau.
Hơi thở nam tính thâm nhập vào khoang miệng, đây là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc thân mật đến thế, Lâm Tịch Hải thoải mái hừ một tiếng, phần eo phía trước đã mềm nhũn hơn một nửa.
Tuy rằng hắn có điều kiện rất tốt, được nhiều nam nhân theo đuổi, nhưng bởi vì tính cách quá mức kén chọn, nên căn bản chưa từng làm qua những việc thế này, kinh nghiệm dĩ nhiên không hề có.
Bây giờ hắn còn bị người ta hạ dược, đam mê xá© ŧᏂịŧ dâng lên như ngọn lửa, tuy mới chỉ là hai đầu lưỡi chạm nhau, cũng đã làm cho hắn luống cuống, hô hấp khó khăn.
“Ân…… ư……”
Hắn ngốc đến nỗi không biết phải hôn như thế nào cho đúng, việc này đối với Bành Diệc Hàn mà nói, có thể gọi là một sự tra tấn cực lớn.(ẻm làm tùm lum = =’’)
Như thế nào lại loạn xạ như vậy?
Bành Diệc Hàn phi thường kinh ngạc, cứ tưởng rằng kiểu người như hắn, hẳn là đã sớm trải qua trăm trận chiến, kỹ xảo thành thạo, không nghĩ tới cách hôn sai bét không khác gì một thiếu nữ còn ngây thơ trong trắng a.
Y cũng không thể hỏi, vì biết hiện tại hắn đang rất khó chịu, cần phát tiết gấp.Bành Diệc Hàn cũng không muốn chần chờ thêm một khắc nào nữa, liền vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, chế trụ sau ót, từ khách biến thành chủ, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của hắn, mυ"ŧ vào thật sâu.(Anh Hàn sao lại có kinh nghiệm thế @
TruyenHD)
Cả hai quấn chặt vào nhau, một cỗ nhiệt lưu dũng mãnh trào lên ***g ngực……
Nước bọt từ trong miệng Lâm Tịch Hải chảy ra, ngọt ngào như mật ong nhất phẩm, khiến Bành Diệc Hàn sắp mất đi hồn phách.
Y khó kìm lòng nổi liền nâng nhẹ cằm hắn lên, dỗ dành mở ra đôi môi, đem đầu lưỡi thâm nhập càng sâu vào trong khoang miệng.
“Ân…… A a……”
Lâm Tịch Hải phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, rất giống âm thanh nức nở của mèo con, thân hình dựa sát vào lòng ngực của y, run nhè nhẹ, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng yêu mến.
Nhìn thấy hắn bị *** tra tấn thê thảm, biểu tình của Bành Diệc Hàn trở nên ôn nhu vô cùng.
Y từng nghĩ việc mình được ở cạnh Lâm Tịch Hải như thế này là không bao giờ có khả năng xảy ra, thế mà giờ phút này đây, cơ thể mềm mại của hắn đang nằm gọn trong lòng ngực y, cùng y hôn nhau nồng nhiệt đến mức quên hết tất cả, trong ngực từ lâu vốn đã có một áp lực mãnh liệt xôn xao, bây giờ vô phương ngăn chặn, tình cảm không thể kìm nén, vỡ òa như dòng thác.
Y biết đây là chuyện không nên làm, y cũng biết là mình phải né tránh hắn, nhìn thấy phía trước là một biển lửa đang cháy hừng hực, vực sâu vạn trượng nhưng vẫn vô thức tiến đến, có thể khiến cho cả hai lưỡng bại câu thương…..Tuy biết vậy, nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi, quá muộn rồi!(zời, tới luôn đê, sao anh ấy cứ suy nghĩ như phim hình sự ấy nhỉ = =’’)
Ngực bỗng nhiên đau đớn, đôi mắt căn bản luôn bình tĩnh, bây giờ như bó đuốc đỏ rực, lóe lên giữa màn đêm thâm sâu. Bành Diệc Hàn siết chặt cánh tay, gắt gao bao bọc lấy phần eo mềm dẻo, kịch liệt muốn chiếm giữ hắn.
