Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Minh

Chương 8: Bễ nghễ

« Chương TrướcChương Tiếp »
#24

Dạ Ưu chỉ vào vết sẹo dài trên cánh tay của tiểu thái giám cùng sự truy hỏi gắt gao chẳng rõ vì mục đích gì. Trong lúc thất thần vì bị dọa sợ, Kỳ Tử chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đã phải vội vàng đáp lời đối phương:

"Là nô tài bất cẩn bị ngã mà để lại."

Người truy hỏi càng thêm nóng lòng:

"Cũng là ngã xuống nước sao?!"

Quả là mơ hồ như chuyện cách đây không không bao lâu, ngày hoàng đế cao cao tại thượng bắt đầu để một tên tiểu thái giám trong tầm mắt.

Chuyến đi săn mùa xuân bắt đầu từ ngày diễn ra lễ tịch điền. Trước đó đã phát lệnh xuống, hoàng đế cùng đoàn tháp tùng đi đường thủy, đến sông Tương Phùng sau đó thăm ruộng. Sau khi tham gia lễ cúng Thần Nông cũng là lúc khởi hành chuyến đi săn thú.

Hôm ấy mặt nước êm đềm phản chiếu đất trời ngày xuân, thỉnh thoảng lại có gọng vó lướt qua tạo nên những vòng sóng lăn tăn. Ngồi trên long chu, tầm mắt của Dạ Ưu chỉ để mấy vòng sóng liên hồi giữa dòng nước trong vắt làm tâm điểm. Những lời nói xung quanh khi ấy vốn chỉ như để mặc ngoài tai.

"Muôn tâu bệ hạ, chuyện tham gia lễ tịch điền nhưng không đích thân xuống ruộng e là không hợp nghi thức trước nay, sẽ khiến dân chúng không tỏ được thánh ý..."

Chưa để kẻ đang cúi đầu này đưa ra lời thỉnh cầu, Dạ Ưu đã lên tiếng cắt ngang:

"Ai nói trẫm sẽ hiện diện ở đó!"

Biểu lộ trên gương mặt lễ bộ thượng thư từ e dè liền chuyển sang bàng hoàng. Trước mắt ông, vị quân vương không để ai trong mắt kia vẫn ung dung cất tiếng:

"Nếu quần chúng bất an thì dân xã nào trẫm đi qua được miễn thuế năm nay."

"Muôn tâu bệ hạ, chuyện này..." - Người nghe được thật sự sững sờ, không còn biết nên lựa lời khuyên ngăn nào mới phải. Chỉ có thanh âm bên tai ông đang nhàn nhạt bỗng chợt thêm gay gắt:

"Cường thịnh cũng từ nhân dân, chẳng lẽ khanh thấy họ không đáng được đặc ân?!"

Lễ bộ thượng thư vội vàng quỳ rạp.

Chuyện chính không thành lại còn chứng kiến bệ hạ tùy tiện đưa ra quyết định, trong lòng ông chỉ có sự bất mãn, cuối cùng bị hai chữ "Lui đi!" của hoàng đế đánh bật. Người lặng lẽ lùi xuống, trước sau nhìn đối phương vẫn đang chăm chăm nơi mặt nước vô vị, ông lại càng bực dọc hơn.

Nếu để dòng nước phẳng lặng này tiễn bệ hạ một đoạn, ắt hẳn cũng là cơ duyên...!

Ngày hôm đó không sớm không muộn, người ngựa cũng bắt đầu khởi hành lên núi. Trong trí nhớ của Dạ Ưu, mọi chuyện vẫn diễn ra thuận lợi, ít nhất là đến khi y gϊếŧ hạ được một con thú dữ. Rừng núi hoang sơ, đường trở về lại gặp toán hành thích mai phục bất ngờm bản thân y một người một ngựa cắt đuôi bọn chúng.

Hiện tại về vết sẹo từ lâu trên cánh tay phải của Kỳ Tử, Dạ Ưu chỉ nhận được một câu trả lời từ dáng vẻ thản nhiên của đối phương:

"Nô tài ngã khi đang làm việc vặt ạ."

