Chương 1: Bất nhất dạng đích nhân sinh [1]
“Lâm Nhi, ngày mai làm thủ tục xuất viện cho Hà Tử Tường đi, bộ dáng nó thế này không còn sống được mấy ngày nữa đâu, ở bệnh viện cũng phí tiền thôi.” Một giọng nam đột nhiên vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
“A Khải, làm vậy được không?” Tiếp đó, một giọng nữ do dự vang lên.
“Có gì không được? Không phải bác sĩ đã nói nó chỉ còn sống được một tuần à? Ngay cả bác sĩ cũng không còn chút hi vọng nào, kia còn ở bệnh viện làm gì, chỉ lãng phí tiền. Hơn nữa, tình huống của nó thế nào, em với anh hiểu rõ hơn ai hết.”
“Được rồi.” Người nữ do dự nửa ngày thì đồng ý: “Dù sao bệnh cũng trị không hết, đã là thời kỳ cuối.”
“Sớm muộn gì cũng chết, thay vì lãng phí tiền, không bằng để tiền lại cho chúng ta, chúng ta cũng thực cảm tạ a.” Giọng nam bật cười khẽ thực đắc ý.
“A Khải, sau này anh phải đối xử với em thật tốt đó, không được vứt bỏ em, em vì anh mà….” Người nữ còn chưa nói hết đã bị đối phương đánh gãy: “Lâm Nhi yên tâm, anh yêu em, hiện giờ yêu, sau này cũng vĩnh viễn yêu em, một đời một kiếp không rời.”
“Ân, A Khải, anh thật tốt.” Giọng nữ ngọt ngào nói.
“Lâm Nhi, chờ vài ngày nữa Hà Tử Tường chết rồi, anh dọn qua ở cùng với em.” Giọng nam khựng một chút, sau đó giống như cảm thán nói tiếp: “Rốt cuộc chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ….” Âm thanh mập mờ, tựa hồ mang theo ám chỉ gì đó.
“Ngô~~~~~ A Khải.” Người nữa tựa hồ hiểu được ẩn ý, không khỏi thẹn thùng không thôi, tiếp đó là một tiếng vỗ nhẹ, hẳn là người nữ đang đấm nhẹ vào ngực đối phương, nũng nịu.
“Ha hả…” Người nọ cười khẽ: “Lâm Nhi, chỉ cần Hà Tử Tường chết, chúng ta có thể vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.”
“Ân, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời.” Người nữ nói: “Nửa năm trước kiểm tra ra ung thư dạ dày em mới không nói cho anh ta biết, dù sao khi đó cũng bước vào thời kì cuối rồi, cho dù phí một khoảng tiền lớn để xạ trị thì cũng chỉ…”
… … … …
Trong lúc mơ mơ màng màng Hà Tử Tường hoảng hốt nghe thấy giọng nữ quen thuộc đang nói chuyện với ai đó, kia là âm thanh của vợ mình, cậu nhận ra, mà giọng nam kia, hẳn là bác sĩ đi, Hạ Tử Tường nghĩ.
Nhưng những lời tiếp theo truyền vào tai làm Hạ Tử Tường kinh ngạc, khϊếp sợ cùng phẫn nộ khôn cùng. Hóa ra từ nửa năm trước vợ mình đã bắt đầu có tình nhân ở bên ngoài, mà giọng nam xa lạ kia cũng chính là tình nhân của cô ta. Hơn nửa, nửa năm trước kiểm tra sức khỏe đã phát hiện ung thư dạ dày nhưng vợ cậu đã cố ý giấu diếm, nguyên nhân là vì sớm muộn gì cậu cũng phải chết.
Phí tiền trị liệu miễn cưỡng kéo dài sinh mạng vài năm, không bằng mang tiền đi cung phụng cho tình nhân!
Hà Tử Tường nghĩ tới con trai, nghĩ tới mẹ, nghĩ tới số tiền gửi ngân hàng mà mình gom góp tích lũy cùng căn hộ kia, chẳng lẽ cứ vậy để hai kẻ khốn khϊếp này sài tiền mình, ở nhà mình, tiếp đó còn khi dễ con trai cùng mẹ mình. Cậu không cam lòng, như thế nào cũng không cam lòng, cho dù chết, cậu cũng không để lại một phân tiền nào cho cô ta cùng người đàn ông kia, cậu phải lập di chúc, cậu muốn lưu lại toàn bộ tài sản cho con trai cùng mẹ mình.
Cậu phải lập di chúc, cậu phải lập di chúc! Hạ Tử Tường ra sức giãy dụa, liều mạng muốn mở to mắt, sau đó gọi người kêu luật sư tới, cậu phải lập di chúc!
Phút chốc, Hạ Tử Tường mở bừng mắt, từ trên giường bật dậy, cơ hồ không chút nghĩ ngợi đã há miệng gào lên: “Luật sư, tôi muốn….” Bất quá âm thanh đột nhiên khựng lại, cậu nghi hoặc nhìn hoàn cảnh xung quanh, không đúng, đây không phải bệnh viện.