Lâm Tịch Hải ở phía dưới không ngừng bị cắи ʍút̼ vành miệng tươi mát, sau lại đảo quanh nướu, Bành Diệc Hàn không muốn buông tha một góc nhỏ nào trong khoang miệng, đè sát thân thể lên người hắn, một lần lại thêm một lần, hút liếʍ lẫn nhau
( ư ư.Cứu mạng, ta ko quen tả mấy cảnh này a )
Hai con người hai thân thể, không biết từ khi nào đã chặt chẽ hợp nhất, giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp, không thể chia lìa……
“Ngô ngô…… Ân……”
Từ mũi tràn ra âm thanh rêи ɾỉ thoải mái, Lâm Tịch Hải giống như dây leo bám trên cây cổ thụ, gắt gao ôm lấy cổ người kia, không chút nào chống cự, còn chủ động hé miệng, để mặc y cần thứ gì cứ lấy, đồng thời biến hóa đủ loại góc độ, tiện việc cắn nuốt nướt bọt của y……(haizzz người ta nói đêm xuân ngắn ngủi, sao ta vớ phải cái ***y show dài ngoằng thế này = =’’, tâm hồn íu ớt của ta chịu ko nổi )
Mỗi một lần dây dưa, liền cảm thấy trong ngực tản ra vài nguồn nhiệt, nhưng ngọn lửa nóng bỏng nhất lại tập trung ở phía dưới….
Vì thế, để làm cho chính mình được thoải mái hơn nữa, hắn càng gấp gáp hôn sâu , thô bạo liếʍ đôi môi của nam nhân, thúc đẩy người kia mau giúp hắn phát tiết.
“Nóng quá đi, nóng quá……”
Hắn nhỏ giọng oán giận, toàn thân vẫn ẩn ẩn nóng lên, đại não từng đợt thiên toàn địa chuyển.
Hơi thở của y, vòng tay ôm ấp của y, khiến hắn phun ra từng trận nhiệt khí, làm cho đầu óc hắn choáng váng, không biết bản thân đang làm gì.
Không thể chống đỡ được sự kí©ɧ ŧìиɧ, ngọn lửa nóng bỏng dồn hết vào hạ thân, vật kia vừa cứng vừa trướng, giống như muốn nổ tung!
Bành Diệc Hàn đã sớm chú ý tới, tuy cách một tầng quần thật dày, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng độ cứng của tiểu đệ đệ kia.Tay y trượt xuống dưới, đặt tại hai tiểu cầu, nhẹ nhàng xoa nắn.
“A…… “
“Nha….. “
Âm thanh đầu tiên là tiếng rêи ɾỉ mê người, âm thanh sau đó là tiếng kêu kinh ngạc pha lẫn sợ hãi..
Lâm Tịch Hải cả kinh, khuôn mặt đỏ bừng liền che miệng lại, không rõ chính mình vì sao lại phát ra âm thanh gợϊ ȶìиᏂ như một *** phụ.
Hắn không biết làm sao đối diện với Bành Diệc Hàn, đôi mắt lại bịt kín một tầng hơi nước, mặt đỏ như sắp xuất huyết đến nơi.
“Việc này bình thường thôi, cùng là nam nhân, không cần sợ, động dục cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa, ngươi còn bị hạ dược, không phải lỗi của ngươi.”
Bộ dạng hắn lúc này thật sự hảo đáng yêu, Bành Diệc Hàn yêu thương hôn lên hai gò má hồng hồng, ôn nhu an ủi hắn, dưới tay cũng không quên nhiệm vụ, linh hoạt mở khóa kéo, chạm vào tầng qυầи ɭóŧ mỏng manh, liền sờ lên phân thân đã sôi sục từ nãy giờ.
“A……”
Lâm Tịch Hải gắt gao cắn môi dưới, cả người cơ hồ tê liệt ngã xuống lòng ngực Bành Diệc Hàn, lông mi hơi hơi rủ xuống, kịch liệt run rẩy, cái trán cọ vào cổ của y.
“Đừng sợ, ta sẽ cho ngươi thực thoải mái nha.”