Ánh mắt Dạ Ưu thoáng lên sự do dự hiếm gặp, hàng mi dài trên đôi lang nhãn khẽ cụp xuống, tâm tình của y như nửa nghĩ nên hỏi nửa lại không. Cuối cùng chưa để chủ nhân An Lạc cung kịp cất lời thì bên ngoài tẩm điện đã có chuyển biến mới:

"Bệ hạ, Quốc công xin được diện kiến."

Chưa để bệ hạ bày ra cảm xúc gì thì Kỳ Tử đã vội vàng rời khỏi long sàng. Đến khi Dạ Ưu vừa đảo mắt nhìn lại thì đã thấy tiểu thái cúi đầu trước mặt:

"Nô tài xin phép cáo lui."

"Ngươi lủi còn nhanh hơn cả chuột nữa."

Ngữ điệu trong lời này lại như có mấy phần trách cứ nhưng lần này Dạ Ưu cũng không làm khó đối phương nữa.

"Lui đi."

Dù sao trong lòng Kỳ Tử vẫn cảm tạ quốc công vì người xuất hiện đúng lúc.

#25

Thời gian niên thiếu chẳng đến đỗi dài so với một đời người đằng đẵng, nhưng lại như vô tận khi ngày tháng trôi qua đều mang theo bao nỗi dày vò.

Nghe tiếng nhạn lảnh lót trong l*иg, Dạ Ưu thả mình ngao ngán nằm trên trường kỷ. Lần cuối cùng nói chuyện với thái hậu đã lâu đến nỗi khi ấy bản thân đã nói những gì, y cũng không nhớ ra.

Có điều trong hồi ức lại hiện lên một điều rất rõ ràng rằng, đó là lần đầu tiên kẻ yếu hèn này bác bỏ lời của mẫu hậu.

Hai năm kể từ ngày thái tử Dạ Ưu được sắc phong, hoàng đế băng hà trong thời thế yên bình. Trữ quân của đất nước danh chính ngôn thuận đăng cơ. Thế nhưng y không nắm giữ thực quyền. Người ngự tọa trên ngai vàng là vị hoàng đế trẻ tuổi song kẻ thống trị đất nước lại là chủ nhân của Phượng Nghi cung. Niên hiệu An Thường được hoàng thái hậu ngầm quyết định, mọi chuyện vẫn giống như cũ, dù là thái tử hay trở thành hoàng đế, Dạ Ưu cũng chỉ cần theo sự sắp đặt của thân mẫu hết lòng phò tá.

Chữ "Thường" mà người đã chọn là bồi thường hay thực hiện được ước muốn, đắc thường túc nguyện...?

Trong mắt vị thái tử bé nhỏ, phụ hoàng đã dày công dẹp hết các cuộc dấy binh lớn nhỏ trên lãnh địa. Để có được hiện trạng sóng yên biển lặng mà y cai quản, tiên đế quả nhiên là tốn không ít tâm tư. Ấy vậy mà đối với mẫu hậu, dường như Dạ Ưu chỉ thấy sự cuồng loạn dành cho quyền lực, người cùng hoàng thúc mưu đồ quả là không biết điểm dừng.

Sau khi tiên đế băng hà, trong triều thêm vị một hoàng thúc được phong làm quốc công. Ngày trước hắn là cánh tay phải đắc lực của phụ hoàng, chức quốc công này hoàng đế trẻ tuổi không muốn ban cũng phải ban. Chỉ có một vị hoàng thân khác kém được ưu ái hơn, là cánh tay trái trong mắt tiên đế trước đây, nay được phong làm quận công. Còn lại theo như lời chủ nhân Phượng Nghi cung, cao nhất cũng chỉ trở thành quận vương xa xôi. Hậu cung vốn không có phi, dưới hoàng hậu chỉ có tần, chức vị nắm giữ lục cung vốn đinh ninh chắc chắn, quyền lực của người không ai có thể lung lay. Sau đó người trở thành thái hậu, ngoài có tân hoàng đế làm bình phong, trong có quốc công cùng người thâu tóm cả triều đình.

