Chương 26: Liếʍ sạch (H)

Khuôn mặt nàng đỏ như muốn nhỏ ra máu, tại sao sau một đêm mà thái tử điện hạ đoan chính, nghiêm túc lại trở nên vô lại như này. Không phải bị yêu ma gì quấn thân chứ???

- Chàng đừng có nói nữa. Đáng ghét...

Hy Cảnh nhìn biểu cảm xấu hổ của nàng, mỗi lần hắn bắt nạt nàng, thấy nàng lúng túng thì trong lòng hắn lại càng vui vẻ. Sống trên cuộc đời này hai mươi năm, từ khi sinh ra hắn đã được định làm người kế thừa ngai vàng, chịu đủ sức ép nên đã tạo cho hắn một vỏ bọc quân tử, điềm tĩnh. Chỉ có khi ở cạnh nàng, hắn mới thấy cuộc sống của hắn trở nên vui vẻ, rực rỡ sắc màu như vậy.

Hắn cúi người xuống, hôn lên cổ nàng, hít hà hương thơm của nàng, giọng nói khàn khàn:

- Thơm quá...

Nụ hôn rải rác rơi xuống cổ và gáy nàng, Tô Nghi xấu hổ muốn tránh nhưng không được. Cuối cùng nụ hôn hắn hạ xuống ngực rồi bụng nàng. Chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua từng tấc da thịt khiến nàng run rẩy, muốn đẩy hắn ra vì sợ hãi cảm giác xa lạ này.

- Đừng...đừng mà...

Hy Cảnh vẫn không dừng lại, chiếc lưỡi khẽ lướt qua chiếc rốn nhỏ xinh của nàng, đi xuống dưới, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt mịn màng:

- Chỗ này bị canh đổ lên rồi, để ta giúp nàng làm sạch nhé.

Tô Nghi hoảng sợ, nhận ra hắn định làm gì, vội vàng dùng cánh tay đẩy hắn:

- Không...không, chỗ đó không có bị dính nước canh...

Hắn dùng một tay giữ lấy tay nàng, khiến cho nàng nửa nằm lên trên bàn, nơi tư mật lộ ra trước mặt hắn. Tô Nghi xấu hổ vùng vẫn nhưng không đọ sức được với Hy Cảnh. Tối qua dưới ánh nến mờ nên hắn chưa nhìn rõ chỗ làm hắn tiêu hồn này, bây giờ dưới ánh sáng rực rỡ, máu trong người hắn dường như sôi lên.

Tiểu huyệt non mịn màu hồng nhạt rất xinh xắn, hai cánh hoa khẽ mấp máy xấu hổ. Dưới ánh nhìn nóng rực của hắn, một dòng mật dịch trắng cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn vào hôm qua vẫn còn rỉ nhẹ ra, khiến cánh hoa ướŧ áŧ mê người. Yết hầu của hắn khẽ chuyển động:

- Ngoan, để ta nếm thử ngọt ngào của nàng.

Nói rồi, không để nàng kịp phản ứng, hắn đã hạ cánh môi mỏng xuống. Tô Nghi muốn hét lên nhưng lại sợ có người nghe thấy, nàng cắn môi van xin hắn:

- Đừng mà, chỗ đó bẩn...

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng hạ xuống, tiếng của hắn dịu dàng:

- Không bẩn, chỗ này của nàng rất thơm...

Chiếc lưỡi nóng bỏng của Hy Cảnh tách hai cánh hoa ra, xông vào bên trong. Mùi vị ngọt ngào của nàng tràn ngập giác quan của hắn, bên trong vừa ấm vừa mềm. Tầng tầng thịt non thấy dị vậy liền liều mạng co rút muốn đẩy lưỡi của hắn ra. Hắn khẽ liếʍ bên trong vách tường, thịt non mềm mại run rẩy, mật dịch của nàng thấm ra càng nhiều lại bị hắn uống hết xuống.

Tô Nghi nằm trên bàn, hai chân bị mở rộng, nàng cố nén tiếng rêи ɾỉ, nhưng lại vàng bị hắn trêu chọc. Chiếc lưỡi tìm được điểm nhạy cảm của nàng, cố tình lướt qua khiến cho nàng bật ra thành tiếng. Hắn hài lòng nhìn nàng bị trêu đùa, ánh mắt càng lúc mơ hồ. Hắn khẽ mỉm cười, tốc độ liếʍ càng lúc càng nhanh, ngón tay cũng tìm đến hạt châu bên ngoài khẽ xoa nắn, nàng liên tục thở gấp.

Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, kɧoáı ©ảʍ liên tục khiến cho nàng cong chân lên, tận hưởng cao trào đánh úp. Mị thịt trong hoa huyệt gấp gáp co bóp quấn lấy lưỡi của hắn, một dòng mật dịch trào ra, Hy Cảnh chậm rãi uống hết, một chút còn dính ra ngoài làm thấm ướt cả cằm của hắn.

Tô Nghi hôm qua say rượu nên cảm giác khá mơ hồ, bây giờ nàng mới cảm thụ cao trào xa lạ, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, nàng nằm đó thở gấp. Hy Cảnh hôn lên môi nàng, nàng hé miệng cho chiếc lưỡi của hắn đi vào, vị tanh nhẹ còn vương vấn trên đầu lưỡi hắn.

- Đừng xấu hổ, là chuyện bình thường, chỉ có ta biết mà thôi, bảo bối - Hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng.

Nếm thử mùi vị của chính mình làm cho thân thể nàng không tự chủ lại nóng lên. Hy Cảnh cũng cứng rắn nãy giờ, nam căn càng lúc càng lớn, thô to tím sậm. Nhìn nàng cao trào làm cho hắn sôi sục, mã mắt ở đầu nam căn còn khẽ rỉ ra một chút dịch trắng.

Hắn ôm nàng lên, dịu dàng nói:

- Chúng ta đi về giường, bàn cứng sẽ làm nàng bị thương.

Hy Cảnh bế nàng như bế em bé, hai chân nàng vòng qua hông hắn, tiểu huyệt ướŧ áŧ cọ sát qua nam căn theo mỗi bước đi khiến cả hai người cùng thở gấp.Hắn để nàng nằm xuống giường, lột nốt chiếc áo vừa mới mặc trên người nàng ra hoàn toàn. Hắn cũng vội vàng cởϊ qυầи áo, để lộ ra l*иg ngực rắn chắc cùng vật to lớn phía dưới.

Tô Nghi lần đầu nhìn thấy nam nhân lõa thể, còn có cả vật khổng lồ kia nữa. Nàng sợ hãi lùi lại, nếu thứ thô to này đâm vào cơ thể nàng thì sao nàng có thể chịu được.

Tô Nghi không biết ánh mắt sợ hãi của nàng lại khiến tự hào của nam nhân được thỏa mãn. Hy Cảnh túm lấy hai chân thon dài của nàng, không cho nàng trốn, nam căn đặt trước cửa hoa huyệt mềm mại, cọ sát lấy mật dịch.

- Thϊếp.. thϊếp sợ đau lắm...

Nàng giãy dụa làm cho hai bầu ngực trắng mịn cao ngất lắc lư, hai đỉnh núi bị hắn yêu thương suốt đêm vẫn còn dựng đứng lên, hồng hồng ngon miệng. Hy Cảnh cúi xuống, hái lấy điểm hồng mai, cho vào trong miệng khẽ liếʍ:

- Ngoan, ta sẽ nhẹ nhàng...

Nói rồi nam căn chậm rãi tách cánh hoa ra, từ từ tiến vào bên trong. Hắn vừa mới nhét được phần đầu vào, cánh hoa đã vội vã siết lấy qυყ đầυ, tầng thịt vuốt ve khiến cho hắn thở hắt vì kɧoáı ©ảʍ. Nàng vẫn còn nhỏ quá, không thể hàm chứa hết được hắn.

Hy Cảnh mượn mật dịch trơn ướt đẩy vào càng sâu, cuối cùng cũng vào được gần hết, sâu tới mức chạm tới tử ©υиɠ của nàng. Tô Nghi có chút đau, khóe mắt rơm rớm:

- Ưʍ.. trướng quá...

Hy Cảnh cũng không dám vội vàng sợ làm nàng đau, hắn nhẹ nhàng rút ra rồi lại chậm rãi đẩy vào để cho nàng quen dần với kích thước của mình.