Chương 6

Cửa phòng đã có thể mở ra. Lúc này, Bạch Mãn Xuyên đã sớm sửa soạn xong, anh chỉnh lại cà vạt một chút liền ra mở cửa.

Người máy ở ngoài cửa phòng đợi đã lâu, nó đến để bắt nhân viên đã vi phạm quy tắc. Bạch Mãn Xuyên quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Bình Châu vẫn còn đang ngồi dưới đất, cậu ta còn chưa tỉnh táo lại, chiếc quần dài lúc nãy đã bị anh cởi ra, qυầи ɭóŧ cũng đã tuột ra một nửa.

Bạch Mãn Xuyên liếc người máy, nói: "Chờ cậu ta mặc quần xong rồi hãy mang cậu ta ra ngoài."

Robot giơ ngón tay cái lên biểu thị đã hiểu nhưng chờ sau khi Bạch Mãn Xuyên vào thang máy, nó cũng không quan tâm Bạch Bình Châu mặc xong quần hay chưa liền thuần thục xách cậu lên và bay ra ngoài.

Bạch Bình Châu bay ở trên không trung, mấy người ở bên dưới đều đang ngẩng đầu nhìn cậu, cậu ngượng ngùng nhanh chóng kéo quần, tức giận nói: "Mấy người không thể tôn trọng quyền riêng tư của tôi một chút à?"

Mặc cho cậu la hét, người máy vẫn không để ý tới cậu, cánh tay giữ cậu lại siết chặt thêm một chút. Cánh tay robot sau khi đem người mang đến phòng hậu cần ở tầng 17, liền chỉ chỉ quần áo trong tủ rồi lại chỉ chỉ một cái kẹp dài ở trong góc, chiếc kẹp đó chắc chỉ to hơn ngón tay cái.

Giao phó xong, người máy cứ thế rời khỏi căn phòng hậu cần, đến cửa cũng chẳng thèm đóng lại.

"Cái gì vậy chứ, bị điên à?" Bạch Bình Châu đứng dậy, phủi phủi cái quần, "Đây là cái nơi rách nát gì vậy, đã bị ép làm trai bao rồi thì thôi đi, làm xong còn không có tiền cũng không có điểm."

Cậu nhớ đến hình ảnh lúc nãy, hình ảnh khi cậu vừa ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông kia, còn cả tiếng thở dốc khi anh ta xuất tinh nữa, thế mà phía dưới của cậu lại ướt rồi.

"Chết tiệt." Cậu lắc đầu để vội vàng xua tan cảm giác này, cậu mở tủ quần áo ra xem, bên trong có vài bộ quần áo chuyên dụng để mặc ngoài không gian. Có bộ hình dáng bình thường, cũng có bộ có rất nhiều chân, chắc là dành riêng cho mấy con bạch tuộc nhỏ.

"Đây là trừng phạt à, tri kỷ thật đấy! Hừ!"

Cậu tiện tay cầm một bộ quần áo mặc vào. Nó không nặng như khi còn ở trái đất, chỉ là dày hơn một chút. Cậu nghiên cứu một hồi, rốt cuộc cũng biết cách sử dụng. Ở trên thắt lưng của bộ quần áo có một sợi dây, cậu nghĩ nếu đi ra ngoài mà không buộc lại, chắc là sẽ chôn xác trong vũ trụ.

Cậu vừa cầm lấy công cụ dọn dẹp vừa nghĩ: "Cậu đã chết một lần rồi, còn có thể chết thêm một lần nữa sao?"

Mở chốt an toàn ở bên hông, cẩn thận buộc chặt mình lại, cửa vừa mở, thân thể cậu liền cứ thế từ từ bay ra ngoài.

Cậu đúng là có sợ, nhưng cũng có chút không tự chủ được. Tay cậu run run nhưng vẫn để cơ thể từ từ bay ra ngoài. Một bên cầm kẹp để dọn rác ở đó, một bên lại bắt đầu nghĩ đến hình ảnh làm bằng miệng của mình và baba lúc trước.