Bành Diệc Hàn cúi đầu, hôn đôi môi mềm mại, giúp hắn hoãn lại cảm giác khẩn trương, đồng thời cởϊ qυầи bò, dùng bàn tay ấm áp thâm nhập vào qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng cầm lấy chỗ nóng bỏng……
Lâm Tịch Hải thở gấp, đè lại cổ tay của y, nhưng không phải cự tuyệt, mà là cổ vũ, cổ vũ y an ủi trung tâm du͙© vọиɠ mẫn cảm của mình..
Thẳng thắn cùng thẹn thùng, ngây thơ cùng ***
( zâm loạn ), tập trung trên người hắn hình thành một mị lực kỳ dị mà khϊếp người..
“Ngươi…… sao lại không biết gì cả, đây là lần đầu tiên sao?”
Bành Diệc Hàn nhịn không được ghé vào lỗ tai hắn hỏi nhỏ, ngón tay linh hoạt bắt đầu xoa nắn hạ bộ.
Du͙© vọиɠ nam nhân của hắn hình dạng tuyệt đẹp, màu sắc đáng yêu, cùng thân người của hắn rất cân xứng. Đáng yêu đến không chịu được, hại y chỉ muốn cắn một ngụm đem hắn nuốt vào trong bụng luôn.
“Câm miệng.”
Vừa nghe Bành Diệc Hàn hỏi, Lâm Tịch Hải thẹn quá hóa giận, mặt đỏ tai hồng nhìn y rống lên um sùm.
Bành Diệc Hàn ôn nhu nở nụ cười, “Ngươi thật sự là lần đầu tiên.”
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, đánh chết y cũng không dám tin, nhưng mà, đây thật đúng là lần đầu tiên của hắn, lần đầu tiên bị người như thế lớn mật vuốt ve, nói không chừng, cũng là lần đầu tiên hắn hôn người khác
Tưởng tượng đến đây, trong bụng y cũng dâng lên một khối nhiệt lưu, khố hạ nháy mắt ngạnh đến không đỡ được.
“Hỗn đản……”
Lâm Tịch Hải không cam lòng, mắt bắt đầu đỏ hoe..
Tuổi đã hai mươi sáu, nhưng kinh nghiệm lại ít ỏi đến đáng thương, cũng không phải hắn muốn như vậy đâu mà, hắn cũng cố gắng, nhưng chỉ toàn gặp mấy tên nam nhân không thuận mắt a!
“Đừng sợ, ta sẽ thực sự ôn nhu đối với ngươi.”
Bành Diệc Hàn lại ôm hắn vào lòng, hôn lên đôi mắt xinh đẹp, bàn tay không ngừng nghỉ vuốt ve đỉnh du͙© vọиɠ của Lâm Tịch Hải, từ đầu đến cuối, kiên nhẫn kí©h thí©ɧ hắn.
Đôi môi cánh hoa lần thứ hai bị nam nhân dùng đầu lưỡi mãnh liệt thổi quét, Lâm Tịch Hải không có chút phản kháng, ngược lại mở lớn miệng, ngậm lấy đầu lưỡi của y, mặc cho y lấn tuyến chiếm thành.
Hắn cảm thấy chính mình tựa như đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy không đáy, bị một cỗ tình cảm xa lạ mà mãnh liệt dây dưa chế trụ, không ngừng kéo hắn xuống dưới… thật sa đọa, sa đọa……
Càng ngày càng sâu, càng ngày càng không có chừng mực, hắn chẳng những không muốn ngăn cản, ngược lại còn tích cực hợp tác, tình cảm này đã mang hắn đi quá xa.
Đây chính là sự hấp dẫn của *** sao?
Hắn chỉ nhắm mắt lại, căn bản việc này sẽ diễn biến ra sao cũng không muốn tìm hiểu nữa.
※※※
Áo của Lâm Tịch Hải đã sớm không cánh mà bay, quần bò bị nam nhân ném tới tận chân giường, toàn thân cao thấp không còn sót một sợi chỉ nhỏ, Bành Diệc Hàn dùng ánh mắt chăm chú quan sát, tựa như đang thưởng thức một bữa tiệc lớn đầy mỹ vị.
