Chương 2: Có vẻ cậu sắp phân hóa thành bé Omega đáng yêu rồi

Nghĩ đến thôi Hàn Lê đã nhịn không được bật cười, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt chán ghét của đối phương.

“Cậu muốn làm gì?” Giọng Cố Vũ rất trầm, nghe không rõ cảm xúc là gì.

“Phân hóa thành Alpha thôi mà?” Hàn Lê bĩu môi, ngửa cổ kiêu ngạo nói: “Cậu đừng đắc ý quá sớm, tôi …”

Còn chưa kịp nói xong, trong không khí phát tán hương trà lạnh nồng đậm, đè ép cậu không cách nào phản kháng, bao vây lấy cậu.

“Đừng làm loạn nữa, Hàn Lê.” Cố Vũ gằn từng chữ một, quanh thân phát ra pheromone tràn ngập toàn bộ phòng.

Nói xong, hắn hất tay Hàn Lê đang nắm lấy cổ áo mình, vuốt lại phẳng phiu rồi xoay người rời đi.

Phía sau đột nhiên “Bùm” một tiếng.

Cố Vũ thực sự thấy phiền, mày nhíu lại, nhưng vẫn xoay người lại.

Hàn Lê ngã ngồi trên mặt đất, hô hấp hỗn loạn khó thở, sắc mặt nhanh chóng ửng hồng.

Ánh mắt Hàn Lê không còn sắc xéo như vừa rồi, mông lung nhìn hắn, nhất là giọng nói Cố Vũ chưa bao giờ nghe qua … Mềm mại.

“Cậu … Ngươi làm cái gì?” Hàn Lê lôi kéo cổ áo, để giảm sự khô nóng trong cơ thể, ngửi thấy hương trà đang phát tán loạn thì cảm thấy rất dễ chịu, rất muốn xán lại gần quấn quýt.

Bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, cậu lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại bày ra tư thế kiêu ngạo đáng ăn đòn, gắng gượng đứng lên.

“Cậu phân hoá.” Cố Vũ nói.

Hàn Lê cười, nói: “Sao nào, cậu sợ à? Sợ tôi phân hóa Alpha ưu tú hơn cậu?”

Cố Vũ không nói chuyện, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Lên, chóp mũi khẽ động, ngửi được mùi hương trên người cậu đang toát ra, mùi hương đó dần dần nồng đậm, có chút ngọt.

Cố Vũ chậm rãi tới gần Hàn Lê, hơi cúi người nhướng mày, dán ở bên tai nói nhỏ: “Đúng là phân hóa rồi…”

Hắn dừng một chút, nhìn đôi mắt đang mờ hơi nước của Hàn Lê.

“Có vẻ cậu sắp thành bé Omega đáng yêu rồi.”

“Gì cơ?” Hàn Lê không có thời gian đi nghi ngờ, bởi vì thân thể đã chứng minh rõ ràng.

Hương trà mát lạnh quấn quanh người khiến cậu mê loạn như phát điên, giữa đùi còn cảm giác được, có dòng nước ướt nóng từ nơi đó chảy ra……

Hàn Lê vô cùng hoảng sợ, nắm chặt lấy ống tay áo Cố Vũ.

Nhưng biểu tình của Cố Vũ rất bình tĩnh, từ trên cao nhìn xuống.

Cậu cảm thấy rất xấu hổ, trong lòng lo lắng, không biết nên mở miệng thế nào, bởi vì cậu biết, đây là ký túc xá dành cho người có khả năng phân hóa thành Alpha, đột nhiên một omega như cậu xuất hiện ở đây, hậu quả...

“Giúp, giúp tôi …” Giọng cậu vừa nhỏ vừa mềm, mang theo ý tứ khẩn cầu.

Hương cam trên người bắt đầu tản ra, ngọt ngào quấn lấy hương trà mát lạnh.

Cố Vũ nhìn chằm chằm kia nói thân hình hồi lâu, cuối cùng thở dài, dễ dàng bế Hàn Lê lên.

“Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

“Không… Không được!” Hàn Lê mơ hồ nói: “Không thể… Không thể để cho người khác biết.”

