TG1 - Chương 14

Mẹ Trần đột nhiên có dự cảm không lành, cha Mạnh Tuệ trông thật thà vội vàng chạy ra ngoài kéo một túi lớn đồ vật vào. Thoạt nhìn đó là một số chăn ga gối đệm và nồi chảo.

"Các ngươi, dự định sống ở nơi này?" Mẹ Trần sắc mặt đen như mực.

"Đương nhiên rồi. Con gái tôi sống ở đây. Chẳng lẽ chúng tôi phải đi ra ngoài hóng gió Tây Bắc sao? Bà thông gia, bà không cần phải khó xử. Chúng tôi đã quen sống vất vả rồi, chỉ cần có chỗ ở là được." Mẹ Mạnh vẻ mặt nịnh nọt.

Mẹ Trần gần như sắp ngất đi vì cái giọng điệu đó, bà quay lại trừng mắt nhìn Mạnh Tuệ. Chính người phụ nữ này đã khiến nhà cửa trở nên loạn.

“Con trai…” Vào thời điểm quan trọng, cha mẹ Trần vẫn trông cậy vào con trai mình.

Hình Ca dùng khăn giấy tao nhã lau khóe miệng, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có cảm giác uy nghiêm: “Các ngươi đã gây rắc rối đủ chưa?”

Khung cảnh ồn ào lắng xuống, mẹ Mạnh động đậy thân hình mập mạp, mỉm cười nói: "Ai da, con rể..."

"Bà Mạnh, nếu gây phiền phức đủ rồi, xin mời người nhà của bà đi ra ngoài."

Giọng nói của Hình Ca lạnh lùng, một chút mặt mũi cũng không cho.

Mạnh Tuệ lúc này đã hiểu, người duy nhất trong nhà họ Trần có thể đưa ra quyết định chỉ có Trần Phong, vì vậy cô ta nghiến răng nghiến lợi, chạy đến bên cạnh Hình Ca, thấp giọng nói: “A Phong, nể tình tôi là bạn học đại học của anh, anh có thể thu lưu ba mẹ và dì tôi được không, tôi đảm bảo sau này tôi sẽ trả ơn gấp đôi cho anh."

Cô ta cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn của mình, trong mắt hiện lên một hương vị quyến rũ.

---Chết tiệt, nữ chủ đang muốn câu dẫn tôi sao? Tôi rất thẳng nha!

——Nam chủ mau tới đây đi, tiểu yêu tinh nhỏ nhà anh muốn xuất quỹ!

Hình Ca ngồi ở một bên xa hơn một chút, cô không chịu được thói quen có người thổi hơi nóng vào tai mình, liền cười lạnh với Mạnh Tuệ: "Trả gấp đôi? Cô có biết đám cưới của tôi tốn bao nhiêu không? Mạnh Tuệ, nếu dựa vào việc làm công của cô thì cả đời cô cũng không bao giờ có thể trả hết được."

Sắc mặt Mạnh Tuệ mấy lần liền trở nên lạnh lùng, sắc mặt rất khó coi, trực tiếp gọi cả họ và tên hét vào mặt Hình Ca: "Trần Phong, anh thực sự muốn nháo sự việc trở nên căng thẳng như vậy sao?" Đã từng là học trưởng kiên định và che chở cô đâu rồi? Cô buồn bã nhìn sườn mặt nghiêng quyến rũ của người đàn ông.

"Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình cô gây sự." Hình Ca đáp lại cô ta.

"Được rồi! Được rồi! Nếu anh tuyệt tình như vậy, từ nay về sau chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!" Mạnh Tuệ rưng rưng nước mắt hét lên: "Một ngày nào đó, anh sẽ hối hận! Cho dù anh có muốn tôi quay lại, tôi cũng sẽ nói, thực xin lỗi, cút đi!" Nói xong, cô ta dậm chân bỏ chạy.

——Cút đi, tôi không tiễn.

Hình Ca vô thức muốn nói điều này nhưng cô vẫn kìm lại. Cô không thể phá hỏng hình tượng trọng ổn và trưởng thành của Trần Phong.

"C-chuyện gì đang xảy ra vậy?" Dì của Mạnh Tuệ trợn tròn con mắt.

"Cháu gái của bà mang thai đứa con của người khác, muốn gả cho tôi, nhưng cuối cùng chuyện bại lộ. Thế nên, các người muốn ở lại đây là muốn bồi thường tổn thất cho tôi phải không?"

"Con rể, con đang đùa gì vậy?" Mẹ Mạnh cười mấy tiếng, thấy đối phương không có vẻ giả bộ, liền hoảng sợ giả vờ đuổi theo con gái. Hai trong số bốn người rời đi, những người còn lại nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Vứt những thứ này đi." Mẹ Trần chán ghét nhìn đi chỗ khác.

Hình Ca chống mặt bất đắc dĩ thở dài, nữ chủ còn quá nhiều việc, bây giờ còn chạy, chẳng lẽ mình lại phải thấp giọng dỗ dành cô ta trở về sao? Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô không khỏi rùng mình, cô không phạm tiện như vậy. Khi nào trở về và xin lỗi trứng gà là được.

Sau khi hạ quyết tâm, Hình Ca không còn sầu não như trước nữa.

Tuy nhiên, cốt truyện sắp xảy ra vẫn là điều khó tránh khỏi. Một ngày nọ, Hình Ca đang làm việc trong công ty thì có cuộc gọi nội bộ đến, nói rằng có một số người bên ngoài công ty đang la lối khóc lóc, nói Trần Phong cái gì mà người đàn ông vô tâm, bỏ vợ và cưới một cô gái xinh đẹp khác.

Đúng như dự đoán, gia đình "cực phẩm" nhà họ Mạnh sẽ không đổ lệ khi không nhìn thấy quan tài. Cô không mềm lòng như Trần Phong nên lập tức phản ứng và gọi cảnh sát đến bắt người, kiện bọn họ tội phỉ báng.

Nhà họ Mạnh còn tưởng sẽ giáng một đòn thật mạnh vào Trần Phong thì bị sợ ngây người, bọn họ bị công an nhốt vào tù, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, mới mấy ngày họ rơi vào trạng thái chật vật, khiến Mạnh Tuệ đi đến nhà tù thăm bị sốc.

Mạnh Tuệ không chịu nổi bọn họ bị tra tấn như thế nên quyết định buông bỏ lòng tự tôn của mình, đi đến bên cạnh Trần Phong, cô ta cố ý mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng sữa, khẽ cắn môi, kéo dây áo xuống thấp.

Khi cô ta bước đến văn phòng của Trần Phong, cô ta đã bị sốc trước những gì mình nhìn thấy.