Hắn tuy rằng ăn nhiều thức ăn ngon, nhưng bình thường cũng rất chú ý bảo trì dáng người, còn có một căn phòng tập thể thao chuyên dụng.Mặc dù không có tám khối cơ bắp lực lưỡng, nhưng thân thể thon dài, rắn chắc kiện mỹ, bụng bằng phẳng bóng loáng, đầu có một tia sẹo lồi, nhất là đường cong từ sườn đến phần eo, rất hoàn mỹ, giống như một bức tượng thần tiên được điêu khắc kĩ càng.
“Ngươi thật đẹp!”
Bành Diệc Hàn nhịn không được phát ra lời tán thưởng.
Bị tầm mắt nóng chảy của y nhìn ngắm, Lâm Tịch Hải ngượng ngùng cực kỳ, ánh mắt loạn chuyển, không dám nhìn thẳng vào mặt y.
Đáng giận, kẻ kia dám nhìn mình bằng ánh mắt ấy.
Bành Diệc Hàn vi vi cười, hôn lên cổ hắn.
Nam nhân mạnh mẽ dùng đầu lưỡi mềm dẻo, uốn lượn một đường dài từ cổ xuống phía dưới, mỗi lần đầu lưỡi di chuyển, đều mang theo sự ẩm ướt và một âm thanh ôn nhu không lời.
“A…… Không cần…… Không cần……”
Khi miệng của y dao động đến trên ngực hắn. dùng răng day day hai khối hồng nho nhỏ, Lâm Tịch Hải bắt đầu há mồm to thở dốc, kịch liệt phản ứng loạn xạ.
Bành Diệc Hàn đè lại cơ thể chấn động của hắn, tiếp tục hôn lên ngực, trêu đùa hai đầu nhũ sưng đỏ, sau đó lại vươn đầu lưỡi đảo quanh chúng.
Không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, Lâm Tịch Hải nức nở, dùng sức lắc đầu, thân thể kịch liệt vặn vẹo, thống khổ khoái hoạt, nghĩ muốn đẩy ra, rồi lại nhịn không được muốn hưởng thụ nhiều hơn nữa.
Hắn thường nghĩ đầu nhũ của nam nhân chắc chỉ để trang trí mà thôi (=))), nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, nhũ tiêm của hắn lại vô cùng mẫn cảm, yếu ớt không chịu nổi một chút khıêυ khí©h, chẳng qua bị người ta nhẹ nhàng liếʍ một chút, hai mắt đã tối sầm, linh hồn muốn bay đi mất.
“Không cần…… Không cần……a..”
Hắn run rẩy đôi môi, hai tay gắt gao nắm chặt góc chăn, ngón tay trở nên trắng bệt.
“Đừng khẩn trương, đừng sợ, thả lỏng đi nào.”
Nghe được lời an ủi dịu dàng của Bành Diệc Hàn, lòng hắn dần dần trầm tĩnh lại.
Chỉ chốc lát sau, hai đầu nhũ mẫn cảm đã bị sưng đến đỏ sẫm lại, dựng thẳng lên trong không khí, bên trên được phủ lên một lớp nước bọt, bóng loáng như quả nho chín mọng.
Bành Diệc Hàn dừng lại một chút, nhẹ nhàng di chuyển bàn tay xuống cái bụng hoàn mỹ của hắn, vuốt ve vùng thắt lưng mê người, sau đó, đi xuống…… Xuống chút nữa……
Khi y xâm nhập vào khố hạ, Lâm Tịch Hải lần thứ hai la hoảng lên, “Không cần…… Nơi đó không cần đâu!”
“Yên nào, phải làm thôi, nếu không, sẽ rất khó chịu.”
Bành Diệc Hàn không biết lấy từ đâu ra nguồn khí lực mạnh mẽ, đè chặt Lâm Tịch Hải xuống, làm cho hắn không thể động đậy, đồng thời, nâng lên cặp đùi thon dài đang không ngừng run rẩy, tinh tế hôn lên vùng da thịt non mềm bên trong bắp đùi.
“Thả lỏng, không phải sợ…… Ta chỉ muốn giúp ngươi……”
Chờ hắn thoáng bình tĩnh một chút, Bành Diệc Hàn cầm lấy du͙© vọиɠ đang ngẩng cao đầu của hắn, xem như vật trân quý, đem nó chậm rãi nhét vào trong miệng.
“A……”
Trước nay chưa từng trải qua cảm giác này, Lâm Tịch Hải cơ hồ muốn chết ngất luôn!