Ai có thể nghĩ đến, chết rồi không thể lên thiên đàng, lại rớt trúng kỹ viện Tinh Tế rồi lại là quân bài đầu bảng để ngậm dươиɠ ѵậŧ của ba mình, lại còn có thể ở trong vũ trụ nhặt rác bằng cái kẹp nhỏ này nữa.

Trong đầu mải nghĩ nên cậu gắp hòn đá nhỏ lên, ném ra phía sau, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Cậu dọn dẹp cả Kỹ Viện thật nghiêm chỉnh mất hết hai giờ đồng hồ. Cậu vừa ngồi ở rìa thở hổn hển cảm thán không hổ là sản nghiệp của vũ trụ, vừa nhìn phong cảnh phía xa.

Nói phong cảnh thì đúng là đang nói quá, vũ trụ tối đen như mực, cậu có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh chẳng qua là nhờ nguồn sáng lớn phát ra từ kỹ viện Tinh Tế.

Cậu nhìn thấy cách đó không xa có một toà nhà với ánh sáng riêng của nó. Cậu nhìn chằm chằm một lúc cũng không biết nó là vật thể bay hay là toà nhà của nhân loại. Bỗng nhiên có một phi thuyền bay ra từ đó, lướt ngang qua cậu, mang theo ánh sáng soi rõ những nơi nó lướt qua.

Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng cậu lại thấy rõ. Đó là một chiếc phi thuyền nhỏ, toàn thân trong suốt. Bạch Mãn Xuyên đang ngồi ở bên trong, anh ta nhìn cậu với ánh mắt không rõ cảm xúc.

"Mẹ kiếp, lão già!"

Về tuổi của Bạch Mãn Xuyên, Bạch Bình Châu cũng không biết chính xác, nhưng trên trang Baidu có viết năm nay anh ta đã 40 tuổi rồi. Bạch Bình Châu năm nay 21, vậy là Bạch ảnh đế năm 19 tuổi đã bắt đầu gieo giống khắp nơi rồi sao?

Fuck, hạt giống lần này đều bị cậu nuốt hết luôn rồi!

Bạch Bình Châu nghĩ, lúc cậu cho anh ta biết mình là con trai ruột của anh ta, không biết trên mặt anh ta sẽ có biểu cảm gì.

Khẳng định là cái biểu cảm đó sẽ rất đáng xem. Bạch Bình Châu nghĩ.

Sau khi xử lý xong hình phạt của mình, cậu từ từ di chuyển trở lại phòng hậu cần. Ngay sau khi có lại trọng lực, cậu liền ngồi bệt xuống đất cả nửa ngày vẫn không đứng dậy nổi.

Người máy cũng đã đến đón cậu, sau khi thấy dáng vẻ chật vật của cậu, liền tốt bụng giúp cậu cởi bộ quần áo không gian ra, rồi kẹp cậu bay đến văn phòng nhân sự.

Lạc Ngữ thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Bình Châu, nhịn không được nói: "Ở bên ngoài đó nhặt rác vui không?"

Bạch Bình Châu nằm dài trên ghế salon cất tiếng: "Chị đi thử xem?"

"Lúc tôi đi nhặt rác, ông ngoại cậu cũng chưa sinh ra đâu!" Lạc Ngữ ném trái quýt cho cậu, "Dù thế nào đi nữa, lần này là gian lận rồi?"

"Tôi cũng đâu có biết đó là gian lận đâu! Nhưng mà, ở đây không cho làm bằng miệng à?"

"Không phải là không được phép làm bằng miệng, nhưng để tính là một lần quan hệ hoàn chỉnh thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhất định phải được bắn vào âʍ đa͙σ, hoặc bên trong trực tràng, cậu hiểu không?" Lạc Ngữ mở màn hình chiếu lên một tấm ảnh, "Chính là như này… Cậu che mặt làm gì chứ?"

"Tôi thẹn thùng không được à! Chị cho tôi xem cái thứ gì vậy!"

"Bớt bớt đi." Lạc Ngữ hỏi cậu, "Tôi thật không hiểu, rốt cuộc trước cậu soongs như thế nào?"