Bọn họ muốn cử binh chinh phạt, tiếp nối tâm nguyện còn dang dở của tiên đế. Vậy còn chuyện trước đây thâm tâm tiên đế có muốn vậy hay không? Câu trả lời chỉ có cận thần đắc lực của người, kẻ như thâu tóm cả trời kia biết. Gấm vóc lụa là trong vinh hoa phú quý, của ngon vật lạ cống nạp từ máu thịt của bao người, cuộc sống quyền lực vĩ đại làm chủ hàng vạn sinh mệnh bao giờ mới là đủ trong mắt những kẻ cuồng vọng kia...?

Thái hậu thường đanh giọng trong thương tiếc, khẳng định vị đại hoàng tử không may đoản mệnh mới là đứa trẻ sáng suốt vẹn toàn mà người sinh ra. Để rồi những năm tháng ấy không ít lần Dạ Ưu đã từng nghĩ, có phải nếu là hoàng huynh thì sẽ hiểu được những điều này, sẽ thấy được sự đẹp đẽ trong việc làm của mẫu hậu và cũng biết mình nên làm gì tiếp theo...?! Trong khi một vị hoàng đế như y chỉ có thể nghi ngờ bản thân mình, trong lòng y đã chán ngán tất cả, cánh sắc mà y mong muốn vốn đã sụp đổ từ bao giờ.

Cuộc sống xa hoa quyền quý cùng ngôi vị đế vương với Dạ Ưu cũng chỉ là trả lại những kỳ vọng mà mẫu hậu đã đặt lên hoàng huynh, như ý nguyện từ lâu hoàng thái hậu cuối cùng cũng đã toàn thành.

"Nhưng người thật tàn nhẫn, đến lừa thần nhi cũng chẳng cất công...!"

Dù sao những lời trong lòng khi ấy vốn dĩ cần ai hay biết cũng như đối với y, những suy nghĩ này sớm đã bị gạt bỏ.

Chim nhạn trong l*иg cũng vừa thôi lảnh lót, tẩm điện bỗng chốc yên ả đến đáng sợ.

"Kỳ Tử."

Thanh âm hạ lệnh cắt ngang không gian tĩnh lặng:

"Nhạn ngừng hót rồi, ngươi hót đi!"

...

"Bệ hạ...thứ lỗi cho nô tài khả năng có hạn..."

Sau lời ấp úng của tiểu thái giám, rất nhanh Dạ Ưu liền tiếp lời hối thúc:

"Không hót được thì hát."

Y đánh tầm mắt nhìn về phía Kỳ Tử, đối diện với trạng thái ngây ngốc của đối phương thì bắt đầu tỏ vẻ không hài lòng:

"Phải biết linh động lên!"

Trước thâm ý khó dò này, Kỳ Tử liền cẩn thận đề xuất:

"Nếu bệ hạ muốn nghe hát thì nô tài sẽ thông báo người gọi ca nhi đến."

"Tai nào của ngươi nghe không rõ trẫm hạ lệnh bảo ngươi hát?!"

Kỳ Tử lập tức im bặt, không dám hó hé gì đến chuyện ca nhi vũ nữ nữa. Sau một nhịp hoang mang thì liền bẽn lẽn hỏi cất tiếng hỏi lại:

"Bệ hạ, không biết người muốn nghe nô tài hát khúc nào..."

Lúc này Dạ Ưu nghiêng người gối tay trên trường kỷ, tâm thế đối đáp của hai người cũng bắt đầu êm ả trở lại:

"Khúc nào mà trẫm chưa từng nghe ấy."

Không gian trong tẩm điện lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Dạ Ưu bừng mở mắt, y nhíu mày, gương mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm tiểu thái giám trước mặt:

"Khúc nào mà trẫm chưa nghe ngươi hát ấy!"

Trước khi Kỳ Tử cất tiếng hát, Dạ Ưu lại còn cảm thán một câu khiến đối phương hát trong hoang mang:

"Ngốc quá! Không biết người lọt vào tầm mắt trẫm kiểu gì nữa!"

_________

Thời gian chờ Bất Minh mấy nàng có thể qua đọc Hồi ức đẹp như mơ hehee.
« Chương TrướcChương Tiếp »