Khoang miệng ấm áp của y, tựa như một ngọn lửa kỳ diệu, vây quanh phần nam tính yếu ớt của hắn, làm cho Lâm Tịch Hải gần như vừa rơi vào địa ngục vừa bay đến thiên đường, một bên sôi sục bỏng rát, một bên lạnh giá, một nửa là thống khổ, một nửa là thoải mái.
Băng và hỏa hòa quyện lẫn nhau đánh vào thật sâu, làm cho hắn đáp ứng không xuể, ý loạn tình mê, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể hưởng thụ, theo bản năng ngửa cổ lên, tràn ra tiếng rêи ɾỉ mê người
Bành Diệc Hàn nhẹ nhàng di chuyển đầu, bộ lộng trong miệng nóng như lửa, ở đầu lưỡi truyền đến xạ hương, trên đỉnh phát ra một trận run rẩy, chất lỏng trong suốt bên trong khe nhỏ đang lấp ló, muốn xuất ra ngoài.
Biết hắn nhẫn nại cũng khá lâu, bây giờ hẳn rất khó chịu, như vậy cũng không tốt cho cơ thể, Bành Diệc Hàn lấy tay vỗ nhẹ lên bắp đùi hắn, dùng tay xoa nắn hai tiểu cầu, kí©h thí©ɧ sâu sắc, muốn cho hắn có thể giải phóng luôn một lần.
“A……”ngón tay Lâm Tịch Hải bám thật sâu vào đầu Bành Diệc Hàn, quấn lấy từng sợi tóc của y, mông đưa đẩy theo nhịp khoang miệng của y, — kɧoáı ©ảʍ không nói nên lời, giống như có một dòng điện chạy ngang qua, tứ chi muốn tê liệt.
Loại cảm giác này thật sự quá mức mạnh mẽ, làm cho hắn cơ hồ không thể thừa nhận!
Đôi môi hắn kịch liệt run rẩy, cặp đùi run run không ngừng kẹp chặt, sau đó lại lập tức buông ra, toàn thân tựa như đang bị những mảng sóng lớn mênh mông mãnh liệt xóc nảy lên xuống, khi thì thư sướиɠ, khi thì thống khổ.
“Buông…… Bành Diệc Hàn…… Buông ra…… Không cần…… Cầu xin ngươi……”
Đây là lần thứ hai, hắn nói ra lời cầu xin.
Ban đầu trước mặt Bành Diệc Hàn hắn còn sót lại một ít tự tôn, nhưng hiện tại không chỉ là tự tôn, mà toàn thân hắn, đều bị y hoàn toàn đả bại, quân lính tan rã.
“Bành Diệc Hàn…… Cầu xin ngươi…… Cầu ngươi……”
Tay hắn muốn đẩy đầu người kia ra xa, nhưng bất tri bất giác lại đem ấn vào càng nhanh, làm cho miệng của y thâm nhập sâu hơn nữa.
Trước mắt là một mảnh hơi nước mông lung.
Lâm Tịch Hải tựa như lâm vào một giấc mộng đẹp mê muội, như đang hút nha phiến, cả người lơ lửng, giống như đang bay ở trên đám mây, trên thực tế mới vài giây mà thôi, nhưng cảm giác lại giống như đã qua ngàn năm.
Đột nhiên, hạ thể co rút kịch liệt, Lâm Tịch Hải nặng nề gầm nhẹ một tiếng, còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo, đã bắn đầy trong miệng Bành Diệc Hàn.
Đại khái không dự đoán được hắn lại xuất nhanh như vậy, Bành Diệc Hàn bị sặc, liền che miệng lại, lấy mảnh khăn ở đầu giường lau chùi dịch thể trên mặt.
Kịch liệt thở hào hển, ***g ngực Lâm Tịch Hải cao thấp phập phồng, đại não xẹt qua vài đạo bạch quang, sau khi đạt đến cao trào, đầu óc hắn trống rỗng, tâm thần tán loạn, thân mình nhẹ tênh, thần trí không biết đã sớm bay đến phương nào.
Một hồi lâu sau, hắn mới dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Bành Diệc Hàn nheo mắt mỉm cười với mình, Lâm Tịch Hải mặt đỏ lên, theo bản năng muốn bật dậy.
