Chương 24: Côn ŧᏂịŧ Làm Tới Mức Dâʍ ŧᏂủy̠ Nhầy Nhụa

“Không thoải mái sao? Vậy sao tiểu huyệt của em lại chảy nhiều nước như vậy?”

Giản Việt ở một bên ra ra vào vào tiểu huyệt, một bên thì hỏi.

“Anh nói bậy……”

Ngay cả giọng nói của Hà Lạc cũng bị đâm tới mức tan thành từng mảnh.

Thật sự quá thô và lớn, như vậy rất dễ chạm vào hộŧ ɭε yêu ớt của cô mỗi lần Hà Lạc bị đâm, tiểu huyệt sẽ không tự chủ được mà run rẩy, dần dần, cô cũng không biết mình có còn đau nữa hay không, trừ cảm giác đau ở bên ngoài ra thì nơi giao hợp của hai người giống như có một dòng điện chạy khắp có thể cô.

Đúng là rất sướиɠ, nhưng Hà Lạc không muốn thừa nhận dễ dàng như vậy.

“Chẳng lẽ không có sao?” Mỗi lần Giản Việt tiến vào đều hỏi một lần sẽ khiến cho tiểu huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠ vì kí©h thí©ɧ, lúc thọc vào rút ra ngoại trừ tiếng nước của vòi sen thì còn có tiếng òm ọp của tiểu huyệt vì bị làm.

Cơ thể của cô hoàn toàn đi theo tiết tấu của Giản Việt, miệng tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ tiến vào mà tách ra hai bên, khó khăn chứa đựng côn ŧᏂịŧ, càng đừng nói là hiện tại Giản Việt đang nâng một chân cô lên, côn ŧᏂịŧ ở một tư thế kỳ quái mà xâm nhập vào.

Qυყ đầυ trực tiếp tiến vào hành lang đầy nếp uốn.

Động tác của Giản Việt không nhanh không chậm, vòng eo đong đưa rất có lực, giống như anh chưa từng hỗn loạn.



Nhưng chỉ có Giản Việt biết được, côn ŧᏂịŧ của mình bị kẹp khó chịu tới mức nào, tiểu huyệt của cô không ngừng co rút giống như có vô số xúc tua đang mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của anh, anh tiến vào dâʍ ŧᏂủy̠ càng nhiều, nơi đó giống như nướ© ŧıểυ lúc tiến vào thì chảy ra một chút nước.

Anh thở hổn hển, đâm mạnh vào tiểu huyệt của cô.

Chút lý trí cuối cùng của Giản Việt, đã bị tiểu huyệt mê người của cô làm cho biến mất, côn ŧᏂịŧ của anh không nhịn được mà muốn tiến sâu hơn, lực cũng dần mạnh hơn. Nhiều lần hai chân của Hà Lạc xém té vì mềm nhũn, may là Giản Việt vươn tay ra đỡ cô lại, anh tách hai chân cô ra, tiếp tục thọc vào, anh giống như muốn đem cả người cô xé thành từng mảnh.

“Ưm a….không….không cần…..đừng sâu quá…..” Hà Lạc vặn vẹo mông, muốn kéo giãn khoảng cách của hai người ra, nhưng cô giống như bị côn thị của Giản Việt giữ chặt, cô nhích ra một chút, côn ŧᏂịŧ sẽ tiến lại gần, càng thâm nhập vào sâu hơn.

Giản Việt không chỉ muốn tiến vào nơi mẫn cảm của cô, mà anh còn vươn tay ra bóp ngực cô, trêu chọc bầu ngực lớn tròn trịa của cô, cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy cô. Lúc cô thở không nổi, thì anh vẫn còn đang nhéo đầṳ ѵú của cô, không cho Hà Lạc có cơ hội hít thở.

Hà Lạc lắc đầu: “Hu hu….Không….Không được…..”

“Gọi tên anh.” Giọng nói Giản Việt hơi khàn.

“Giản….Giản Việt…..Không được…..Em chịu không nổi…..Anh đừng nhanh quá…..Em…..” Lúc Hà Lạc nói những câu này, giọng nói cô nức nở, giọng nói đáng thương như vậy, không những Giản Việt không có ý định dừng lại, mà anh còn làm càng mạnh và nhanh hơn.

“Nhìn tiểu huyệt của em xem, cắn anh chặt như vậy, anh làm sao có thể rút nó ra được chứ?”