Đây là nhà mình!? Hà Tử Tường hoài nghi nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, đây là…
Không để tâm tới hơi thở gấp gáp cùng một thân mồ hôi lạnh, Hà Tử Tường nhảy xuống giường, mở cửa phòng bước ra ngoài phòng khách, tỉ mỉ xác nhận từng nơi từng chỗ: bàn ăn cũ kĩ mà mình cùng mẹ và vợ cùng dùng cơm; trên vách tường xám trắng là những hình vẽ bông hoa đủ màu sắc, đó là lúc còn bé cậu nghịch ngợm vẽ lên, cũng vì thế mà bị ba mẹ la mắng một trận.
Nơi này là nhà cậu, thật sự là nhà cậu, là căn nhà cũ.
Hà Tử Tường yếu ớt ngã xuống sô pha, lau đi mồ hôi trên mặt, nhìn hết thảy trước mắt, nghĩ tới cảnh tượng không rõ là thực hay mơ vừa nãy, trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết nên có phản ứng gì.
Cẩn thận nghĩ lại hết thảy những việc trong mơ, rõ ràng tới từng chi tiết, từng sự việc, chân thật vô cùng. Đúng, chân thật, thật tới mức căn bản không thể nghĩ nó là cảnh trong mơ mà là việc từng phát sinh.
Hà Tử Tường ngơ ngác nhìn hết thảy, có lẽ, cậu đã sống lại.
Bất quá, cậu không có thời gian cùng tâm tư suy nghĩ tới lí do vì sao mình có thể sống lại, hiện giờ quan trọng nhất là đoạn cuối cùng của giấc mơ kia, cậu bị ung thư dạ dày, trong lúc hấp hối ở bệnh viện thì nghe thấy cuộc nói chuyện của vợ mình với tình nhân.
Hà Tử Tường giơ hai tay lên, trái phải cao thấp đánh giá, xác nhận nó là đôi tay của người bình thường khỏe mạnh chứ không phải gầy gò trắng bệch của người bệnh nguy kịch sắp chết; đưa tay áp lên ngực, xác nhận nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ, Hà Tử Tưởng khẽ mỉm cười, hiện giờ cậu thực khỏe mạnh, thật sự khỏe mạnh.
Cảm giác được thân thể khỏe mạnh, lại nghĩ tới bộ dáng gầy gò ốm yếu của mình nằm trên giường bệnh.
Bộ dáng bất lực chỉ có thể nằm chờ chết, Hà Tử Tường không thể tin những gì trước mắt là chân thật. Cậu siết chặt nắm tay, sống chết thật vô thường, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, lưu lại những vết ấn rõ rệt. Đau đớn làm Hạ Tử Tường tỉnh táo, cũng làm cậu tin tưởng chính mình hiện giờ thực sự khỏe mạnh, thực sự còn sống khỏe mạnh.
“Ha ha ha… còn sống, đúng vậy, mình vẫn còn sống.” Hà Tử Tường cất tiếng cười to, lầm bầm: “Còn sống thật tốt.”
Nói thật, muốn Hà Tử Tường tin tưởng vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ kì thực là chuyện rất khó tin, bởi vì tình cách vợ cậu thuộc dạng hiền thê lương mẫu dịu dàng như nước. Cho tới giờ, cậu vẫn luôn yên tâm giao phó hết thảy việc nhà, mẹ cùng con trai cho vợ, bản thân cố gắng phấn đấu làm việc để xây dựng một cuộc sống thật tốt đẹp cho bọn họ.
Thực không ngờ…. Hà Tử Tường cười khổ một tiếng, không ngờ vợ mình cư nhiên quen biết một người đàn ông, hơn nữa, còn gián tiếp mưu hại sinh mệnh mình, có thể xem là đã tiêu hủy tiền đồ cả đời mình đi.
Cậu cùng vợ quen biết nhờ sự giới thiệu của bằng hữu, sau khi gặp mặt, ấn tượng song phương cũng không tệ, sau vài lần gặp gỡ thì trở thành người yêu, nửa năm sau thì kết hôn, bốn tháng sau thì có tin vui, sau chín tháng, con trai của cậu, Hà Thần chào đời. Sau đó, sự nghiệp của cậu cũng chậm rãi tiến vào quỹ đạo, trải qua vài năm cố gắng, cậu mua được một căn hộ không tồi cùng một khoản tiền kha khá gửi trong ngân hàng.
Liếc mắt nhìn thời gian trên quyển lịch treo tường, Hà Tử Tường cười mỉa, khoảng thời gian này là lúc sự nghiệp cậu vừa thăng tiến, chưa kiến được tiền, chưa mua nhà, cũng chưa dọn ra ngoài, hiển nhiên vẫn còn ở trong căn nhà cũ của ba mẹ.