Thật sự là xấu hổ muốn chết!
“Thoải mái không?”
Bành Diệc Hàn tươi cười đem hắn ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai hắn, “Ta đã đáp ứng ngươi, sẽ làm ngươi thực thoải mái “
Lâm Tịch Hải vẫn không nhúc nhích, chỉ nằm im, đem mặt vùi vào ***g ngực y.
Da thịt mềm mại chạm vào vùng ngực, hơi thở của Lâm Tịch Hải nhẹ nhàng phảng phất, tình yêu trong lòng Bành Diệc Hàn càng biến hóa sâu đậm, du͙© vọиɠ của y cũng bắt đầu phản ứng, giờ phút này rốt cuộc nhịn không được, đang hừng hực bốc cháy.
Lâm Tịch Hải ngẩng đầu, tựa hồ cũng cảm giác được khối du͙© vọиɠ kia, sắc mặt không khỏi có chút trắng bệch.
“Ta có thể chứ?”
Bành Diệc Hàn dùng tay sờ vào cái mông săn chắc của hắn, sau đó lặng lẽ thâm nhập vào khe ở giữa……
“Không cần!”
Lâm Tịch Hải lớn tiếng cự tuyệt.
Lần này, hắn thật sự có điểm luống cuống.
Nhưng mà, thân thể mới vừa phát tiết quá một lần, suy yếu vô cùng, căn bản không thể chống lại tên kia, Bành Diệc Hàn vừa tiến về phía trước một phát, đã đem hắn áp đảo ở trên giường.
“Không cần……”
Lâm Tịch Hải dùng sức giãy dụa.
“Tuy rằng lần đầu tiên là có điểm đau, nhưng ta sẽ rất từ tốn, cố không để ngươi bị thương.”
Bành Diệc Hàn sờ soạng nơi mật huyệt của hắn, vươn ngón giữa, đâm vào.
Cảm giác được dị vật sắp tiến vào trong cơ thể, da đầu Lâm Tịch Hải thoáng run lên!
“Không cần…… Không cần!”
Hắn giãy dụa, hai tay loạn vũ, muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của Bành Diệc Hàn, ai ngờ dùng sức quá lớn, tay vung ra, vang lên một âm thanh “Ba”, tát thẳng vào gò má của Bành Diệc Hàn.
Tiếng bạt tay thanh thúy vang vọng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều ngây ngẩn.
Đang tràn ngập nhiệt tình, lại bị một chậu nước lạnh tạt vào trong nháy mắtt.
Du͙© vọиɠ đang bừng bừng phấn chấn nhất thời héo rút, Bành Diệc Hàn giật mình, chậm rãi rời khỏi người của hắn, thấp giọng nói:
“Thực xin lỗi.”
Là lỗi của y, đã không quan tâm đến cảm nhận của hắn, lại một mặt bắt buộc hắn.
Đã khiến hắn phát hỏa, vi phạm điều luật rồi!
Vừa rồi khi nhìn thấy hắn bị *** khống chế, hắn thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cho y quên mất các điều ước định khi vừa dọn đến nhà trọ.Là bạn cùng phòng không nên sản sinh tình cảm, hơn nữa lần này là đến giúp hắn, chứ không phải thương tổn hắn.
“Nhĩ hảo, hảo nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài trước.”
Bành Diệc Hàn muốn đứng lên, cánh tay lại bị hắn giữ chặt.
“Làm sao vậy?”
Bành Diệc Hàn quay sang, chỉ thấy hắn đang cúi thấp đầu, hai bờ vai run nhè nhẹ.
“Ngươi có khỏe không?”
Bành Diệc Hàn sốt ruột, nâng cằm hắn lên xem xét, lại hốt hoảng khi thấy hai mắt hắn đã ứ đầy nước.
Giọt lệ của nam nhân không tùy tiện rơi xuống
Đây là lần đầu tiên trong đời, Bành Diệc Hàn nhìn thấy nước mắt của hắn.
“Thực xin lỗi, là bởi vì chuyện vừa rồi phải không? Thật có lỗi, ta tuyệt đối không muốn bắt buộc ngươi, ta thề, về sau không bao giờ … làm như vậy nữa đâu!”