Không thể để cho bất kỳ ai biết, cậu cần thiết phải trở thành Alpha.

Nghĩ đến thôi Hàn Lê đã nhịn không được bật cười, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt chán ghét của đối phương.

“Cậu muốn làm gì?” Giọng Cố Vũ rất trầm, nghe không rõ cảm xúc là gì.

“Phân hóa thành Alpha thôi mà?” Hàn Lê bĩu môi, ngửa cổ kiêu ngạo nói: “Cậu đừng đắc ý quá sớm, tôi …”

Còn chưa kịp nói xong, trong không khí phát tán hương trà lạnh nồng đậm, đè ép cậu không cách nào phản kháng, bao vây lấy cậu.

“Đừng làm loạn nữa, Hàn Lê.” Cố Vũ gằn từng chữ một, quanh thân phát ra pheromone tràn ngập toàn bộ phòng.

Nói xong, hắn hất tay Hàn Lê đang nắm lấy cổ áo mình, vuốt lại phẳng phiu rồi xoay người rời đi.

Phía sau đột nhiên “Bùm” một tiếng.

Cố Vũ thực sự thấy phiền, mày nhíu lại, nhưng vẫn xoay người lại.

Hàn Lê ngã ngồi trên mặt đất, hô hấp hỗn loạn khó thở, sắc mặt nhanh chóng ửng hồng.

Ánh mắt Hàn Lê không còn sắc xéo như vừa rồi, mông lung nhìn hắn, nhất là giọng nói Cố Vũ chưa bao giờ nghe qua … Mềm mại.

“Cậu … Ngươi làm cái gì?” Hàn Lê lôi kéo cổ áo, để giảm sự khô nóng trong cơ thể, ngửi thấy hương trà đang phát tán loạn thì cảm thấy rất dễ chịu, rất muốn xán lại gần quấn quýt.

Bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, cậu lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại bày ra tư thế kiêu ngạo đáng ăn đòn, gắng gượng đứng lên.

“Cậu phân hoá.” Cố Vũ nói.

Hàn Lê cười, nói: “Sao nào, cậu sợ à? Sợ tôi phân hóa Alpha ưu tú hơn cậu?”

Cố Vũ không nói chuyện, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Lên, chóp mũi khẽ động, ngửi được mùi hương trên người cậu đang toát ra, mùi hương đó dần dần nồng đậm, có chút ngọt.

Cố Vũ chậm rãi tới gần Hàn Lê, hơi cúi người nhướng mày, dán ở bên tai nói nhỏ: “Đúng là phân hóa rồi…”

Hắn dừng một chút, nhìn đôi mắt đang mờ hơi nước của Hàn Lê.

“Có vẻ cậu sắp thành bé Omega đáng yêu rồi.”

“Gì cơ?” Hàn Lê không có thời gian đi nghi ngờ, bởi vì thân thể đã chứng minh rõ ràng.

Hương trà mát lạnh quấn quanh người khiến cậu mê loạn như phát điên, giữa đùi còn cảm giác được, có dòng nước ướt nóng từ nơi đó chảy ra……

Hàn Lê vô cùng hoảng sợ, nắm chặt lấy ống tay áo Cố Vũ.

Nhưng biểu tình của Cố Vũ rất bình tĩnh, từ trên cao nhìn xuống.

Cậu cảm thấy rất xấu hổ, trong lòng lo lắng, không biết nên mở miệng thế nào, bởi vì cậu biết, đây là ký túc xá dành cho người có khả năng phân hóa thành Alpha, đột nhiên một omega như cậu xuất hiện ở đây, hậu quả...

“Giúp, giúp tôi …” Giọng cậu vừa nhỏ vừa mềm, mang theo ý tứ khẩn cầu.

Hương cam trên người bắt đầu tản ra, ngọt ngào quấn lấy hương trà mát lạnh.

Cố Vũ nhìn chằm chằm kia nói thân hình hồi lâu, cuối cùng thở dài, dễ dàng bế Hàn Lê lên.

“Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

“Không… Không được!” Hàn Lê mơ hồ nói: “Không thể… Không thể để cho người khác biết.”

Không thể để cho bất kỳ ai biết, cậu cần thiết phải trở thành Alpha.