Năm Hà Tử Tường mười lăm tuổi, ba mẹ đã ly hôn, từ lâu cậu đã không còn liên lạc với ông, cho tới lúc phát hiện ung thư dạ dày nằm liệt trên giường bệnh, cậu cũng không biết ba mình hiện giờ đang ở đâu.
Nhìn quyển lịch, Hà Tử Tường cau mày, lúc này cậu vừa mới kết hôn nửa năm, nói cách khác, vợ cậu đã có thai hai tháng! Nhớ lại, hình như mấy ngày trước cô ta có chút không khỏe, cậu đã xin nghĩ cùng cô ta tới bệnh viện, sau khi kiểm tra thì phát hiện có thai, biết tin này, cả nhà bọn họ đều rất vui sướиɠ.
Hiện giờ cô ta đã về nhà mẹ đẻ vài ngày để báo tin vui, nếu cậu nhớ không lầm, chiều qua là chính cậu đưa cô ta về bên nhà cha mẹ vợ, hiện giờ hẳn là sáng sớm đi.
‘Đing đing đing, đing đing đing!’ Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hà Từ Tường cầm lấy xem thử, là báo thức. Tùy tay ấn một cái, đứng dậy đi vào phòng tắm, nên đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Tuy hôm nay xảy ra chuyện không thể tin nổi, tuy nội tâm đã già đi vài tuổi, nhưng trừ bỏ những bí ẩn nghĩ mãi vẫn không hiểu, Hà Tử Tường vẫn sinh hoạt cùng đi làm như bình thường. Cười khẽ, có lẽ cậu thật sự là một kẻ cuồng việc đi, xảy ra chuyện như vậy mà vẫn có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn đi làm như bình thường.
Những công việc cơ bản này đối với một người đã thay đổi nội tâm như Hà Tử Tường mà nói, ứng phó hoàn toàn dễ dàng, một chút không thích ứng cũng không có. Dù sao, trước lúc nằm viện ở đời trước, cậu từng làm những việc khó khăn hơn nhiều, bất quá cũng vì công việc quá đơn giản nên cậu không khỏi thất thần, mà thất thần thì lại vô thức nghĩ tới đời trước.
Ung thư dạ dày, nguyên do cậu mắc phải căn bệnh này chính là thói quen sinh hoạt quá tệ của bản thân, cậu nghiện thuốc khá nặng, một ngày hút hai, ba gói, những khi mệt mỏi trong công việc thì còn nhiều hơn; ba bữa cơm cũng không đúng giờ, khẩu vị khá mặn, giờ giấc nghỉ ngơi không tốt, ngày đêm đảo lộn cũng là chuyện bình thường, đủ loại nhân tố làm cậu mắc phải căn bệnh nan y kia.
Cũng vì thế, Hà Tử Tường biết mình chẳng thể trách ai, có trách cũng chỉ trách chính bản thân mình, tuổi trẻ quá tùy ý, kết quả tự chôn vùi chính mình trên chiếc giường bệnh lạnh như băng. Nghĩ tới cuộc đối thoại nghe trong phòng bệnh, nói Hà Tử Tường không oán giận là không có khả năng. Quả thực, cậu bị bệnh không thể trách Giang Lâm Nhi, cho dù cô ta giấu diếm không báo, nhưng khi đó cũng là ung thư thời kỳ cuối, theo kỹ thuật y học hiện giờ, cho dù trị liệu, khả năng sống sót cũng không vượt quá năm năm.
Thế nhưng cậu vẫn không thể nào tha thứ, không nói tới chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ nói tới việc cô ta cùng tình nhân tính kế chiếm đoạt tài sản cậu vất vả kiếm được đã quá quá quắt, xin lỗi, cậu không nhân từ như vậy, chuyện tha thứ là hoàn toàn không có khả năng, lại thêm tội nɠɵạı ŧìиɧ.
Bất quá, cũng may ông trời cho cậu sống lại, lại còn trùng sinh vào lúc vẫn chưa bị bệnh, lần này, cậu tuyệt đối sẽ không để bản thân bước chân vào con đường cũ.
Hà Tử Tường cười lạnh, có lẽ cậu cùng Giang Lâm Nhi đều phải cám ơn ông trời đã cho cậu sống lại vào hôm nay chứ không phải mấy ngày trước hay mấy ngày sau, vào thời điểm cả hai đều ở nhà. Nếu khoảnh khắc đó để cậu nhìn thấy Giang Lâm Nhi, Hà Tử Tường thực không biết chính mình có vì phẫn nộ mà làm ra chuyện mất lí trí hay không.
Mà hiện giờ, theo trí nhớ, Hà Tử Tường nhớ rõ phải ba ngày sau Giang Lâm Nhi mới trở lại, cậu có thể lợi dụng ba ngày này để bản thân thích ứng, cũng đủ để cậu nghĩ xem nên dùng thái độ cùng phương thức nào xử lý cô ta.
hay quáaaa