Bành Diệc Hàn sợ hãi, nhìn hắn khóc mà chân tay luống cuống cả lên.
Nam tử vốn kiêu ngạo, ánh mắt luôn cao hơn đỉnh đầu, giờ phút này lại ở trước mặt y, khóc nấc như một đứa trẻ.
“Vì cái gì…… Vì cái gì?”
Lâm Tịch Hải siết chặt ngón tay, cánh tay truyền đến đau nhức, nhưng Bành Diệc Hàn cũng không nhúc nhích, cố nhẫn nại.
“Vì cái gì ta lại gặp chuyện như thế này? Ta chỉ là muốn chờ đợi một người thật lòng yêu thương ta a, ta cố chờ đợi người kia, vì cái gì hắn còn chưa đến, chờ mãi, nhưng tất cả đều giống tên khốn nạn Phó Hiểu Minh kia. Ta tuyệt vọng rồi, suốt hai mươi sáu năm, vì cái gì hắn còn chưa đến?”Lâm Tịch Hải không thể khống chế mà rống vào mặt y
( xa tận chân trời, gần ngay trước mắt = =’’, tại em ham zai đẹp chứ bộ.)
Đầu lưỡi của người kia nhiệt tình liếʍ hôn, làm cho hắn vừa đau lại vừa khoái hoạt, điên cuồng……
Tất cả những hình ảnh đó đang ở trước mặt hắn xoay tròn, ý nghĩ vô cùng hỗn loạn, lại rối rắm thành một đoàn loạn xạ. Hiện tại ***g ngực hắn cũng đau đến mức sắp vỡ ra!
“Không sai, ta là lần đầu tiên, lần đầu tiên bị như vậy, ngươi vui chưa! Đã hai mươi sáu tuổi, thế nhưng ta còn chưa biết như thế nào là làʍ t̠ìиɦ, ta rất kỳ quái có phải không? Ta cũng muốn a, ai lại không muốn được yêu? Chính là ta một mực chờ đợi người kia, ta muốn đem lần đầu tiên của chính mình trao cho hắn, ta không muốn tùy tiện.Ta không giống với người khác có thể chấp nhận for one night, cùng người xa lạ ở công viên, trong WC, hoặc là ở một khách sạn tình yêu giá rẻ. Ta muốn cùng với người mình thực sự yêu, mà hắn cũng chân chính yêu ta, hảo hảo quen biết, hảo hảo lý giải đối phương, hảo hảo mà làm, cũng hảo hảo mà xác nhận lẫn nhau sau này có nên ở cùng một chỗ hay không, chia sẻ cùng nhau hỉ nộ ái ố, vĩnh viễn không ly khai đối phương.Điều này không lẽ không thể đạt được hay sao? Vì cái gì nó lại khó như vậy chứ?”
Lâm Tịch Hải nắm chặt Bành Diệc Hàn, nước mắt tràn lan, một giọt nóng ấm văng lên cánh tay của y
“Trên đời này chẳng lẽ thật sự không có người đàn ông nào tốt hay sao? Kỳ thật yêu cầu của ta cũng đâu có cao lắm đâu, chỉ cần diện mạo hắn không có trở ngại, gia thế nhân phẩm không trở ngại, ta đều có thể chấp nhận. Hay là do ta tự đánh giá bản thân mình quá cao? Ngươi nói đi? Ngươi nói a! Chẳng lẽ thật sự là do ta sai sao?”( đúng đúng.)
Bành Diệc Hàn nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt thoáng âm u.Nội tâm y tuyệt vọng đến mức không thể nói nên lời,
Thì ra Lâm Tịch Hải là một người theo đuổi chủ nghĩa trinh tiết hoàn mỹ.
Bành Diệc Hàn chưa bao giờ đau đớn như lúc này.Y đã hiểu rõ được tâm tình của hắn.
Hắn chỉ muốn theo đuổi một tình yêu thập toàn thập mỹ và một đối tượng hoàn hảo!
Là thứ mà ở trên đời này căn bản không hề tồn tại!
Tuy nhìn bề ngoài hắn thực chất là một mẫu người thành đạt, sành sỏi, nhưng phần nội tâm bên trong lại rất ngây thơ, tính khí không khác gì trẻ con.