"Ai da, chị Lạc tôi hỏi chị, rốt cuộc là hạng người như thế nào chết đi rồi mới được chọn để đưa vào đây vậy?"

Lạc Ngữ bắt đầu ăn trái quýt thứ hai: "Cái này… nói như thế này cho dễ hiểu nha, chính là khi cậu còn sống đã phải có kinh nghiệm nhất định về làʍ t̠ìиɦ, hơn nữa phải là chết oan, đó sẽ là những đối tượng được ưu tiên lựa chọn."

"Vậy… tôi đã chết như thế nào? Chị Lạc, tôi chỉ nhớ đó là một ngày rất bình thường, sau đó tôi chẳng nhớ được cái gì nữa."

Lạc Ngữ nhìn chằm chằm cậu một lát, nói: "Cậu là… làʍ t̠ìиɦ đến chết. Cho nên mới phù hợp với sự lựa chọn của chúng tôi."

"..." Bạch Bình Châu nói, "Vậy tôi sinh ra thực sự là để dành cho nơi này đấy!"

"Phải … mà là chết đi mới đúng" Lạc Ngữ nói, "Thôi được rồi, cậu ký tên ở đây đi, trong ba ngày tiếp theo tôi sẽ không sắp xếp cho cậu nhận đơn nữa."

"Ồ." Bạch Bình Châu ký xong hỏi, "Vậy trong ba ngày này… tôi có thể làm gì?"

"Cậu không biết sao?" Lạc Ngữ nhíu mày, "Ba ngày này cậu phụ trách toàn bộ việc vệ sinh dọn dẹp phía bên ngoài."

"Giống như lúc nãy à?"

"Ừm. Nhưng tôi vừa nhận được thông báo, ngày mai sẽ có một cơn gió bụi lớn kéo tới, cậu có trách nhiệm phải dọn sạch những viên đá vụn ở quanh đây."

Bạch Bình Châu chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ may mắn được tiếp xúc thân mật với bụi vũ trụ như vậy. Khi cậu cầm công cụ chuyên dụng đem những hòn đá nhỏ đẩy ra phía ngoài đến mức chán nản. Cậu trực tiếp ném thẳng ra ngoài, ai ngờ lại chính xác va phải một chiếc phi thuyền loại nhỏ đang bay ngang qua.

Thân thể cậu lập tức cứng đờ, phi thuyền ngừng lại, người bên trong lạnh lùng quét mắt qua bên phía Bạch Bình Châu.

Nhận được thông báo phi thuyền bị va phải, Bạch Mãn Xuyên nhìn ra thấy Bạch Bình Châu đang núp ở bên trong bộ quần áo không gian không dám nhìn thẳng anh, liền hừ một tiếng rồi lại tiếp tục lái đi.

Sau khi đến trạm phi hành, Bạch Mãn Xuyên bước xuống, nhìn phi thuyền mới thay của anh có thêm một vết lõm, tâm trạng lại càng tệ hơn.

Anh đến phòng làm việc của Vương Đức Vận bàn về kế hoạch để hợp tác. Khi chuẩn bị trở về, anh thấy Bạch Bình Châu vẫn còn đang ở bên ngoài nhặt mấy hòn đá nhỏ. Cậu nhặt được ba viên, thì lại bay đến ba mươi viên, còn có mấy viên trực tiếp bay thẳng đến va vào đầu Bạch Bình Châu.

Thấy Bạch Bình Châu tức giận đến mức ngồi phịch xuống trút giận lên mấy hòn đá, Bạch Mãn Xuyên nghĩ, có phải vì lần trước cậu đã nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình nên đã bị trừ mất 8 điểm và bị phạt.

Thấy thằng nhóc vừa ném xong cục đá lại muốn lau nước mắt, nhưng bởi vì cả người được bao bọc bởi quần áo vũ trụ không thể lau được, cậu lại càng uỷ khuất liền duỗi chân đá, anh nhịn không được bèn dừng phi thuyền lại.

Xem ra vẫn nên đi an ủi thằng nhóc này một chút.

Nếu không, chắc chiếc phi thuyền này sẽ có nhiều thêm mấy cái lỗ mất.