TG1 - Chương 8

“Chị, chị muốn đi đâu?”

Phía sau vang lên một giọng nói trầm như nước nhỏ giọt, một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi chậm rãi bước tới, gió thổi làm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn của cậu, đôi mắt phẫn nộ không thể hòa tan.

Hai tay Chu Khiết run rẩy, cô không quay đầu lại mà tiến lại gần Hình Ca, ánh mắt nam chủ càng thêm nguy hiểm.

"Thân vương Karen các hạ, ngài muốn cướp nữ nhân của tôi sao?" Thiếu niên lạnh nhạt nói.

Chu Khiết hai mắt đột nhiên mở to, thân vương, thân vương? Là đang nói về người đàn ông xinh đẹp đến kỳ cục bên cạnh sao? Hắn cư nhiên cũng là ma cà rồng? !

Hình Ca đang bị nam chủ ép hỏi gần như toát mồ hôi lạnh. Cô nghĩ, nếu lúc nãy cô nên rời đi càng sớm càng tốt thì cô đã không gặp phải cốt truyện cẩu huyết đoạt nữ nhân như vậy. Cô phải tìm cách loại bỏ sự nghi ngờ của nam chủ, rốt cuộc đứa trẻ này rất hay mang thù.

Lời vừa dứt, người đàn ông dưới trăng nhẹ nhàng mỉm cười, bước đến bên cạnh thiếu niên, dùng bàn tay xinh đẹp và khéo léo của mình nhấc tóc của thiếu niên lên chóp mũi và ngửi. Đôi mắt xanh hơi nheo lại làm người ta động tâm, "Bảo bối, sao cậu có thể nghĩ như vậy? Cô ta thậm chí còn không thể so sánh với một sợi tóc của cậu."

Lời thì thầm tựa lời yêu ngọt ngào nhất, máu hoa hồng đang nở rộ dưới gai.

“Nếu cậu chán cô ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, tùy thời điểm.” Để lại thiếu niên đang ngơ ngác, Hình Ca lần này nhanh chóng lên xe, đạp ga, chiếc xe vụt mất khỏi tầm mắt của họ, giống như một thiên thạch.

Cầm vô lăng, cô nghĩ, lần này chắc chắn không có chuyện gì đâu.

Khi Hình Ca quay lại lần nữa, cô nhìn thấy một quả trứng ở trong góc cùng một cây nấm nhỏ với khuôn mặt âm u, hình như là bị đả kích quá độ.

Ách, chuyện này chắc không liên quan gì tới cô phải không?

"Trứng đại nhân?"

Hình Ca do dự và gọi lớn, nhưng những gì cô nhận được là khuôn mặt của một người vợ bị bỏ rơi đầy oán hận.

"..." Cô hình như không làm điều gì phụ lòng nó phải không?

Ngoài ra, ngươi là một quả trứng, ngươi có thể ngừng làm biểu cảm giống con người như vậy được không? Thực sự quá đáng sợ!

"Số 740, ngươi là do Thiên Đế phái tới chọc giận Cơ Đán ta sao?"

Cơ Đán lơ lửng bên cạnh cô như một bóng ma, giọng điệu nham hiểm.

Hình Ca gãi đầu nhìn lại biểu hiện của mình lúc đó, chắc chắn cô không làm gì sai cả! Mười năm tiếp theo, cô dành mười năm tiếp theo sống như một mỹ nam đẹp trai trầm lặng và u sầu trong lâu đài của thân vương!

Cơ Đán lập tức chuyển từ hình thức quỷ hồn sang hình thức Mạnh Khương Nữ, dựa vào ống quần cô khóc lóc thảm thiết: "740, ngươi hãy buông tha ta đi, ta chỉ là một quả trứng mỏng manh, trái tim không chịu được sợ hãi!"

Hình Ca trầm mặc một hồi, đành phải ngồi xổm xuống nhìn xem nó: "Vậy lần này ta đã làm sai cái gì?"

Ta chỉ gặp nam nữ chủ một lần mà thôi, chẳng lẽ còn phát sinh diễn biến thầm kín nào sao?

Cơ Đán lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: “Ngươi có biết lời nói của ngươi làm tổn thương lòng tự tôn của nữ chủ sâu sắc không? Cô ấy vốn có chút kháng cự việc trâu già gặm cỏ non, cảm thấy mình không xứng với nam chủ, nhưng cũng may mắn thay, cốt truyện tiếp theo đã cho phép cô ấy gặp được nhiều mỹ nam và họ đều vây quanh cô ấy, khiến cô ấy quyết tâm ở bên cạnh nam chủ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy chạy trốn mà ngươi là ma cà rồng đầu tiên cô ấy gặp được, ngươi, ngươi còn gọi cô ấy là dì!"

“…” Cô chỉ nói sự thật thôi.

Nhân tiện, nữ chủ trông già thật, lại không thích chăm sóc bản thân, nhìn tựa như bốn mươi tuổi.

Chẳng lẽ cô ấy muốn mình gọi một cách trìu mến là “chị” như nam chủ?

Hình Ca đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Lần này nó nói càng bi thảm hơn: “Ngươi có biết ngươi là thân vương ma cà rồng mà lần đầu tiên nam chủ gặp mặt, đối với nam chủ ngươi có sức hấp dẫn rất lớn, hơn nữa ngươi còn dụ dỗ nam chủ. Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi đang mặc bộ da được cho là đẹp trai nhất trong số các ma cà rồng sao? Sự quyến rũ của Karen không phân biệt nam nữ! Đặc biệt nam chủ chỉ đối với nữ chủ thích chứ chưa đạt đến mức yêu, ngươi thật xấu tính!