Hắn như vậy nên mới khiến y vô cùng yêu thương, đồng thời, cũng vô cùng đau lòng
Càng tiếp cận, gần gũi, Bành Diệc Hàn lại càng đau đớn nhận ra, cả đời này, y cũng không thể được hắn yêu, cũng không có tư cách yêu hắn.
Bởi vì hắn không có khả năng nhận chấp nhận y.
Hắn đang đợi chân mệnh thiên tử đích thực của lòng hắn, đang đợi một đối tượng có thể xứng đôi với hắn, mà người này tuyệt đối không phải là y!
Bành Diệc Hàn trong mắt không khỏi hơi hơi phiếm lệ, rõ ràng là đã sớm nhận ra sự thật, vì cái gì hiện tại lại làm cho y đau đớn đến không chịu nổi? Nếu nói trước kia, trong đầu y còn chứa một tia hy vọng không thực tế, còn hiện tại, tất cả đều đã tan thành mây khói hết rồi.
“Đừng khóc, ngươi đương nhiên xứng đáng hưởng điều tốt nhất, bởi vì ngươi chính là người tốt nhất!”
Bành Diệc Hàn nhẹ nhàng gạt đi dòng lệ trên khóe mắt hắn, hôn nhẹ lên vầng trán.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy ư?”
Lâm Tịch Hải nhìn vào mắt y, lòng vui mừng như vừa bấu víu được một tia an ủi
“Đương nhiên, ở trong lòng ta, ngươi tựa như một vương tử hoàn mỹ, yên tâm đi, chân mệnh thiên tử của ngươi nhất định sẽ xuất hiện. Hắn với ngươi giống nhau, tài giỏi lại tuấn mỹ, sự nghiệp cũng thành công, tình cảm cũng trung trinh như một.Hắn tuyệt đối sẽ giống ngươi, sẽ ở bên ngươi đến cuối cuộc đời!”
Bành Diệc Hàn mỉm cười cổ vũ hắn.
“Thật vậy chăng?”
Lâm Tịch Hải hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn y, giọng nói hơi nức nở.
“Thật sự!”
Bành Diệc Hàn sờ sờ đầu của hắn.
Lâm Tịch Hải cả người dịu lại, dần dần ngừng khóc, cúi đầu, nghĩ nghĩ, lại ngẩng lên, cười nói: “Ta có suy nghĩ….”
Nụ cười mê người, khiến ngực Bành Diệc Hàn lại ẩn ẩn đau.
“Kia…… nếu ta tìm được người kia, ngươi vẫn ở bên cạnh ta, chiếu cố ta chứ?”
Hắn lại hỏi y.
Một yêu cầu quá tàn nhẫn!
Nhưng Bành Diệc Hàn lại khẽ cười, “A, được thôi.”
“Thật tốt quá!”
Nhãn tình Lâm Tịch Hải bừng sáng.
“Chúng ta là bạn cùng phòng tốt của nhau, nếu ngươi tìm được người kia , không có vấn đề gì. Mặc kệ ngươi yêu cầu thế nào, chỉ cần có thể làm được, ta sẽ hảo hảo thỏa mãn ngươi.”
Bành Diệc Hàn ôn nhu nói với hắn.
Đột nhiên, biểu tình của Lâm Tịch Hải lại trở nên kỳ quái, cúi đầu xuống, ngay tại làn da tuyết trắng dần dần lan ra một tầng hồng nhạt.
“Làm sao vậy, có phải còn ảnh hưởng dược tính hay không?”
“Dường như phải…..”
Lâm Tịch Hải đáng thương nhìn y, khóe mắt hơi phiếm hồng, lần thứ hai bị nhiễm màu sắc của ***.
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Bành Diệc Hàn hôn vào vành môi sáng bóng đang hé mở như cánh hoa của hắn.
Thật ngọt ngào, nhưng cũng thật đau đớn, như một sự đả thương vô hình….
Ôn nhu cùng yêu thương, cũng không được đáp trả.
Thiên trường địa cửu chỉ là hy vọng xa vời.
Nhưng giờ đây y muốn buông tay cũng không thể được
Chính là như vậy mà thôi.